Sau trận chiến ròng rã, nhóm kỵ sĩ đã có thêm hai ngày nghỉ ngơi bên trong ngôi làng, người b·ị t·hương nặng nhất là Quân, xương chân đã nát như bột mịn, nếu là với y học hiện đại thì đôi chân này sớm đã không còn có thể cứu chữa. Nhưng đây là thế giới của các pháp sư, những người có thể cải tử hoàn sinh. Mà bà Eira lại là một vị Kim pháp sư. Một vị pháp sư hệ nguyên tố sẽ thường có năng lực chữa trị cao hơn Hắc pháp sư, thậm chí so với Bạch pháp sư còn có phần nhỉnh hơn và chỉ thua pháp sư về thời gian. Lúc này, hai người tàn tạ nhất là Huyền và Quân đều đang ngâm mình trong một cái hồ nhỏ, nước thuốc phả hơi khắp cơ thể hai người và dòng ma pháp ấm áp liên tục chạy dọc cơ thể. Đã được hai ngày mà cả hai vị kỵ sĩ trẻ vẫn chưa hề tỉnh lại, thời gian chừng hai bốn tiếng sau, một giọng ho bất chợt vang lên trong hồ, bà Eira hớt hải chạy vào ngóng sức khỏe hai người.
Người tỉnh dậy trước là Quân, thấy bản thân bị lột trần trong hồ nước nòng liền toan đứng dậy. Lúc đấy mới biết cơ thể sớm đã mềm nhũn vô lực, anh cố gượng mình dậy nhưng hai chân cứ như bị địa ngục kéo xuống mắc rối chẳng thể chuyển động.
- Mình... sao thế này?
Vừa tự hỏi, Quân vừa cố vận sức đẩy cơ thể lên, hai cánh tay đầy cơ bắp bất giác run lên cầm cập, hệt như một ông lão đã quá tuổi. Anh trừng mắt, mày hổ trợn ngược, gào lên một hơi cố kéo thân ra ngoài thì cũng vừa hay bà Eira chạy vào.
- Cậu Razor! Xin hãy chú ý sức khỏe. Cậu mới tỉnh dậy, không nên vận động mạnh.
Nhưng Quân vốn là người nóng tính, sau khi nhuộm đỏ dòng nước bằng vài tiếng ho thì tức mình hét lớn vào bà lão.
- Tránh ra! Ta tự đi được.
Sức lực anh lúc này sao có thể thắng lại bà lão chứ? Chỉ một cái dúi nhẹ đã khiến Quân chìm lại trong hồ nóng. Chừng hai nhịp thở sau, anh lại vùng người lên, hai bên má đỏ rực do nước nóng, nhìn chằm chằm bà Eira. Bà lão mói cúi đầu xin lỗi rồi mới giải thích tường tận.
- Cậu Razor. Đây là phương pháp trị thương của pháp sư chúng tôi, nếu cậu muốn tiếp tục làm kỵ sĩ thì xin hãy chờ thêm hai tiếng nữa. Hiện giờ xương chân của cậu đã vỡ thành mảnh vụn, nếu không đủ thời gian chữa trị thì sẽ không thể nào đi lại được nữa.
Quân lúc này mới tròn mắt, anh dịu đi trông thấy, cũng bình tĩnh ngồi lại trong hồ, hỏi lại bà lão.
- Được rồi, ta sẽ nghe bà lần này. Thế còn hai tên kia đâu?
- Hai vị đấy b·ị t·hương không nặng, đã bình phục rồi.
Lý Hồng Quân mới thở dài, sau đó là đánh mắt sang thanh niên đang ngất bên cạnh, không khỏi mừng thầm: Tỉnh trước mày rồi, tao thắng!
Nghĩ bụng như vậy nhưng anh cũng chẳng hề lạnh như vẻ ngoài, hỏi bà lão về chuyện của Huyền. Bà Eira lại chậm rãi giải thích:
- Đây chính là nước thuốc mà chúng tôi đã dày công chuẩn bị, xung quanh là ma trận giúp làm tăng dược liệu và điều tức ma lực vào trong cơ thể các vị. Như thế sẽ có thể khiến cho mảnh xương vỡ hai vị nhanh chóng về vị trí cũ và phục hồi như lúc đầu, thậm chí có thể làm cho chúng trở nên cứng cáp hơn....
Rồi bà lão bước sang chỗ Phạm Thái Huyền, di hai tay lên trán mới kiểm tra mạch máu:
- Cậu Ragna tuy không có bị ngoại thương nặng như cậu, nhưng vì sử dụng thuật gia tốc thời gian quá nhiều khiến cơ thể bị chậm hơn so với hiện thực. Nếu xét đúng ra thì cậu Ragna mới là người b·ị t·hương nặng nhất.
Trò chuyện với Quân một hồi để anh không còn ý định bỏ đi nữa, thoáng cái đã được sáu tiếng, chủ nhân của Razor mới dần cảm nhận được cơn đau dưới chân. Cảm giác đau buốt khi xương ống chân bị vỡ nát thật khó tả bằng lời. Một cơn đau nhức buốt từ bên trong cơ thể như đang xé toạc mọi thứ ra. Làn hơi lạnh lẽo chạy dọc qua mỗi dây thần kinh, khiến cả cơ thể Quân t·ê l·iệt trong giây lát. Sau đó, một cơn đau nhói t·ấn c·ông như vạn mũi kim xuyên qua, nó lan khắm cơ thể. Mỗi nhịp đập của trái tim như là một con dao thọc vào v·ết t·hương, cắn xé cơ thể vị chiến binh uy mãnh. Ra khỏi hồ, dưới chân anh giờ chỉ còn là một cảm giác nóng rát và buốt nhói. Quân hít vào một hơi, khí lạnh chạy xuyên qua phổi, dung nhập vào đôi chân liệt như ngọn lửa bừng cháy, thiêu đốt cơ thể anh, thống khổ tận cùng.
Bà Eira nhanh chóng ra lệnh cho các pháp sư đưa anh ra khỏi hồ, chuẩn bị một chiếc xe lăn để tiện di chuyển. Phải thuyết phục một hồi, anh mới chịu dùng. Một người có lòng hiếu thắng như Quân sao có thể dễ dàng chịu đựng chứ?
Một thoáng sau, Huyền cũng chậm rãi mở mắt, nương theo hưỡng dãn của bà Eira mà nghỉ ngơi, quay đi quay lại đã hơn tám giờ tối.
Lúc này, biết Quân vẫn còn đang tức tối vụ ngồi xe lăn nên bà Eira liền kêu Alice đưa anh ra ngoài khuây khỏa, vừa hay cũng đúng dịp lễ hội Cerious.
Cerious là một lễ hội có từ lâu đời ở làng Vũ Tinh. Lễ hội này có đôi phần giống với Tết Trung Thu của Việt Nam. Những đứa trẻ sẽ đeo mặt nạ, nửa hóa trang thành ngạ quỷ, nửa hóa trang thành kỵ sĩ và tập những trận đánh huy hoàng trong lịch sử. Một số sẽ vác chiếc lồng đèn đi soi từng ngõ ngách trong làng để tìm kiếm những chiếc nhẫn do trưởng làng cất giấu. Đứa trẻ chiến thắng sẽ được thưởng những món bánh, món đồ chơi ưa thích. Thường thì Cerious sẽ tổ chức kéo dài một tuần trước khi ngày quỷ môn mở ra, là một lễ hội chào đón thần minh đến với thế giới này, cầu cho việc đóng quỷ môn quan được suôn sẻ.
Đêm tối buông xuống, không khí ấm áp của lễ hội tràn ngập khắp con đường làng, nơi hàng ngàn cánh hoa anh đào lượn lờ trong gió nhẹ như những làn sóng dịu. Ánh đèn lồng đỏ rực treo lấp lánh trên các sạp hàng, tạo nên những vệt sáng lung linh giữa không gian đen huyền bí. Những đứa trẻ mặc các trang phục hóa thành kỵ sĩ và ngạ quỷ thay nhau cầm kiếm gỗ chạy lon ton khắp cung đường. Có những đứa mặc áo với đủ loại màu sắc, vụt qua vui vẻ, cười đến tít cả mắt cùng những chiếc đèn lồng đủ kiểu dáng trên ta, tiếng cười của chúng vang vọng khắp đường làng. Mùi của các món ăn vặt, từ bánh bao nhân thịt đến bánh gạo chiên giòn, hòa quyện vào không khí khiến lòng người càng trở nên ấm áp.
Theo lời bà Eira, Alice bước đến trước mặt Quân, toan đẩy xe đi thì đã bị anh ngăn lại, vụt tay hất cô đi:
- Tránh ra. Ta không yếu như vậy.
Được nghe lại từ bà nội, Alice biết việc này sẽ chẳng hề dễ dàng, cô không nói gì, trừng mắt niệm một phép khiến Quân cứng người. Vốn cô không có đủ năng lực để làm vậy, nhưng sau khi dung hợp với tim Huyết Long thì bản thân đã có thể đủ ma lực để dùng các loại ma pháp cấp cao. Mà trò làm cứng người này của cô lại chính là một kỹ năng đặc biệt khi dung hợp, sẽ không tốn ma lực.
Thấy bản thân cứng ngắc, vô lực, Quân lại hét lớn:
- Ta không cần quái vật quan tâm.
Nghe hai từ quái vật, khóe môi Alice giật nhẹ, cô liếc gã đàn ông thô lỗ này một chút, hừ lạnh:
- Anh nên coi chừng cái miệng của mình đấy!
Nói xong, thiếu nữ thẳng tay đấm một quyền thật lực vào đôi chân liệt. Từ khi trở về, thứ cô không muốn nghe nhất chính là những lời nói cô không còn là con người nữa. Nay Alice lại nghe được hai từ “quái vật” thì không khỏi nổi khùng nổi điên. Mạnh tay t·rừng t·rị gã thanh niên không biết điều.
Nhận một đòn này, trong nhà bà Eira chỉ kịp vang lên tiếng thét gào ai oán, vị chiến binh mạnh mẽ và nóng nảy, lạnh lùng ngày nào nay đã rớm nước mắt. Mãi đôi chân mới dịu đi một chút, đột nhiên bị tác động khiến cơn buốt bất giác xộc lên tận não đã làm anh không khỏi rơi lệ. Dù sao thì... đây cũng là phản xạ tự nhiên...
Alice thở dài, thật không biết vì sao cô lại đồng ý nữa, cái tên này còn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, bên trên là những họa tiết hoa anh đào được thêu tinh xảo, cô lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn đã ngoan ngoãn sau hơn chục cú đấm vào bắp đùi. Khi đi qua một sạp hàng bán mặt nạ, mắt Alice sáng lên. Cô nhìn thấy một chiếc mặt nạ thỏ, mềm mại và đáng yêu, hai tai nó vểnh ngược hệt như những bông lau đang rung rinh trước gió. Cô quay sang Quân, nở một nụ cười tươi tắn.
- Anh có muốn tôi mua cho anh một chiếc mặt nạ không?
Quân lúc này tuy đã nghe lời hơn nhưng âu vẫn còn cay cú lắm, anh liếc qua một hồi rồi cũng hất hàm quay đi, không khỏi buông lời lạnh nhạt:
- Vô dụng!
Dù sao thì tên này cũng chịu ra ngoài, cô cũng chẳng phải lo lắng nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành nên cứ mặc kệ. Nhìn Quân càng bực tức, cô lại càng thích thú. Ai bảo nói xấu người ta làm gì?
Alice bật cười khúc khích, mặc kệ lời vô cảm của tên kia. Cô mua chiếc mặt nạ thỏ và nhẹ nhàng đội lên mặt. Khi quay lại, ánh sáng từ đèn lồng làm gương mặt cô thêm phần huyền bí, đôi mắt to và sáng lấp lánh sau lớp mặt nạ, lung linh như một chú thỏ ngọc vô cùng dễ thương và dịu dàng như hai viên kẹo, nhìn qua thực lòng chỉ muốn cắn lấy vài miếng.
Quân chán nản quay lại, anh biết bản thân vừa này cũng hơi quá lời, dù sao thì người ta cũng là con gái. Anh ngậm ngừng toan xin lỗi. Nhưng khi nhìn lại, anh không khỏi ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ lạnh lùng của kỵ sĩ trẻ dường như tan biến. Cô gái trước mặt anh không còn là một người xa lạ, mà là một nguồn sáng ấm áp trong trong màn đêm này. Anh không biết tại sao, nhưng điều gì đó trong trái tim anh bắt đầu rung động, một cảm giác thật thân thương mà anh đã không hề cảm nhận được trước giờ.
- Trông cô thật...
Quân định nói gì đó, nhưng ngừng lại, vì cảm giác lạ lẫm trong lời nói. Anh không quen thể hiện cảm xúc.
Alice mỉm cười, bước lại gần hơn, cúi xuống trước mặt anh. Đôi mắt lấp lánh roi thẳng vào trái tim chàng trai, hất cặp môi sơn ca lên thật trong trẻo.
- Thật gì?
Chàng kỵ sĩ không nói thêm gì, nhưng lại có một tia cười mỉm lướt qua khóe môi anh, rất nhẹ. Alice thấy thế thì tít mắt, thật không hiểu vì sao lúc này cô lại cảm thấy bản thân nóng rát đến lạ. Rõ ràng là tên này mới nói xấu mình mà?
Cô chững lại, nếu không nói về cái tính cộc cằn này thì thì người thanh niên đó cũng rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh, đôi tay cứng cáp và những vết sẹo uy vũ. Alice thở mạnh, không kìm được cảm giác vui sướng khi thấy Quân cười, dù là một nụ cười nhỏ, nhưng lại làm trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.
Hai người tiếp tục đi dọc con đường, những cánh hoa anh đào bay lất phất xung quanh họ như những đốm lửa nhỏ trong không gian tĩnh lặng của đêm tối. Đi đến một quầy bánh bao nhân thịt, những chiếc bánh bấy giờ cũng vừa mới ra lò, hơi bốc lên nghi ngút, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào và quen thuộc. Alice liếc mắt về phía Quân, thấy anh đang im lặng nhìn chằm chằm vào một chiếc bánh, giống như đang rất muốn một chiếc nhưng lại ngại, không nói gì.
- Anh thử ăn một cái nhé, bánh này ngon lắm.
Quân đang trong cái dòng suy nghĩ hỗn tạp ban nãy chợt bị kéo lại, anh chớp mắt, ánh chớp của cặp mắt sư tử nay đã long lanh như những viên bảo ngọc. Anh vội nói:
- À... ừm. Cũng được!
Cô mỉm cười rồi bước tới quầy, không để ý rằng Quân đang hướng ánh mắt về phía mình. Alice đứng đó một lát, lấy chiếc bánh rồi quay lại với anh. Nhưng trong giây phút vô tình, khi Quân giơ tay ra để nhận bánh thì một làn gió nhẹ thổi qua khiến nó có hơi chao đảo. Quân lại vô thức với tay ra lần nữa, đồng thời Alice cũng vừa đúng lúc chồm người qua, cố gắng đỡ lấy chiếc bánh tránh rơi.
Cái chồm người ấy vô tình đưa cô lại gần Quân hơn bao giờ hết. Làn tóc nhung
mềm của Alice bay bay trong gió, và chỉ một chút chuyển động là cô đã gần như cách mặt chàng kỵ sĩ chỉ một cánh mũi. Hơi thở thiếu như một làn sóng dịu nhẹ vờn quanh Quân, rồi một làn hương nhẹ nhàng từ cơ thể cô thoảng qua, như những cánh hoa anh đào vừa nở, mềm mại và ngọt ngào. Một làn sóng cảm xúc bất chợt dâng lên trong lòng vị chủ nhân của Razor, trái tim anh lại đập mạnh hơn một chút.
Cả hai người im lặng hồi lâu, thời gian như chậm lại cả vài thế kỷ chỉ trong khoảnh khắc ấy. Nhìn đôi mắt sáng trong của cô, ánh nhìn ấy như xuyên thấu qua màn đêm tối, soi sáng cái sự cô đơn và tự trách bao năm qua của Quân. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều như nhòa đi. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa họ đã chỉ còn là vài tấc, khiến cho cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi mà cũng rất lạ lùng.
Mặt Alice gần như chạm hắn vào mặt Quân, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào mình. Và Quân cũng chẳng thể nào không chú ý đến làn hương ngọt ngào từ cơ thể cô. Gương mặt của Alice đằng sau chiếc mặt nạ thỏ vẫn là sự hồn nhiên ấy, nhưng trong đôi mắt cô lại chứa đựng một vẻ gì đó... bối rối mà khó tả. Cô tự dưng cảm thấy nóng bừng trên má, không hiểu sao bản thân lại có thứ cảm giác này, là ma thuật mất kiểm soát sao?
Quân chợt nhận ra mình cũng đang nhìn cô chằm chằm, thật khó để có thể giữ lịch sự khi nhìn con gái như vậy. Chàng kỵ sĩ trẻ khẽ quay đi, gương mặt hơi ửng đỏ trong ánh đèn lồng mờ ảo. Anh không quen với cảm giác này, cái cảm giác gần gũi đến mức gần như không thể tách rời, và chỉ một cái nhìn cũng đủ để khiến trái tim băng lãnh kia loạn nhịp. Nhưng rồi, ngay khi anh cảm thấy mình không thể giữ im lặng lâu hơn nữa thì một nụ cười đã khẽ nở trên môi Alice, nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim anh lỡ nhịp.
- Anh đừng lo, tôi sẽ không ăn của anh đâu!
Alice nói, nhưng giọng cô có gì đó là lạ, có một chút ngập ngừng và nghẹn lại. Cô vẫn giữ nụ cười ấy, nhưng đôi mắt lại đang nhìn đi chỗ khác, cố gắng giấu đi nỗi căng thẳng ban nãy, vành tai đã sớm đỏ bừng như những chiếc đèn lồng trong đêm.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng một phần trong anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bầu không khí này. Quân không thể không nhìn vào đôi mắt của Alice, không thể không cảm nhận được hơi ấm của cơ thể khi cô đang ở gần mình. Anh cứng rắn nói, giọng nói nghẹn lại và cũng lúng túng:
- Cảm ơn
Alice cười thêm lần nữa, đưa chiếc bánh lên, nhưng lần này cô không vội vàng rút tay lại ngay mà giữ lại một chút. Đôi tay của đầy những vết sẹo của Quân, cứng cáp và mạnh mẽ, nhưng lúc này lại khẽ run nhẹ khi chạm vào chiếc bánh từ Alice. Sau khoảnh khắc e ngại ấy, cả hai người đều quay đi, lạng im một hồi dài. Nhưng cái lặng im ấy vẫn không thể che giấu được cảm giác kỳ lạ trong lòng mỗi người, một thứ gì đó ấm áp trong lồng ngực và dù có cố gắng dồn nén thì họ vẫn không thể cảm thấy người kia bình thường được nữa. Alice lặng im một chút rồi bất chợt kéo nhẹ tay Quân, hướng anh về phía đám trẻ con đang chơi đùa với đèn lồng, cố gắng chuyển chủ đề.
- Anh có muốn đuổi kịp đám nhóc đó không?
Quân cúi gằm mặt, thực lòng muốn giấu đi chút cảm xúc gượng gạo ban nãy, chậm rãi gật đầu.
Alice cười nhẹ, vôi đẩy chiếc xe chạy đi théo đám trẻ. Giữa đêm tối, dưới những cánh anh đào đã làm chứng cho cái cảm xúc bộc phát này. Hai người dần mất đi sự lạnh lùng ban đầu, ngày càng thân thiết hơn trước. Mãi cho đến nửa đêm, thiếu nữ mới đưa vị kỵ sĩ đang trọng thương về phòng, cũng toan muốn rời đi thì chợt nghe tiếng vọng của anh.
Chủ nhân Razor hít sâu, trong lòng cứ run rẩy liên hồi, nhịp tim nhất thời tăng nhanh. Anh dần thở dốc, bản thân cứ như đang muốn nói ra điều gì nhưng cuối cùng vẫn cố nuốt lại, mồ hôi nhất thời xối ra như thác, bản thân tưởng chửng đang phải tay không vượt đỉnh Fansipan. Ngập ngừng một hồi mới bắt đầu thốt lên.
- Cô... Ngày... Ngày mai cô có thể đưa tôi xem hội không?
Chợt anh trừng mắt, cứ như bản thân vừa nói ra câu động trời liền xua tay chối lại:
- Ý của tôi là... Lễ hội rất vui, tôi muốn tham gia lần nữa.
Nhưng đáp lời anh lại chỉ là nụ cười mỉm của cô gái. Lúc này, Alice cúi gằm mặt xuống, quay lưng về phía anh, giọng nói có vài nét lạnh lùng:
- Lúc đó rồi tính.
Nói xong cô cũng chạy vụt ra ngoài, chỉ để chàng kỵ sĩ ngơ ngác trong cái rung động đầu tiên kia bần thần một mình. Nhưng điều đấy thì ai mà biết được, khi cô chạy ra ngoài, vành tai sớm đã nhuộm một màu rực đỏ, bừng sáng như lễ hội ngoài kia.
0