Bầu khí quyển của Venus 666c không phải là thứ mà con người từng quen thuộc, hay thậm chí có thể tưởng tượng. Đó là một lớp bụi phóng xạ dày đặc, phủ kín như một tấm chăn nặng nề, khiến ánh sáng từ ngôi sao mẹ xuyên qua chỉ còn là những tia mờ nhạt, yếu ớt. Từ xa, hành tinh này trông giống như một viên ngọc trai khổng lồ, lơ lửng giữa vũ trụ, đầy mê hoặc. Nhưng khi tàu đổ bộ Odyssey tiến vào quỹ đạo thấp, vẻ đẹp xa xăm ấy nhanh chóng biến thành một ác mộng xám xịt.
Những dãy núi sắc nhọn như răng quỷ, các khe nứt sâu hun hút và những thung lũng tối mờ hiện lên trên màn hình điều khiển chính của tàu. Không gian bên ngoài giống như một bức tranh siêu thực, pha trộn giữa sự hùng vĩ và đe dọa, như thể chính hành tinh này đang muốn gửi đi một lời cảnh báo: "Đừng bước vào."
Bên trong khoang điều khiển, mọi thứ chìm trong một sự im lặng nặng nề. Tiếng bíp đều đặn từ các thiết bị cảm biến là âm thanh duy nhất, xen lẫn với tiếng thở nhè nhẹ của phi hành đoàn. Ethan Voss, đội trưởng của Odyssey, ngồi thẳng trên ghế chỉ huy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào màn hình chính. Bên trong anh là một mớ cảm xúc hỗn độn: căng thẳng, phấn khích và cả nỗi lo lắng đang âm ỉ cháy. Nhưng vẻ ngoài của anh không để lộ bất kỳ điều gì.
"Một nơi chào đón tuyệt vời," Ethan nghĩ thầm, không giấu được chút mỉa mai. Nhưng khi anh lên tiếng qua hệ thống nội bộ, giọng nói của anh vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và chắc chắn.
"Chuẩn bị hạ cánh," Ethan ra lệnh, giọng trầm và rõ ràng.
Juno Vega, phi công của Odyssey, ngồi ở ghế điều khiển bên cạnh. Đôi tay cô lướt nhẹ trên bảng điều khiển, các thông số liên tục thay đổi trên màn hình trước mặt. "Tàu đang giảm tốc độ," cô báo cáo, giọng đều đều, không cao cũng không thấp, nhưng từng từ của cô đều chứa đựng sự tập trung tuyệt đối. "Động cơ ổn định. Góc hạ cánh đã được hiệu chỉnh."
Ethan gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Tốt. Tiếp tục theo dõi."
Từ phía sau, một hình dáng nhỏ gọn di chuyển về phía trung tâm khoang điều khiển. Đó là A.R.C. robot hỗ trợ của tàu, với thân hình bóng loáng và các chi tiết phát sáng mềm mại. Giọng nói máy móc nhưng thân thiện của nó vang lên: "Hệ thống tàu đang hoạt động ổn định trong điều kiện hiện tại. Phân tích môi trường cho thấy mức phóng xạ cao và trọng lực gấp năm lần Trái đất. Các cảm biến ngoài chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi bụi phóng xạ."
"Thêm tin tốt nữa," Ayla Torrence, kỹ sư trưởng của tàu, lẩm bẩm từ phía sau. Cô không ngừng điều chỉnh các thiết bị cảm biến, cố gắng tối ưu hóa chúng để bù lại sự nhiễu loạn. "Chúng ta đang mù quáng đến mức nếu có gì đó ngoài kia, chúng ta sẽ không biết cho đến khi nó đập vào mặt."
Ayla là người thực tế, không bi quan, nhưng cũng không lạc quan một cách vô nghĩa. Cô luôn hướng đến việc giải quyết vấn đề thay vì lo lắng không cần thiết, nhưng lần này, sự căng thẳng trong giọng nói của cô không thể che giấu được.
Ethan quay lại liếc nhìn Ayla, ánh mắt sắc lạnh. "Tập trung vào việc của mình. Chúng ta không có thời gian để lo những chuyện chưa xảy ra."
Tàu Odyssey rung lắc mạnh khi lao qua tầng khí quyển dày đặc. Những tia sáng nhỏ lóe lên bên ngoài cửa sổ, giống như những ngọn lửa ma quái đang bám lấy thân tàu. Lớp bụi phóng xạ dày đặc bao trùm mọi thứ, cản trở tầm nhìn và làm suy yếu tín hiệu từ các cảm biến.
"Ổn định động cơ thứ cấp," Juno nói, giọng cô vẫn điềm tĩnh, nhưng bàn tay cô siết chặt tay lái. Ethan nhìn cô, biết rằng sự căng thẳng trong cô đang bị kìm nén. Juno là một phi công xuất sắc, nhưng ngay cả những người giỏi nhất cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh khi đối mặt với một môi trường như thế này.
Trong khoang điều khiển phía sau, Ayla tiếp tục kiểm tra các cảm biến. Trên màn hình của cô, những biểu đồ nhấp nháy không ngừng, liên tục hiển thị những dữ liệu bị nhiễu loạn. Cô nhíu mày, ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển để thử điều chỉnh lại mức độ nhạy của cảm biến. "Tôi đang cố gắng lọc bớt nhiễu, nhưng môi trường này thật sự là một cơn ác mộng. Bụi phóng xạ không chỉ làm giảm hiệu quả của cảm biến, mà còn khiến chúng ta mất tới 60% khả năng nhận diện vật thể."
Ethan giữ im lặng trong vài giây, rồi nói: "Làm hết sức có thể. Chúng ta không thể để mình bị mù trong một nơi như thế này."
"Odyssey gọi tàu mẹ. Kiểm tra kết nối," Ethan thử liên lạc qua hệ thống truyền tin.
Một tiếng rè rè vang lên, trước khi giọng nói từ tàu mẹ vang qua loa, yếu ớt và ngắt quãng: "Odyssey… đây là tàu mẹ. Tín hiệu không ổn định… thời gian liên lạc còn lại… 5 phút. Trạng thái của các bạn thế nào?"
Ethan trả lời ngắn gọn: "Chúng tôi đang hạ cánh. Sẽ cố gắng liên lạc lại trong khung giờ tiếp theo."
Tín hiệu tắt ngay sau đó, để lại những tiếng rè rè kéo dài. Ethan siết chặt quai hàm. Anh biết rằng việc mất kết nối với tàu mẹ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cảm giác hoàn toàn bị cắt đứt khỏi phần còn lại của vũ trụ vẫn khiến anh không thoải mái.
Từ giờ phút này, họ hoàn toàn đơn độc.
"Chạm đất trong 3… 2… 1…" Juno nói, giọng cô đầy tập trung.
Tàu Odyssey đáp xuống mặt đất với một tiếng "rầm" nhẹ. Bụi mù dày đặc bốc lên, bao phủ khắp nơi. Màn hình hiển thị cảnh bên ngoài: một thung lũng rậm rạp, những thân cây cao lớn với hình dáng vặn vẹo như những cánh tay khổng lồ vươn lên từ lòng đất. Ánh sáng mờ ảo từ bầu khí quyển càng làm khung cảnh thêm phần siêu thực.
"Chúng ta đã hạ cánh," Juno nói, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt cô vẫn hiện rõ sự lo lắng khi nhìn sang Ethan, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Ethan đứng dậy từ ghế chỉ huy, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng thành viên trong khoang điều khiển. Mỗi người một nhiệm vụ, nhưng tất cả đều hiểu rằng, từng hành động của họ từ giờ phút này sẽ quyết định sự sống còn của cả nhóm trên hành tinh này.
"Nghe đây," Ethan nói, giọng anh trầm và chắc nịch. "Chúng ta đã bước vào vùng nguy hiểm. Từ giờ trở đi, mọi thứ phải được cân nhắc kỹ lưỡng. A.R.C. chuẩn bị quét dữ liệu môi trường. Juno, kiểm tra toàn bộ hệ thống tàu, từ động cơ đến hệ thống dự phòng. Ayla, đảm bảo các cảm biến hoạt động tối đa. Tôi muốn báo cáo chi tiết trong 10 phút."
Mọi người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng quay trở lại công việc của mình. Những tiếng gõ bàn phím, tiếng bíp bíp của các máy móc vang lên liên tục, phá vỡ sự im lặng căng thẳng trong khoang điều khiển.
Ayla Torrence cắm đầu vào bảng điều khiển của mình, đôi mắt dán chặt vào những biểu đồ dữ liệu liên tục nhảy múa trên màn hình. Cô không rời mắt khỏi các thông số, ngón tay lướt nhanh qua các phím điều khiển. "Cảm biến phía bắc vẫn chưa ổn định," cô lẩm bẩm, như đang nói với chính mình. "Tôi cần thêm thời gian để hiệu chỉnh lại mức nhạy. Nhưng lớp bụi phóng xạ này... Nó như muốn ăn mòn mọi thứ."
"Ayla, báo cáo," giọng Ethan vang lên từ phía sau cô, trầm và cương quyết.
Ayla quay lại, đẩy cặp kính AR lên sống mũi. "Tôi vẫn đang xử lý. Các cảm biến ngoài bị nhiễu nặng bởi lớp phóng xạ. Tôi đã khôi phục được khoảng 70% khả năng nhận diện, nhưng vẫn có nguy cơ bỏ sót các vật thể nhỏ hoặc chuyển động nhanh."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh. "Ưu tiên quét địa hình xung quanh tàu. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì đến gần mà chúng ta không biết."
Ở bàn điều khiển chính, Juno Vega kiểm tra hệ thống tàu một cách cẩn thận. Mỗi lần ngón tay cô lướt qua bảng điều khiển, các thông số kỹ thuật lại hiện lên, cho thấy tình trạng của động cơ và hệ thống dự phòng. "Hệ thống động lực ổn định," cô báo cáo, giọng đều đặn. "Tuy nhiên, tôi phát hiện sự gia tăng nhiệt độ ở bộ phận tản nhiệt. Có thể do bụi phóng xạ bám vào các khe thông gió."
"Đừng để nó trở thành vấn đề," Ethan đáp. "Làm sạch hệ thống thông gió ngay khi chúng ta ổn định. Chúng ta không được phép để bất kỳ thứ gì gây nguy hiểm cho tàu."
Juno gật đầu, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi các thông số trên màn hình. "Rõ, đội trưởng."
Trong khi đó, A.R.C. robot hỗ trợ của tàu, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ quét môi trường. Các cảm biến tích hợp trên cơ thể nó phát ra những xung năng lượng nhỏ, quét qua khu vực xung quanh. "Phân tích môi trường đang tiến hành," giọng nói máy móc của A.R.C. vang lên, đều đặn và không cảm xúc. "Nồng độ phóng xạ trong không khí cao gấp mười lần mức an toàn đối với con người. Trọng lực bề mặt ổn định ở mức gấp năm lần Trái đất. Không phát hiện dấu hiệu sinh vật sống trong phạm vi 500 mét."
Ethan nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị các dữ liệu từ A.R.C. "Hãy chắc chắn rằng chúng ta không bỏ sót bất kỳ thứ gì. Tôi muốn biết mọi thứ về khu vực này trước khi chúng ta bước ra ngoài."
Bên ngoài tàu, màn hình quan sát cho thấy một khung cảnh vừa hùng vĩ, vừa đầy ám ảnh. Những thân cây khổng lồ, với hình dáng vặn vẹo như những cánh tay khổng lồ vươn lên từ lòng đất, tạo thành một bức tường tự nhiên bao quanh thung lũng. Lớp bụi phóng xạ lơ lửng trong không khí, phát ra ánh sáng yếu ớt, giống như những đốm lân tinh trôi nổi trong màn đêm.
"Thật kỳ quái," Ayla lẩm bẩm, nhìn vào hình ảnh bên ngoài qua màn hình. "Cảnh tượng này giống như một bức tranh siêu thực. Nhưng dưới vẻ đẹp đó, tôi dám chắc là cả một chuỗi những nguy hiểm đang chờ đợi."
"Tôi đồng ý," Ethan nói, giọng anh trầm xuống. "Đây không phải là một nơi sẽ chào đón chúng ta. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Sau 10 phút, các báo cáo được gửi đến Ethan. Dữ liệu từ A.R.C. cho thấy khu vực xung quanh tàu dường như ổn định, nhưng không có nghĩa là an toàn. Juno xác nhận rằng động cơ của tàu vẫn hoạt động tốt, nhưng cần phải kiểm tra thêm để đảm bảo không có hỏng hóc tiềm ẩn. Ayla hoàn thành việc hiệu chỉnh cảm biến, khôi phục khả năng nhận diện lên mức 85%.
Ethan đứng trước màn hình lớn, nơi hiển thị toàn bộ thông tin từ các báo cáo. Anh im lặng trong một phút, suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa ra quyết định tiếp theo. Cuối cùng, anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu được sự lo lắng.
"Tốt. Chúng ta sẽ giữ nguyên vị trí trong 24 giờ để thu thập thêm dữ liệu. Juno, đảm bảo tàu luôn trong trạng thái sẵn sàng cất cánh. Ayla, tiếp tục tối ưu hóa cảm biến. A.R.C. mở rộng phạm vi quét lên 1 km."
Ethan bước lại gần cửa sổ lớn của khoang điều khiển, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng tối dày đặc bên ngoài. Lớp bụi phóng xạ lơ lửng trong không khí giống như một tấm màn che, che giấu mọi thứ đằng sau nó. Cảnh vật bên ngoài vừa lôi cuốn, vừa khiến anh cảm thấy bất an.
"Venus 666c," anh thì thầm, như đang nói chuyện với chính mình. "Ngươi là một bí ẩn. Và chúng ta sẽ khám phá ngươi."
Bên trong tàu, các thành viên tiếp tục công việc của mình, mỗi người đều hiểu rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình đầy hiểm nguy. Bên ngoài, bóng tối dày đặc như đang thì thầm, chờ đợi những kẻ xâm nhập đầu tiên bước vào thế giới của nó.