Hành tinh Venus 666c không chào đón bất kỳ ai. Đó là điều phi hành đoàn Odyssey nhận ra ngay giây phút họ đặt chân xuống thung lũng rậm rạp này. Bầu không khí dày đặc bụi phóng xạ làm mờ ánh sáng từ ngôi sao mẹ, phủ lên cảnh vật một sắc vàng nhợt nhạt, vừa huyễn hoặc vừa đáng sợ. Những thân cây cao lớn vặn vẹo, trồi lên từ lòng đất như những bàn tay của quái vật, còn từ xa, những dãy núi sắc nhọn vươn lên như những chiếc răng khổng lồ. Tất cả đều im lặng, nhưng không ai trong đoàn cảm thấy yên bình.
Trong khoang tàu, các màn hình dữ liệu nhấp nháy liên tục, cập nhật thông tin từ môi trường bên ngoài. Tuy nhiên, lớp bụi phóng xạ làm r·ối l·oạn tín hiệu, khiến dòng thông tin trở nên rời rạc, như những mảnh ghép không hoàn chỉnh. Ayla Torrence, kỹ sư trưởng, bực bội lướt tay qua bảng điều khiển, cố gắng ổn định các cảm biến.
"Thật tuyệt vời," cô lẩm bẩm, giọng đầy mỉa mai. "Chúng ta đang cố thu thập dữ liệu trong một bức màn phóng xạ dày đến mức cảm biến của tôi gần như chỉ đoán mò."
"Đoán mò còn hơn là không đoán được gì," Ravi Chandar, nhà địa chất học, chen vào từ phía bên kia khoang. Anh đang cúi người trước một màn hình hiển thị địa hình 3D của khu vực. "Nhưng tôi phải nói rằng, chúng ta đang ở một trong những nơi khó khám phá nhất vũ trụ. Địa hình ở đây không chỉ gồ ghề—nó như một mê cung được thiết kế để g·iết c·hết bất kỳ ai dám bước vào."
Anh chỉ tay vào bản đồ, nơi những đường nét vặn vẹo của địa hình hiện lên giống như một ma trận phức tạp. Những khe nứt sâu hun hút xen lẫn với các khối đá sắc nhọn, tạo thành một khung cảnh vừa hùng vĩ, vừa đầy đe dọa.
Ethan Voss, đội trưởng của Odyssey, đứng thẳng, tay khoanh trước ngực. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua từng người trong đội. "Chúng ta không mạo hiểm nếu chưa biết rõ mình đang đối mặt với điều gì. Tiếp tục phân tích. Tôi muốn biết mọi thứ về hành tinh này trước khi chúng ta làm bất cứ điều gì tiếp theo."
Ravi ngả người ra sau, nở một nụ cười nhẹ để xua tan bầu không khí căng thẳng. "Venus 666c," anh nói, như đang nếm thử cái tên ấy trên đầu lưỡi. "Cái tên này nghe vừa kỳ bí, vừa đáng sợ. Tôi không biết liệu chúng ta đang đứng trên một kỳ quan vũ trụ hay trong một cái bẫy khổng lồ nữa."
Kael Asimov, nhà sinh vật học, ngẩng lên từ cuốn nhật ký cũ kỹ mà anh luôn mang theo. "Đẹp và c·hết chóc," anh nói, giọng anh pha chút mỉa mai. "Đó là cách tốt nhất để miêu tả nơi này."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh vẫn hướng về màn hình lớn hiển thị cảnh vật bên ngoài. "Một nơi vừa đẹp, vừa c·hết chóc," anh lặp lại, như để khắc sâu điều đó vào tâm trí. "Chúng ta sẽ không đánh giá thấp nó."
Ayla quay lại, đẩy cặp kính thực tế tăng cường lên sống mũi. "Cứ gọi nó là gì cũng được, chỉ cần nhớ rằng nó không muốn chúng ta sống sót." Giọng cô cứng rắn nhưng không giấu được sự lo lắng. "Ethan, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
Ethan bước tới bảng điều khiển trung tâm, nơi A.R.C. robot hỗ trợ của tàu, đang chờ. Các chi tiết phát sáng trên thân hình bóng loáng của nó nhấp nháy đều đặn, như phản ánh sự căng thẳng trong không gian. "Chuẩn bị triển khai robot sinh học," Ethan ra lệnh. "Chúng ta không thể mạo hiểm rời tàu. Thay vào đó, hãy sử dụng hyperlink."
Hyperlink, công nghệ tối tân của nhân loại, cho phép phi hành đoàn điều khiển các robot sinh học từ xa, cảm nhận mọi thứ qua chúng như thể đó là chính cơ thể mình. Đó là cách duy nhất để khám phá hành tinh này mà không mạo hiểm mạng sống con người.
"Hyperlink chưa bao giờ được thử nghiệm trong điều kiện thực tế như thế này," Ayla nói, giọng cô pha chút lo lắng. "Tôi cần kiểm tra lại toàn bộ hệ thống trước khi kết nối. Một sai sót nhỏ cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng."
"Được," Ethan gật đầu, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm. "Kiểm tra đi. Ravi, Kael, các cậu chuẩn bị kế hoạch thăm dò. Tôi muốn biết chúng ta đang đối mặt với điều gì, cả trên bề mặt lẫn dưới lòng đất."
Kael gật đầu, ánh mắt anh dán chặt vào cuốn nhật ký trong tay. "Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, tôi sẽ báo ngay."
Ravi vỗ nhẹ vào chiếc búa địa chất của mình, một thói quen mỗi khi anh cảm thấy hứng thú xen lẫn hồi hộp. "Tôi chỉ hy vọng rằng chúng ta không phải tìm kiếm quá xa. Nhưng tôi sẽ sẵn sàng nếu có chuyện gì xảy ra."
Trong khoang tàu, không khí trở nên dồn nén hơn bao giờ hết. Tiếng bíp đều đặn từ các thiết bị điều khiển và tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên, xen lẫn với tiếng thở nhè nhẹ của phi hành đoàn. Dù không ai nói ra, nhưng sự căng thẳng đang len lỏi trong từng nhịp đập. Họ biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, hành tinh này, với vẻ ngoài huyền bí và c·hết chóc, có thể nuốt chửng tất cả.
Ayla Torrence, kỹ sư trưởng, vẫn cắm cúi vào hệ thống hyperlink. Đôi mắt cô chăm chú theo dõi từng chuỗi mã nhấp nháy trên màn hình khi cô kiểm tra các thông số kết nối. Bên cạnh cô, một thiết bị nhỏ đang mở ra, các mạch điện phát sáng yếu ớt, phản chiếu lên khuôn mặt cô.
"Hệ thống hyperlink ổn định," Ayla báo cáo, giọng cô đều đặn nhưng không hề giấu được sự tập trung tuyệt đối. "Bộ điều khiển thần kinh đã được chuẩn bị. Nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra thêm một lần nữa. Đây không phải là nơi mà chúng ta có thể mắc sai lầm. Một lỗi nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng."
Ethan Voss, đội trưởng, đứng gần đó, khoanh tay trước ngực. Đôi mắt anh lướt qua màn hình hiển thị trạng thái của các robot sinh học. "Tôi không cần nhắc cô phải cẩn thận, Ayla. Chúng ta đang đặt mạng sống của cả đội lên từng quyết định nhỏ nhất. Hãy đảm bảo mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát."
Ayla không ngẩng lên. "Tôi biết, Ethan. Và tôi sẽ không để bất kỳ sai sót nào xảy ra. Nhưng để đảm bảo, tôi cần thêm 10 phút nữa để kiểm tra lần cuối."
Ở bàn điều khiển phía đối diện, Juno Vega, phi công của Odyssey, đang theo dõi tình trạng của tàu. Các thông số kỹ thuật liên tục nhảy trên màn hình, hiển thị tình trạng động cơ, hệ thống thông gió và các hệ thống phụ trợ khác.
"Tàu đang hoạt động ổn định," Juno nói, giọng cô đều đều nhưng không giấu được sự căng thẳng. "Nhưng lớp bụi phóng xạ dày đặc có thể gây ảnh hưởng đến các bộ phận ngoại vi, đặc biệt là hệ thống thông gió. Nếu chúng ta ở đây quá lâu, tôi e rằng bụi phóng xạ sẽ bắt đầu bám vào các khe tản nhiệt. Điều đó có thể dẫn đến hiện tượng quá nhiệt."
Ethan quay sang cô, ánh mắt nghiêm túc. "Cô có thể làm gì để giảm thiểu nguy cơ không?"
Juno gật đầu. "Tôi sẽ kích hoạt hệ thống làm sạch tự động để loại bỏ bụi phóng xạ. Nhưng hệ thống này chỉ là giải pháp tạm thời. Nếu mức phóng xạ tiếp tục tăng, chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn."
"Làm ngay đi," Ethan ra lệnh. "Tôi muốn con tàu này luôn sẵn sàng cất cánh ngay lập tức nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra."
Ở một góc khác của khoang tàu, Ravi Chandar và Kael Asimov đang cùng nhau kiểm tra dữ liệu từ các cảm biến địa chất và sinh học. Ravi, với chiếc búa địa chất quen thuộc trong tay, cúi xuống gần màn hình, nơi hiển thị hình ảnh ba chiều của khu vực xung quanh.
"Cậu xem cái này đi, Kael," Ravi nói, giọng anh pha chút hào hứng. "Những mẫu đá mà cảm biến thu thập được ở đây… Chúng có cấu trúc rất lạ. Cậu có thấy không? Những đường vân này không phải là tự nhiên. Chúng giống như đã bị tác động bởi một nguồn năng lượng nào đó."
Kael, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, cúi xuống quan sát kỹ hơn. Anh lướt tay qua màn hình hiển thị, phóng to các chi tiết của mẫu đá. "Đúng vậy," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Những đường vân này giống như đã bị nung chảy, nhưng lại có dấu hiệu tái kết tinh. Có thể là do phóng xạ. Nhưng cũng có khả năng là do tác động của một hiện tượng địa chất mà chúng ta chưa hiểu rõ."
Kael ngừng lại một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. "Nhưng điều thú vị nhất là… những dấu hiệu của hợp chất hữu cơ. Các mẫu này không chỉ là đá. Chúng giống như một dạng khoáng chất sống."
Ethan bước lại gần, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình của Ravi. "Ý cậu là gì, Kael? Hợp chất hữu cơ trong đá? Đây có phải là một dạng sự sống không?"
Kael lắc đầu. "Tôi chưa thể khẳng định. Nhưng nếu đây thực sự là dấu hiệu của sự sống, thì nó không giống bất kỳ thứ gì mà chúng ta từng biết. Cách nó tương tác với phóng xạ… Có thể nó đã thích nghi để tồn tại trong môi trường này."
Ravi nhún vai, nở một nụ cười nhẹ. "Nếu đúng như vậy, thì chúng ta đang đứng trên một hành tinh không chỉ đầy nguy hiểm, mà còn chứa đựng những bí mật lớn hơn bất kỳ điều gì chúng ta từng tưởng tượng. Nhưng này, Kael, đừng có nhìn những mẫu đá này quá lâu. Tôi không muốn cậu bị ám ảnh bởi bọn chúng."
Kael bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình. "Đừng lo, Ravi. Tôi sẽ không để mình bị những viên đá này mê hoặc. Nhưng tôi sẽ tìm ra sự thật về chúng."
Bên ngoài tàu, ánh sáng vàng nhợt nhạt từ bụi phóng xạ vẫn phủ kín khung cảnh, tạo nên một bức tranh siêu thực. Những thân cây cao lớn, vặn vẹo như những cánh tay khổng lồ, đứng im lìm trong bóng tối. Không một âm thanh, không một chuyển động. Tất cả đều tĩnh lặng, như thể cả hành tinh đang theo dõi từng bước đi của phi hành đoàn Odyssey.
"Thật kỳ lạ," Juno nói, phá vỡ sự im lặng. "Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Không động vật, không thực vật chuyển động. Chẳng lẽ một hành tinh như thế này hoàn toàn vô hồn?"
"Đừng để sự tĩnh lặng đánh lừa cô," Ethan đáp, giọng anh trầm xuống. "Tôi không tin một nơi như thế này lại không có sự sống. Chúng ta chỉ chưa nhìn thấy nó thôi."
Sau khi hoàn tất kiểm tra hệ thống hyperlink, Ayla quay sang Ethan, giọng cô đầy chắc chắn. "Hệ thống đã sẵn sàng. Chúng ta có thể bắt đầu triển khai các robot sinh học bất kỳ lúc nào."
Ethan gật đầu, ánh mắt anh quét qua từng thành viên trong khoang tàu. "Tốt. Chuẩn bị kết nối. Tôi muốn chúng ta bắt đầu thăm dò ngay lập tức. Nhưng hãy nhớ, đây là một nhiệm vụ trinh sát. Không mạo hiểm. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, rút lui ngay lập tức."
Kael, Ravi và một vài thành viên khác của phi hành đoàn nhanh chóng tiến về phía các hộp kết nối hyperlink. Những chiếc hộp này, nhỏ gọn nhưng đầy công nghệ, sẽ giúp họ điều khiển các robot sinh học từ xa, cảm nhận mọi thứ qua chúng như thể đó là chính cơ thể mình.