Trong căn phòng nghiên cứu của căn cứ, không khí tràn ngập sự khẩn trương. Những màn hình dữ liệu liên tục nhấp nháy, phản chiếu ánh sáng xanh nhạt lên khuôn mặt của các thành viên đang chăm chú làm việc. Đợt t·ấn c·ông bất ngờ từ con giun nước khổng lồ không chỉ là một lời cảnh báo nghiêm trọng, mà còn là một cú thức tỉnh cho toàn đội. Công nghệ hiện tại của họ, dù đã được cải tiến đáng kể, vẫn không đủ khả năng đối phó với những sinh vật bản địa đầy nguy hiểm của hành tinh này.
Giờ đây, trong căn cứ vốn dĩ đã quá quen với sự căng thẳng thường trực, cả đội đang tập trung toàn lực để phát triển một loạt v·ũ k·hí và thiết bị mới. Những thứ này không chỉ đơn thuần là v·ũ k·hí t·ấn c·ông, mà còn là câu trả lời cho những bài học cay đắng mà họ vừa trải qua.
Captain Orion Kade, người chỉ huy đội chiến đấu, đứng trước bàn họp trung tâm. Ánh sáng từ màn hình lớn chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông. Dữ liệu nghiên cứu và các bản thiết kế mới được chiếu lên màn hình, xoay chậm rãi, hiển thị từng chi tiết của các nguyên mẫu v·ũ k·hí. Orion nhìn quanh phòng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người – từ Ayla Torrence, kỹ sư trưởng chịu trách nhiệm chính về công nghệ, đến Dr. Kael Asimov, người đang ghi chép nhanh vào cuốn sổ cũ kỹ quen thuộc của mình.
"Chúng ta không thể để điều này xảy ra lần nữa," Orion bắt đầu, giọng ông trầm và dứt khoát. "Con giun nước không chỉ phá hủy căn cứ ven sông của chúng ta, mà còn khiến chúng ta nhận ra rằng công nghệ hiện tại không đủ khả năng để đối phó với những sinh vật như vậy. Tôi cần những giải pháp thực sự – nhanh, hiệu quả và đủ mạnh để kết liễu chúng ngay từ lần đầu tiên."
Lieutenant Mira Solis, ngồi phía đối diện, gật đầu. Cô là một chiến binh cận chiến dày dạn kinh nghiệm, và vẻ mặt cô lúc này không giấu được sự nghiêm trọng. "Chúng ta phải hạn chế sự di chuyển của nó. Con giun đó có khả năng điều khiển nước để tạo lợi thế. Nếu chúng ta không thể kiểm soát chuyển động của nó, mọi đòn t·ấn c·ông đều trở nên vô dụng."
Orion quay sang Ayla Torrence. "Cô đã có gì trong tay chưa?"
Ayla đứng dậy, cặp kính AR của cô sáng lên khi cô kích hoạt màn hình hiển thị các bản thiết kế. Trên màn hình lớn, mô hình 3D của một loại v·ũ k·hí mới hiện lên, từng chi tiết được phóng to và giải thích bằng các ghi chú kỹ thuật.
"Chúng tôi đã phát triển hai nguyên mẫu v·ũ k·hí mới," Ayla bắt đầu, giọng cô đầy tự tin nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày làm việc liên tục. "Đầu tiên là một loại móc câu chiến đấu sử dụng vuốt và xương của Yêu Hổ, được xử lý để tích hợp năng lượng phóng xạ. Thứ hai là một loại lưới phóng xạ sinh học, được thiết kế để hạn chế sự di chuyển của giun nước."
Cô chỉ vào bản thiết kế đầu tiên trên màn hình, nơi mô hình 3D của móc câu chiến đấu hiện lên chi tiết. "Chúng tôi tận dụng vuốt và xương của Yêu Hổ – một loài săn mồi bản địa với cấu trúc cơ thể cực kỳ đặc biệt. Xương của chúng có khả năng hấp thụ và khuếch đại năng lượng phóng xạ, làm cho nó trở thành một vật liệu hoàn hảo để chế tạo v·ũ k·hí."
Ayla tiếp tục, chỉ vào phần lõi của móc câu. "Lõi chính được làm từ vuốt và xương của Yêu Hổ, được xử lý bằng công nghệ nén năng lượng phóng xạ. Khi móc câu tiếp xúc với mục tiêu, năng lượng phóng xạ nén sẽ giải phóng một xung nhiệt và động lực cực mạnh, đủ để phá vỡ lớp da trơn nhầy của giun nước và gây tổn thương bên trong."
Logan Pierce, chuyên gia v·ũ k·hí của đội, xen vào cuộc thảo luận. "Tôi đã thử nghiệm nguyên mẫu đầu tiên," anh nói, giọng anh trầm và chắc chắn. "Nó không chỉ mạnh mẽ, mà còn cực kỳ bền bỉ. Tuy nhiên, chúng ta cần đảm bảo rằng v·ũ k·hí này có thể tự sạc năng lượng từ môi trường phóng xạ, để sử dụng lâu dài trong các trận chiến kéo dài."
Ayla gật đầu. "Đã tính đến điều đó. Lớp cấu trúc tinh thể trong xương Yêu Hổ cho phép nó tự hấp thụ năng lượng phóng xạ từ môi trường, giúp duy trì hoạt động bền bỉ. Vũ khí này không chỉ là một công cụ t·ấn c·ông, mà còn là một phần mở rộng của hệ sinh thái mà chúng ta đang nghiên cứu."
Lieutenant Mira Solis nghiêng người về phía trước, ánh mắt cô sắc sảo. "Còn về khả năng kiểm soát? Móc câu này có thể gắn vào dây dẫn không? Nếu có, chúng ta có thể kéo giun nước hoặc giữ nó cố định để các robot khác t·ấn c·ông."
Ayla mỉm cười, như thể cô đã chờ đợi câu hỏi này. "Chính xác. Móc câu được thiết kế để gắn vào dây leo phóng xạ, một loại vật liệu mà chúng tôi thu thập từ các sinh vật bản địa. Dây leo này không chỉ bền chắc, mà còn có khả năng chịu được lực kéo lớn và nhiệt độ cao. Nó hoàn hảo cho việc cố định những sinh vật khổng lồ như giun nước."
Ayla chuyển sang bản thiết kế tiếp theo, nơi mô hình lưới phóng xạ sinh học hiện lên trên màn hình. "Lưới này được làm từ dây leo phóng xạ và gân động vật bản địa," cô giải thích, chỉ vào cấu trúc mạng lưới. "Dây leo phóng xạ rất dẻo dai và chịu được lực kéo lớn, trong khi gân động vật cung cấp độ đàn hồi và khả năng chịu nhiệt. Khi kết hợp, chúng tạo ra một mạng lưới siêu bền, đủ để khống chế những sinh vật lớn như giun nước."
Cô chỉ tay vào cấu trúc mạng tam giác của lưới. "Cấu trúc này giúp phân tán lực đều, tránh bị rách khi giun nước vùng vẫy. Ngoài ra, lưới còn được xử lý với một dung dịch phóng xạ đặc biệt, khiến giun nước bị r·ối l·oạn khả năng điều khiển nước khi tiếp xúc."
Mira nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, đôi mắt cô sáng lên. "Nếu lưới này thực sự hoạt động như cô nói, nó sẽ là v·ũ k·hí hoàn hảo để hạn chế sự di chuyển của giun nước. Nhưng chúng ta cần đảm bảo rằng nó có thể triển khai nhanh chóng trong thực chiến. Thời gian là yếu tố quyết định."
Naomi Huxley, người đã im lặng lắng nghe, cuối cùng lên tiếng. "Những v·ũ k·hí này rất ấn tượng, nhưng chúng ta cũng cần đảm bảo rằng các chiến binh điều khiển robot có thể xử lý được những thiết bị phức tạp như vậy. Tôi sẽ làm việc để cải thiện phản xạ thần kinh và khả năng xử lý dữ liệu của họ khi kết nối qua Hyperlink. Nếu không, những v·ũ k·hí này sẽ chỉ là lý thuyết."
Juno Vega, ngồi ở phía cuối bàn họp, gật đầu đồng tình. "Tôi sẽ liên lạc với tàu mẹ để yêu cầu hỗ trợ thêm về tài nguyên và kỹ thuật. Nếu chúng ta muốn triển khai những v·ũ k·hí này trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ từ đội ngũ trên Trái Đất."
Ayla Torrence đứng trước màn hình lớn, nơi sơ đồ thiết kế nâng cấp robot sinh học được hiển thị chi tiết. Đôi mắt cô ánh lên sự tập trung khi từng chi tiết của bản thiết kế được phóng to, xoay vòng trên màn hình. Những robot sinh học quen thuộc giờ đây mang một diện mạo mới, với các thiết bị được trang bị thêm – móng bám từ tính, cáp kéo động lực, và hệ thống khớp nối linh hoạt. Đây không chỉ là những cải tiến nhỏ, mà là một sự lột xác toàn diện, mở ra một chiến thuật hoàn toàn mới trong cách đội hình chiến đấu của họ hoạt động.
"Chúng ta cần đảm bảo rằng robot không chỉ đứng vững mà còn phải tận dụng được địa hình xung quanh," Ayla nói, giọng cô sắc bén nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh. "Rừng cây bên bờ sông là lợi thế lớn nhất của chúng ta. Nếu robot có thể leo lên cây hoặc di chuyển từ trên cao, chúng ta sẽ có cơ hội tốt hơn để tránh nước và t·ấn c·ông từ những vị trí an toàn."
Logan Pierce, người luôn giữ vẻ thận trọng trong mọi tình huống, khoanh tay đứng gần đó. Anh nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, đôi mắt hẹp lại như đang cân nhắc. "Tôi thích ý tưởng này," anh nói, giọng trầm và chắc chắn. "Nhưng nếu các móng bám và cáp kéo không đủ bền, chúng ta sẽ tự đưa mình vào nguy hiểm. Con giun đó không chỉ mạnh, mà còn có khả năng phá hủy mọi thứ mà nó chạm vào."
"Đừng lo, Logan," Ayla đáp, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy tự tin. "Tôi đã sử dụng dây leo phóng xạ để dệt cáp kéo. Chúng không chỉ dẻo dai mà còn có khả năng chống chịu phóng xạ và áp lực cao. Ngoài ra, móng bám được làm từ hợp kim siêu cứng và được tích hợp từ tính, đảm bảo robot có thể bám chắc vào mọi bề mặt, kể cả thân cây hay kim loại."
Ở một góc phòng, Captain Orion Kade quan sát toàn bộ cuộc thảo luận. Ông gật đầu chậm rãi, giọng ông trầm và uy nghiêm vang lên. "Những nâng cấp này rất cần thiết. Trong trận chiến vừa qua, chúng ta đã mất quá nhiều robot vì chúng không thể đứng vững trên mặt đất ngập nước. Nếu chúng ta có thể khai thác địa hình rừng cây, chúng ta sẽ không chỉ tránh được nước mà còn có thể t·ấn c·ông từ trên cao, nơi mà con giun khó tiếp cận."
Lieutenant Mira Solis, người luôn sẵn sàng thử nghiệm mọi thiết bị mới, xen vào với vẻ mặt háo hức. "Tôi muốn thử ngay khi thiết bị được lắp đặt. Nếu chúng ta có thể di chuyển linh hoạt trên cây, tôi sẽ có nhiều cơ hội hơn để tiếp cận và t·ấn c·ông vào các điểm yếu của con giun."
Juno Vega, ngồi ở bàn điều khiển gần đó, lên tiếng. "Tôi sẽ đảm bảo rằng hệ thống cảm biến môi trường hoạt động ổn định. Nếu robot có thể đánh giá được mực nước, dòng chảy và dự đoán chuyển động của giun nước, chúng ta sẽ có lợi thế lớn hơn rất nhiều."
Ayla gật đầu, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Hệ thống cảm biến đã được nâng cấp để tích hợp với các thiết bị mới. Robot sẽ không chỉ phản ứng với môi trường mà còn có thể dự đoán các nguy cơ, giúp chúng đưa ra quyết định nhanh chóng trong tình huống nguy hiểm."
Ở góc phòng, Kael Asimov, vẫn với cuốn sổ quen thuộc trên tay, lặng lẽ ghi chú nhưng không giấu được sự tò mò. "Tôi không phải là chuyên gia chiến đấu," anh nói, giọng trầm ngâm. "Nhưng tôi nghĩ rằng khả năng leo cây và di chuyển linh hoạt sẽ thay đổi hoàn toàn cách chúng ta đối đầu với những sinh vật như giun nước. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc nhở rằng chúng ta đang bước vào một lãnh địa hoàn toàn mới. Mọi hành động đều cần được cân nhắc kỹ lưỡng."
Ethan Voss, người vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng sắc lạnh, đứng dậy từ vị trí của mình. Anh bước đến gần bản thiết kế, ánh mắt quét qua từng người trong phòng. "Tôi đồng ý với Kael," anh nói, giọng anh chắc nịch. "Những nâng cấp này là cần thiết, nhưng chúng ta không được phép chủ quan. Con giun đó không chỉ là một sinh vật mạnh mẽ mà còn thông minh. Nó sẽ không mắc lại những sai lầm mà chúng ta có thể tận dụng."
Ethan chỉ vào hệ thống cáp kéo trên màn hình. "Chúng ta cần đảm bảo rằng các robot có thể triển khai những thiết bị này một cách nhanh chóng và chính xác trong trận chiến. Ayla, cô có thể mô phỏng một số tình huống chiến đấu để kiểm tra tính hiệu quả của thiết bị không?"
Ayla gật đầu ngay lập tức, đôi mắt cô sáng lên. "Đương nhiên. Tôi đã thiết lập một mô hình ảo để mô phỏng các tình huống chiến đấu với giun nước. Chúng ta có thể kiểm tra cách robot leo cây, tránh nước và t·ấn c·ông từ trên cao. Nếu có bất kỳ vấn đề nào, tôi sẽ điều chỉnh ngay lập tức."
Logan bước tới gần Ayla, khuôn mặt anh nghiêm nghị. "Tôi sẽ tham gia vào các bài kiểm tra. Tôi muốn đảm bảo rằng mọi thứ hoạt động như mong đợi trước khi chúng ta triển khai trong thực tế. Tôi không muốn bất kỳ thất bại nào nữa."
Nhìn thấy sự đồng lòng của cả đội, Captain Orion Kade nở một nụ cười nhẹ – một điều hiếm thấy ở ông. "Tốt. Đây chính là tinh thần mà chúng ta cần. Hãy hoàn thiện những nâng cấp này càng sớm càng tốt. Lần tới khi chúng ta đối đầu với giun nước, tôi muốn thấy sự khác biệt."
Căn phòng lập tức chìm vào trạng thái bận rộn. Ayla nhanh chóng điều chỉnh các thông số trên bản thiết kế, Juno kiểm tra hệ thống cảm biến, Mira chuẩn bị cho các bài kiểm tra thực tế, còn Logan giá·m s·át quá trình lắp đặt thiết bị lên các robot. Ethan, như thường lệ, đứng lặng lẽ ở phía sau, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc lạnh nhưng kiên định.