Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Quán rượu Đông Quy

Chương 14: Quán rượu Đông Quy


Con đường này tên là Long Thủ Nhai, ở thành Sài Tang, nó là một trong những con phố phồn hoa nhất, hơn nữa còn rất gần Cố gia.

Quán rượu mà Bách Lý Đông Quân mở không phải chỉ cần phồn hoa, mà còn cần những người qua lại đều phải là loại người có tiền, như vậy mới mua được rượu của hắn. Vì rượu của hắn rất đắt, một bình hai mươi lượng bạc. Từ ngày gặp được sư phụ Cổ Trần, hắn học ủ rượu đã bảy năm, bây giờ trình độ cực kỳ tiến bộ, từ Càn Đông Thành phủ Trấn Tây Hầu tới Sài Tang Thành quán rượu Đông Quy, dĩ nhiên là hắn vô cùng tự tin về rượu mà mình ủ.

Nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười ba hắn khai trương, vẫn chẳng có lấy một bóng người tới cửa.

Ngày thứ nhất, có người hỏi rượu của hắn, chê đắt nên bỏ đi.

Ngày thứ hai, có một thư sinh áo trắng tới uống một chén, khen không dứt lời, nói hôm sau lại tới.

Ngày thứ ba, thư sinh áo trắng đó còn chưa tới, những khách hàng khác cũng không xuất hiện, còn không có ai hỏi giá, thậm chí toàn bộ con đường đều vắng lặng không một bóng người. Nhưng điểm kỳ lạ là đồ tể bán thịt phía đối diện, bà lão bán giày thêu bên cạnh, gã bán dầu không nói năng gì, chỉ chăm chăm nhìn vào tiểu Tây Thi cách đó không xa, ai nấy ngày ngày chặt thịt, thêu hoa, đổ dầu, làm bánh bao, cứ như không có khách hàng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ.

Bách Lý Đông Quân ngồi phơi nắng ngoài bậc thềm, vừa cắn hạt dưa vừa não nề làu bàu:

"Dù thế nào thì trước kia ta cũng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tội gì phải tới cá nơi xui xẻo này chịu khổ làm chi nhỉ".

Nói rồi, hắn rốt cuộc không nhịn được, ném đống hạt dưa trong tay đi, dự định bước tới cửa hàng thịt phía đối diện, thử một lần cúi đầu mời chào xem có thành công hay không. Bỗng hắn liếc nhìn về phía bên trái, trên cô đạo một bóng người xuất hiện, dáng y cao lớn, thân hình rắn rỏi chắc nịch dấu sau lớp y phục đơn giản màu đen trắng xen lẫn, đầu đội một chiếc nón có mành che, làm cho không ai có thể biết liệu sau tấm mành đó là một gương mặt như thế nào, điển trai hay xấu xí ? Rạng rỡ hay thâm trầm ?

Tuy nhiên, Bách Lý Đông Quân không quan tâm những thứ đó, điều duy nhất hắn để ý lúc này, đây chắc chắn là quý khách tiếp theo mà hắn chờ đợi mười ngày nay.

"Vị công tử này, có muốn uống chút rượu hay không ?"

Âm thanh vui sướng tiêu sái của thiếu niên truyền đến, Bạch Thượng Lâm giương mắt nhìn về phía hắn, âm thầm gật đầu, trước mắt Tửu Tiên tương lai hiện tại chỉ là một vị tiểu hầu gia tính cách trẻ con sáng sủa, hòa đồng nhưng bộp chộp, cứng đầu lại kiên định. Tuy đích thị có một bộ thiếu niên lang tuấn tú, bất quá xông xáo giang hồ, đẹp mã có tác dụng chi, kinh nghiệm mới là thứ quan trọng, và đối với tiểu hầu gia, nó vẫn còn là một thứ gì đó rất xa sỉ.

Y tạm thời bỏ qua những suy nghĩ lung tung trong đầu, có chút hứng thú hỏi:

"Nhưng phải rượu ngon ?"

"Bao công tử hài lòng, mời vào !"

Bạch Thượng Lâm theo lời bước vào quán rượu. Cùng lúc đó, tại phía sau lưng y, bất kể tên đồ tể vẫn là bà lão thêu hoa, hoặc tiểu Tây Thi và gã bán dầu, tất cả cùng một lúc buông lỏng tinh thần, thở phào một hơi. Bốn người quay đầu nhìn nhau, từ trong ánh mắt đều đồng dạng thấy được sự e ngại to lớn sau khi tự thân trải nghiệm sóng to gió lớn.

Dựa theo phân phó của Yến Biệt Thiên, bọn chúng không chỉ phải trông coi quán rượu mới mở duy nhất trên con đường này, mà còn muốn phụ trách dùng bất kỳ thủ đoạn nào đuổi đi những kẻ không có mắt lảng vảng tới gần đây, bởi vì cách đó không xa là Cố gia, là mục tiêu của chủ nhân bọn chúng. Nhưng ngay vừa rồi, cái trải nghiệm kinh khủng đó là gì vậy ?

Vị công tử trẻ tuổi che mặt kia chỉ bước chậm rãi từng bước từ đầu con phố tới khu vực bọn chúng mở sạp, từng bước vân đạp phong khinh mà đi, nhưng vô luận trên mặt nổi bốn người đóng giả kẻ bán hàng, vẫn là sát thủ ẩn giấu trong bóng tối, tất cả đều sinh ra một thứ cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm vào, bị đối phương cầm dao kề cổ, đứng giữa làn ranh sinh tử, sống hay c·hết tùy theo người đó quyết định.

"Hắn là ai ?"

"Không biết, mau chóng thông tri gia chủ !"

Ánh mắt nhanh chóng trao đổi trong giây lát, rồi lại quay đầu chằm chằm chú ý tới quán rượu nhỏ đã không còn bình thường kia....

Bạch Thượng Lâm nghe Bách Lý Đông Quân giới thiệu, tựa như đã nếm được tư vị say đắm lòng người kia trên đầu lưỡi, nhưng thực sự giá cả đó làm y phải giật mình, mặc dù đã biết trước, nhưng vẫn giật mình.

"Hai mươi lượng, mười hai bình thì thành tổng cộng 240 lượng !"

"Đúng vậy, rượu ta ủ xứng đáng với giá tiền đó !"

Hai mươi lượng, thật sự rất đắt.

Bách Lý Đông Quân nhận ra Bạch Thượng Lâm đang xoắn xuýt, cũng cảm thấy người này dường như là một người yêu rượu giống mình, rất hợp khẩu vị, tròng mắt hắn xoay một vòng, cười nói:

"Nhìn công tử hữu duyên, không bằng dạng này, chén thứ nhất ta mời công tử, xem như kết giao bằng hữu"

Bạch Thượng Lâm nghe xong, cười cười: "Thật ?"

"Đương nhiên !"

Bạch Thượng Lâm một hơi uống cạn chén rượu Tang Lạc, rung động đến tâm can, quả thật là rượu ngon. Y liếc nhìn về phía chén nhỏ trong tay Bách Lý Đông Quân, phát giác ánh mắt chắc chắn của hắn, hơi nhếch lên khóe môi.

Hảo tiểu tử, còn đang chờ ta đây này !

Rượu ngon khiến người say mê, y sờ sờ túi thơm Nguyệt Dao mới may cho mình, mặc dù lúc ra khỏi cửa quên không xin nàng ít tiền, bất quá số tiền còn dư lại sau quãng hành trình dài vẫn vừa đủ để uống mười hai bầu rượu nơi đây. Hơn nữa, chỉ là tiền mang theo bên người không có nhiều, chứ không phải y thật sự nghèo rách mùng tơi.

Phù Sinh Túy Mộng Lâu là nơi nào ?

Đó là nơi toàn bộ thế nhân đều công nhận danh xứng với thực Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ! Một cuộc tiêu phí ở đó phải rơi vào hàng trăm lượng bạc, tất cả chỉ để có thể uống một vò Nữ Nhi Hồng, chỉ để thưởng thức sơn hào hải vị ngon nhất thiên hạ, chỉ để một lần được nghe tiếng đàn của muội muội Thanh Ca công tử, mỹ nhân nổi tiếng Bắc Ly, Lạc Ngôn Lũ và các chủ Tam Thập Nhị Các Giáo Phường, Nguyệt Lạc. Đối với những thiếu gia ăn chơi, mệnh quan triều đình nổi tiếng ở Thiên Khải, số tiền đó bỏ ra rất xứng đáng. Mà Bạch Thượng Lâm, y thực sự rất giàu.

"Hôm nay có rượu hôm nay say, tiểu lão bản, dâng rượu !"

"Được !"

Quả nhiên không ai có thể cự tuyệt rượu của hắn.

Bạch Thượng Lâm chậm rãi thưởng thức mười hai bình rượu ngon, dư quang chú ý tới phía góc tửu quán, nơi đó có một người đang nằm, một thiếu niên kể từ lúc y bước vào vẫn chưa một lần ngẩng đầu lên. Lúc này đang là sáng sớm mà có vẻ như đã say tới b·ất t·ỉnh nhân sự, hắn mặc một bộ áo xám, tuy quần áo không quá sạch sẽ, nhưng vẫn toát lên phong độ ngời ngời. Cạnh bàn còn gác một thanh trường thương, một thanh trường thương màu bạc trắng.

Y tất nhiên biết hắn là ai, vừa định lên tiếng hỏi thăm, bỗng bên ngoài truyền tới tiếng bánh xe gỗ lăn lộc cộc trên mặt đường, tiếng vó ngựa dồn dập, rồi ngừng ngay trước cửa. Bách Lý Đông Quân cười thật tươi vội vàng chạy ra nghênh đón, tuy ngồi trong nhà, nhưng Bạch Thượng Lâm vẫn có thể nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

"Đông Quy ?" Giọng nói nam nhân lạ lẫm, xem ra là của người vừa đánh xe ngựa tới.

Bách Lý Đông Quy chắp tay sau lưng, dáng vẻ thanh nhã xuất trần đi ra, mỉm cười, nói:

"Đúng vậy, là Đông Quy ! Nhìn các vị thì có vẻ là tới từ một nơi rất xa, cái tên Đông Quy này được lắm, rất hợp với các vị. Vào uống một chén chứ ?"

Người đánh xe vẫn cau mày nhìn bảng hiệu, cứ như không nghe thấy lời nói của đối phương, hoặc thực chất gã vốn không muốn để ý tới. Hắn quay đầu xốc tấm màn che lên, nhỏ giọng nói gì đó với người bên trong. Bên trong im lặng trong chốc lát rồi trả lời một câu, là âm thanh của nam nhân khác, Bạch Thượng Lâm nghe thấy, và y cũng biết rõ. Người đánh xe vội vàng bước xuống, bung dù.

Sau đó một đôi giày bước khỏi xe ngựa, đôi giày đó không dính một hạt bụi, phía trên thêu một con hạc trắng bằng chỉ bạc.

Bạch Lý Đông Quân là tiểu hầu gia Trấn Tây Hầu, đương nhiên là biết hàng, mỉm cười: "Lại là khách quý ?"

Một nam tử mặc y phục hoa lệ xuất hiện trước mặt hắn, nam tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, biểu cảm trông thì có vẻ hiền lành, chỉ là bên mắt phải có một vết xẹo dài vắt chéo, gần như hủy đi gương mặt thanh tú của gã, lại tăng thêm cho gã vài phần nguy hiểm. Gã nhìn Bách Lý Đông Quân, hơi ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, mỉm cười hỏi:

"Tiểu nhị à ?"

Sắc mặt Bách Lý Đông Quân lập tức trầm xuống. Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn nghe được câu nói này.

"Ta là lão bản" Giọng điệu hắn không còn hiền lành như trước, hắn luôn luôn cố gắng ra vẻ nhiệt tình tiếp khách, nhưng dù sao tiểu bá vương của Càn Đông Thành thì vẫn là tiểu bá vương.

Chương 14: Quán rượu Đông Quy