Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Thiên Thượng chi nhân, Phù Sinh túy

Chương 15: Thiên Thượng chi nhân, Phù Sinh túy


Bạch Thượng Lâm nhếch miệng cười cười, không hổ là tiểu bá vương, tính cách có chút ngạo kiều, có chút ngông cuồng. Nhưng mà đâu, đã là một người thiếu niên, ngông cuồng là tốt, chẳng phải khi xưa y cũng từng trải qua độ tuổi thiếu niên hay sao, chẳng phải sư huynh y cũng từng thanh xuân phơi phới sơ nhập giang hồ hay sao, trong tâm mỗi người, ai mà chả có kiệt ngạo.

Nam tử nhìn ông chủ nhỏ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, gật đầu nói:

"Tiểu lão bản tuổi tác không lớn mà làm ăn lớn thật !"

"Làm ăn lớn hay không, không quan trọng, quan trọng là rượu có ngon hay không"

Bách Lý Đông Quân bình tĩnh đáp lại. Hắn mặc một bộ áo xanh, gương mặt tuấn tú. Nếu chỉ nhìn dung mạo thì trông không khác gì những thư sinh khổ sở đọc sách nhiều năm, chuẩn bị lên đường vào kinh thi đậu công danh. Thế nhưng giờ phút này, khí thế khi hắn giơ tay nhấc chân cùng với ánh mắt luôn mang vẻ kiêu ngạo kia, dáng vẻ của người làm ăn lớn chẳng lẫn đi đâu được.

"Vào uống một chén, rượu ngon hay không không lừa các vị được, uống thử là biết thôi. Nếu thấy không ngon, vậy thì.... về nhà đổi cái lưỡi khác đi !"

"To gan !" Tay đánh xe cả giận hét lên.

Nam tử phất tay ngăn gã lại, tiếp đó quay người nói với đám thuộc hạ: "Nhìn trời thì có vẻ lại sắp mưa rồi đây. Nếu đã tới đây rồi, thì chi bằng vào trong nghỉ chân một lát, uống một chén"

Ngoài tay đánh xe vẫn đứng yên bên ngoài, tám tên thuộc hạ đều xuống ngựa đi vào. Có vẻ như bọn chúng đã đi rất lâu, y phục khá là nhếch nhác, bây giờ đồng loạt bước vào quán rượu, bùn đất trên giày đều lưu lại dấu vết dưới sàn nhà.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nam tử kia vẫn luôn chú ý tới hắn, nhận ra tâm trạng hắn đang hơi khó chịu, bèn mỉm cười, nói: "Tiền thưởng gấp đôi".

Tiếp đó, hắn quay đầu, trông thấy trong quán chỉ có duy nhất hai người, một người mặc áo vải màu xám, nằm gục mặt xuống bàn nơi góc xa tửu quán, bên người đặt một cây trường thương, là người biết võ công. Người còn lại chắc cũng là một vị khách nhân, y phục trắng pha đen giản dị không trang sức lòe loẹt, đầu đeo đấu lạp che khuất đi dung mạo, đối với cái nhìn chăm chú của hắn, làm như không thấy, tâm thái vẫn bình thản, thoải mái ngồi nhấm nháp từng ly rượu.

Người này trông thì có vẻ bình thường, nhưng tình báo và trực giác nói cho nam tử biết, ấn giấu dưới lớp mành che đó, là một vị công tử tuấn tú, là một cao thủ không thể khinh thường.

Trên tường treo thực đơn. Nói là thực đơn cũng không chuẩn, vì chỉ có rượu, không có đồ ăn.

"Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược. Tổng cổng mười hai loại rượu, mỗi loại một bình hai mươi lượng" Bách Lý Đông Quân vừa lên tiếng giới thiệu, vừa lục tục đặt từng bình rượu mới mang từ sau bếp lên bàn dài, trên mỗi bình đều khắc tên rượu hết sức tinh xảo.

Một tên thuộc hạ cười lạnh, khinh thường nói: "Ngươi có biết Nguyệt Lạc Bạch của quán rượu Lan Ngọc Hiên số một Tây Nam đạo bán giá bao nhiêu không ?"

Không đợi Bách Lý Đông Quân mở miệng, Bạch Thượng Lâm ngồi gần đó đã lên tiếng: "Một bình mười tám lượng, uống nhạt như nước ốc luộc. Rượu của vị lão bản trẻ tuổi này mới thực sự là rượu ngon, xứng với giá tiền hai mươi lượng đó"

Bách Lý Đông Quân cười cười hướng y chắp tay cảm tạ, một mặt ngạo nghễ ngẩng cao đầu nhìn xem đám người không nói gì, như thể đồng ý với điều Bạch Thượng Lâm vừa nói.

Tên thuộc hạ cứng họng, không ngờ rằng chỉ là một vị khách tầm thường mà lại mạnh mồm nói khoác không biết ngượng thay chủ quán như vậy, đang định phản bác vài câu, nhưng bị nam tử kia giơ tay cản lại. Nam tử mặt thẹo vẫn giữ vẻ bình thản, hắn hơi liếc mắc nhìn Bạch Thượng Lâm một cái, rồi lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, trên ngân phiếu viết rất rõ ràng, năm trăm lượng.

"Ta lấy hết !"

"Rất hào phóng"

Bách Lý Đông Quân cười tươi rói nhận lấy tờ ngân phiếu đút vào trong ngực áo, đang định quay người rời đi, nam tử mặt thẹo bỗng chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt mình: "Tiểu lão bản, nếu không có việc gì, thì ngồi xuống uống một chén rượu đi." Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Bạch Thượng Lâm, "Còn cả vị huynh đài này nữa, nếu không ngại thì lại đây uống chung chén rượu, kết bạn làm quen ?"

Bốn mắt nhìn nhau, âm thầm đánh giá.

Gia chủ Mộc Ngọc Hành, nhưng bản thân lại là một tảng đá xù xì xấu xí !

Rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ bằng khí thế bên ngoài lại khiến ta cảm thấy áp lực lớn như vậy !

Bạch Thượng Lâm bình thản đáp: "Ta đã bỏ tiền mua rượu cho riêng mình, không uống hết thì phí phạm lắm. Hơn nữa... ta không thích ngồi uống với người lạ"

Nói rồi, y chậm rãi đứng dậy, tùy ý cầm lấy bình rượu Tang Lạc trên bàn, chỉ bước vài bước, thân ảnh đã khuất sau cửa lớn, giọng nói y còn vang vọng lại vào tai mỗi người: "Sài Tang Lạc Dẫn, Phù Sinh Nhược Mộng, tiểu lão bản, rượu ngon, ta đã uống đủ rồi, trời đang mưa, mây đen giày đặc, tựa như hoàn cảnh nơi đây. Trong nhà còn có người quan trọng đợi ta, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau"

Đúng vậy, sẽ sớm gặp lại nhau, không biết khi đó Bách Lý tiểu hầu gia nhìn thấy Nguyệt Dao đi bên cạnh y tay trong tay, liệu sẽ có biểu cảm gì, Bạch Thượng Lâm vô cùng chờ mong.

Bách Lý Đông Quân vội vã chạy ra cửa quán, hét lớn lên với theo bóng hình y: "Nếu công tử rảnh rỗi thì tới đây thêm nhé". Khó khăn lắm hắn mới gặp được một vị khách hiểu rượu, cùng chung sở thích với mình như thế này, thanh toán tuy có vẻ hơi ngần ngại vì đắt nhưng vẫn chịu bỏ tiền ra mua, hắn đương nhiên không nhịn được mời chào thêm.

Nam tử mặt thẹo cũng cầm hai bình rượu cùng đám thuộc hạ bước ra khỏi quán, tâm trạng hắn lúc này không ổn chút nào, ánh mắt hắn chăm chú quan sát bóng lưng Bạch Thượng Lâm, trời đổ mưa to, vậy mà chẳng có lấy một hạt mưa nào chạm được vào người y.

"Còn quý khách này nữa, có rảnh rỗi cũng tới ủng hộ ta, rượu bao no !" Bách Lý Đông Quân cười cười quay sang nhìn hắn ta.

Nhưng nam tử mặt thẹo lại như biến thành người khác, không những không trả lời Tiểu Bách Lý, thậm chí còn không buồn quay đầu lại, bước tới bên cạnh xe ngựa. Tay đánh xe ở cửa bung dù, nam tử mặt thẹo đưa một bình cho gã, cầm một bình khác lên xe.

"Trong xe ngựa kia còn một người khác" Bỗng thiếu niên từ nãy tới giờ vẫn ngủ gật nơi góc quán hiện tại lại cầm thương xuất hiện bên cạnh Bách Lý Đông Quân, hạ giọng nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: "Ta biết, hắn cầm theo một bình kia không chỉ để uống một mình, hơn nữa ta ngửi được"

"Ngửi ư ?" Tư Không Trường Phong nghi hoặc quay sang nhìn hắn.

"Mùi của nữ nhân" Bách Lý Đông Quân gật đầu nhỏ giọng đáp.

Nghe vậy, Tư Không Trường Phong liếc xe ngựa một cái, không quan tâm cho lắm quay đầu nhìn về phía cuối con phố, nơi thân ảnh Bạch Thượng Lâm đã biến thành một chấm đen: "Còn người vừa rời đi, hắn là một cao thủ"

"Cao thủ ?" Bách Lý Đông Quân nhướng mày, "Cao thủ gì ? Vừa rồi huynh ngủ suốt, sao biết được người ta là cao thủ ?"

Tư Không Trường Phong thở ra một hơi, trầm giọng nói:

"Thực chất ta không hề ngủ, nói đúng hơn là từ lúc người kia bước chân vào quán của huynh, ta đã thức. Cước bộ trầm ổn nhẹ nhàng, mỗi bước một bước lại đi được vài trượng, chỉ bằng đó đã thấy tạo nghệ khinh công cực cao. Không cần nói to nhưng âm thanh vang vọng, trời mưa nhưng người không dính lấy một hạt, quanh thân có chân khí bao trùm, nội lực cực mạnh. Như vậy còn không phải cao thủ thì là gì nữa ? Người này còn mạnh hơn gã mặt thẹo vừa rồi rất nhiều. Người tập võ chúng ta giác quan vô cùng nhạy bén, khí thế của hắn ta rất mạnh".

Đoạn, hắn tựa như nghĩ thông suốt vài chuyện then chốt trong đó, quay sang Bách Lý Đông Quân hỏi một câu: "Không biết huynh đã từng nghe một bài thơ chưa ?"

"Thơ gì ?"

Tư Không Trường Phong chợt dùng giọng điệu đầy diễn cảm, đọc lên:

"Thiên Thượng chi nhân, Phù Sinh túy

Chước Mặc đa ngôn, Lăng Vân cuồng

Phong Hoa nan trắc, Thanh Ca nhã

Liễu Nguyệt tuyệt đại, Mặc Trần sửu

Khanh Tướng hữu tài, lưu Vô Danh !"

Bách Lý Đông Quân chê bai phê bình: "Thơ gì khó nghe như vậy, chẳng vần tí nào"

"Ây dà, đây là Công Tử Bảng do Bách Hiểu Đường công bố. Ý nghĩa không nằm ở việc gieo vần, mà là sự chuẩn xác. Bài thơ này nói về chín vị anh tài tuyệt thế của Bắc Ly ta, Bắc Ly cửu công tử. Phong Hoa công tử lòng dạ khó lường; Thanh Ca công tử nho nhã, khéo léo; Chước Mặc công tử hoạt bát, nói nhiều; Lăng Vân công tử cuồng ngạo, phóng khoáng; Liễu Nguyệt công tử dung mạo tuyệt đẹp; Mặc Trần công tử mặt lạnh như than; Khanh Tướng công tử tài hoa tuyệt thế; Vô Danh công tử vẫn còn để trống, không rõ là ai. Và cuối cùng...."

Nói đến đây, Tư Không Trường Phong lại liếc nhìn về phía cuối con đường: "Thiên Thượng công tử võ công mạnh nhất, yêu rượu, biết phẩm rượu, làm người giản dị mộc mạc.... Người vừa rồi, dù ta không nhìn thấy mặt, nhưng ta cứ có cảm giác hắn rất giống, giống vị công tử xếp hạng đầu Công Tử Bảng, vị công tử đến từ thượng thiên. Cũng là người mà ta ngưỡng mộ nhất. Hắn thậm chí còn được học đường Lý tiên sinh tặng riêng cho một bài thơ, tự tay khắc lên cột tại Phù Sinh Túy Mộng Lâu ở Thiên Khải Thành"

"Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh

Ngũ lâu thập nhị thành

Tiên Nhân phủ ngã đỉnh

Kết phát thụ trường sinh !"

Chương 15: Thiên Thượng chi nhân, Phù Sinh túy