Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Tiểu hầu gia cướp dâu, lâu chủ có mặt
Quan viên hai họ đến đủ, khách khứa đều ngồi xuống, cũng chỉ còn một lát là đến giờ lành.
Cố tam gia chạy vào trong sảnh đường, lau mồ hôi trên trán: “Mau mời tân lang tân nương ra đây !”
Cố Kiếm Môn mặc quần áo đỏ, còn có Yến Lưu Ly đội khăn voan đỏ được người khác dẫn từ hai bên đi vào. Cố Kiếm Môn mặt không biểu cảm, Yến Lưu Ly rảo bước bình tĩnh, không nhìn ra chút vui mừng nào, cũng không thấy được chút phẫn nộ nào.
“Đợi đã ! Khách khứa còn chưa tới đủ, sao tiệc cưới đã bắt đầu rồi. Lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của người đứng đầu Tây Nam đạo sao ? ”
Một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên.
Cố tam gia cả kinh, vội vàng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một thiếu niên nhanh nhẹn trông mới mười sáu mười bảy tuổi đang đứng trước cửa.
Huệ Tây Quân cầm trà nóng trên bàn lên, nhấp nhẹ một ngụm, khóe miệng nở nụ cười ám muội, quả nhiên vẫn có trò hay. Đầu lông mày Yến Biệt Thiên hơi nhíu lại, dường như có chút không vui. Thân là c·h·ó săn, Cố tam gia lập tức nhảy ra sủa loạn.
"Ngươi là ai ?"
"Là khách !" Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói.
Huệ Tây Quân khẽ nhíu mày, cảm giác người thiếu niên này vô cùng quen thuộc, "Hình như ta từng gặp hắn rồi".
"Đại nhân biết hắn ư ? Là nhân vật xuất chúng nào vậy ?" Tên người hầu cúi mình nhỏ giọng hỏi.
Huệ Tây Quân giơ khăn tay che miệng, ho nhẹ một tiếng: "Nhưng mà.... không thể nào lại vậy được".
Cố tam gia cười lạnh bước tới: "Tiểu huynh đệ, Cố gia ta chưa từng mời ngươi mà. Khách không mời mà tới, chúng ta đâu có hoan nghênh ?"
"Các ngươi không mời ta là vì các ngươi không mời nổi ta. Nhưng ta đã tới, ngươi chỉ có thể tiếp đón ta như khách quý" Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
Cố tam gia cười ha hả: “Nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay trong phủ có mấy vị khách cao quý tới cực điểm. Mộc Ngọc Hành Yến đương gia, thậm chí còn có khách quý như Huệ Tây Quân đang ở trong sảnh. Ngươi, liệu có tôn quý hơn những vị khách này không ?”
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Đó là ai cơ ?”. Giọng điệu của hắn thật sự rất thành khẩn, cứ như chẳng hề quen biết những người này.
Đương nhiên, hai ngày trước đúng là hắn hoàn toàn không quen biết những người này.
Cố tam gia chậm rãi đi về phía hắn: “Nếu tiểu huynh đệ không nói ra thân phận bản thân, đừng trách Cố gia chúng ta không khách khí. Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, không muốn thấy máu, mời người mau chóng thối lui”
Tư Không Trường Phong đứng sau lưng Bách Lý Đông Quân xiết chặt trường thương, trầm giọng nói: “Hắn nổi sát ý rồi”
Cố tam gia vẫn bước từng bước một về phía trước: “Tiểu huynh đệ còn không đi à?”
“Ta họ Bách Lý” Bách Lý Đông Quân bỗng lớn tiếng nói.
Cố tam gia dừng bước. Sắc mặt Huệ Tây Quân càng thêm khó coi, bật thốt lên: “Quả nhiên !”
Có người trong sân nhỏ giọng nghi hoặc nói: “Bách Lý ? Bách Lý nào ?”
Dòng họ Bách Lý vốn không thường thấy, cho nên rất dễ khiến người ta liên tưởng tới nhà Bách Lý kia.
“Ta tới từ Càn Đông Thành, ông nội ta tên là Bách Lý Lạc Trần, cha ta tên là Bách Lý Thành Phong, mẹ ta tên là Ôn Lạc Ngọc. Ta tên Bách Lý Đông Quân” Phía ngược lại, Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, “Ta, có tư cách làm khách của các ngươi không ?”
Mọi người ồ lên, Cố tam gia bất giác lùi lại sau một bước, trong sân bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Yến Biệt Thiên vẫn ngồi đó với vẻ mặt vô cảm, Cố Kiếm Môn cũng im lặng đứng yên không nói gì.
“Chẳng lẽ Cố Kiếm Môn mời Trấn Tây Hầu tới hỗ trợ ?”
“Nếu thật sự mời Trấn Tây Hầu hỗ trợ thì người tới cũng phải là thế tử chứ, sao lại là con trai của thế tử ?”
Nụ cười của Cố tam gia đờ ra: “Ngươi nói ngươi là tiểu công tử của Bách Lý gia, nhưng chỉ là nói mà không có bằng chứng, làm sao chúng ta tin được ?”
“Huệ Tây Quân, ngài đã từng gặp tiểu công tử chưa ?” Có người mở miệng hỏi.
Đúng vậy, nếu ở đây thật sự có người từng tiếp xúc với Trấn Tây Hầu, vậy chỉ có thể là Huệ Tây Quân. Huệ Tây Quân đứng dậy, đi ra cửa, nhìn Bách Lý Đông Quân: “Tiểu công tử đã từng gặp ta chưa ?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Chưa từng”.
Huệ Tây Quân gật đầu: “Đúng là Bách Lý công tử chưa từng thấy ta, nhưng khi còn trẻ ta và lệnh đường từng song hành với nhau ba tháng, ngài và lệnh đường rất giống nhau”.
“Chẳng qua là dung mạo hơi giống nhau mà thôi, cứ thế nhận định thân phận của hắn, đoán mò hay sao ?” Rốt cuộc, Yến Biệt Thiên cũng mở miệng, “Sao không hỏi thử vị tiểu huynh đệ tự xưng là Bách Lý tiểu công tử này, vì sao lại tới đây ? Là lão hầu gia phái hắn tới à ?”
Cố tam gia nghe Huệ Tây Quân nói xong, đương nhiên không dám đắc tội thêm với đối phương, giọng điệu rất hiền lành: “Tiểu huynh đệ, là lão hầu gia phái ngài tới à ?”
“Là ta tự tới” Bách Lý Đông Quân đáp.
“Xưa nay Cố gia chúng ta chưa từng tiếp xúc với phủ Trấn Tây Hầu, vậy chẳng hay tiểu huynh đệ tới đây là có chuyện gì ?” Cố tam gia lại hỏi.
“Cướp dâu !” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.
Cố tam gia sửng sốt, khắp sân yên tĩnh, ngay cả Yến Biệt Thiên cũng biến sắc. Cố Kiếm Môn khẽ nghiêng đầu, nhìn Yến Lưu Ly, nhưng nàng ta dưới tấm khăn voan đỏ vẫn cực kỳ tình tĩnh, người khác cũng không thể thấy thần sắc cô lúc này.
“Không nói nhiều, Lưu Ly !” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng.
Cố tam gia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía trong nhà. Mọi người cũng quay đầu lại nhìn sang Yến Lưu Ly.
Chẳng lẽ tiểu thư của Yến gia lại lén lút có quan hệ với tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu ? Chuyện này thật không thể tưởng tượng được !
Yến Lưu Ly kéo lên khăn voan của mình, nàng không nói gì, chỉ là kinh ngạc trợn to mắt, vẻ mặt không hiểu rốt cuộc người thiếu niên mà hai hôm trước nàng từng gặp mặt đang định làm gì.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười chế nhạo: “Đám ngốc.... nhìn lầm hướng rồi?”
Mọi người lại quay đầu trở lại.
Ngoài cửa chính đột nhiên xuất hiện một con rắn lớn lóng lánh như ngọc, chiều cao gần mười trượng, treo nửa người trên tường, cái đầu rắn rủ vào trong sân, âm u lè lưỡi rắn, con mắt lớn như chuông đồng lẳng lặng nhìn Cố tam gia.
“Đây là... Bạch Lưu Ly mà Ôn gia Ôn Lâm nuôi dưỡng !”Huệ Tây Quân khiếp sợ nhìn con bạch xà to lớn, “Hắn thật sự là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu !”
Tư Không Trường Phong kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi luôn gọi nó là Tiểu Bạch à ?”
“Ai mà chẳng có biệt danh cơ chứ ?” Bách Lý Đông Quân nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, âm thầm cảm thấy rất hài lòng, “Lần này hiệu quả không tệ. Nhưng, còn có thể xuất sắc hơn !"
Mọi chuyện diễn ra không khác nguyên tác là mấy, ngay khi Bách Lý Đông Quân định để Tiểu Bạch lấy ra quan tài của Cố Lạc Ly, ngoài cửa lớn bỗng lại vang lên một giọng nói ôn nhuận hữu lực.
"Tại hạ tới chậm vài phút, tiệc cưới có lẽ còn chưa bắt đầu chứ hả ?"
Thanh âm này không lớn, lại phảng phất mang theo một loại ma lực nào đó, làm cho trong sân tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một từng câu từng chữ. Có thể phát ra loại thanh âm này, người kia nhất định phải là một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú như ngọc. Mà Yến Biệt Thiên khi nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm mới chỉ vài hôm trước hắn đã từng được nghe kia, trong lòng hắn giống như bị một phiến đá đè nặng xuống, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra từng giọt.
Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân thì lại khác, nét mặt mỗi người vui mừng theo một cách khác nhau.
Không một ai không nghiêng đầu theo bản năng nhìn ra bên ngoài. Gió thu có chút se lạnh từ cửa lớn thổi lướt qua, các vị khách bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa kỳ dị. Tiếp đó, sáu vị thiếu nữ áo trắng như tuyết, tóc đen rủ xuống vai, xếp hàng hai bên xách theo giỏ tre đựng đầy hoa tươi, một đường vung vẩy những cánh hoa từ ngoài con phố dài c·h·ế·t chóc vào tới tận trong sân nhà họ Cố, vì tiệc mừng đám cưới hôm nay tăng thêm càng nhiều màu sắc.
Bạch Thượng Lâm đạp trên những cánh hoa rải rác chậm rãi bước vào. Y vẫn đội đấu lạp trên đầu che khuất khuôn mặt, vẫn mặc bộ y phục giản dị không màu mè, y đi rất chậm, nhưng từng bước một đều giống như là đang đạp trên hơi thở của những người có mặt ở đây, giống như là quân vương đi vào cung đình, lại giống như là Trích Tiên từ trên trời cao buông xuống nhân gian.
Lính canh ở cửa lớn toàn bộ đứng ngây như phỗng, không nhúc nhích dù chỉ một động tác, không có chút ý định giơ tay ngăn cản nào.
Bách Lý Đông Quân vui thì vui vì gặp lại người quen, nhưng khi hắn nhìn thấy đối phương, lại nhìn xuống người mình mặc toàn thân là y phục lộng lẫy đắt tiền, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không sánh bằng người trước mặt.
Huệ Tây Quân vừa ho một tiếng, nhìn xem Bạch Thượng Lâm đang từ từ tiến vào, bỗng đình chỉ động tác giơ khăn che miệng, trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng.
Tại sao ? Bởi vì hắn biết người này là ai ! Hắn đã từng một lần tại Thiên Khải Thành Phù Sinh Túy Mộng Lâu nhìn thoáng qua nhân gia một lần, nghe lời giới thiệu của các quan lại triều đình mà hiểu được thân phận của y.
Hắn bật thốt lên: "Phù Sinh Lâu chủ !"
Bách Lý Đông Quân cười thật tươi, hướng về Bạch Thượng Lâm vẫy vẫy tay: "Này, công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Nhưng bạch xà dưới chân hắn lại không giống hắn không tim không phổi như vậy, thân hình dài gần mười trượng của nó bỗng nhiên hơi co lại.
Đồng tử Yến Biệt Thiên thít chặt, khối đá trong lòng nặng thêm vạn phần. Người này thật sự đến, tràng diện càng dần thoát ly khống chế của hắn, tâm trạng lo lắng ngày trước đã trở thành sự thật.
Đôi mắt sau mành che của Bạch Thương Lâm liếc một vòng quanh toàn trường, rồi nhìn thẳng vào sư điệt Cố Kiếm Môn vẫn chưa biết thân phật thật của y, mở miệng nói:
"Lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Cực Lạc, không mời mà tới, mong rằng Cố công tử, Cố nhị đương gia chớ trách tội".