Chương 18: Vị tiên sinh năm đó
"Phù Sinh Túy Mộng Lâu !"
"Trời ạ ! Chẳng lẽ thật sự là thiên hạ đệ nhất lâu Phù Sinh Túy Mộng ?"
"Uy thế cỡ này, làm sao có thể sai được !"
"Chắc không phải là tên l·ừa đ·ảo chứ ? Phù Sinh Lâu thì ai ai cũng biết rồi, nhưng lâu chủ đã bao giờ xuất hiện đâu ? Vị lâu chủ đó trước nay vẫn là một điều bí ẩn"
"Đó là ngươi ít kiến thức thôi. Phù Sinh lâu chủ chỉ xuất hiện trước mắt những người có địa vị hoặc danh tiếng cực kỳ to lớn trong thiên hạ, tỉ như Bệ Hạ, Quốc Sư, Thái Sư của Bắc Ly ta..v.v... Những kẻ tầm thường như chúng ta, nào có cơ hội được nhìn thấy ngài ấy. Ta còn nghe đồn rằng, Phù Sinh lâu chủ có quan hệ vô cùng thân thiết với Tắc Hạ học đường Lý tiên sinh"
"Thật không ngờ ngày hôm nay, chúng ta những kẻ hèn này lại được tận mắt diện kiến vị lâu chủ thần bí này tại Sài Tang Thành nhỏ bé !"
"Hóa ra lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu tên là Bạch Cực Lạc. Tên hay !"
Không thể không nói, mặc dù tuyệt đại đa số khách mời giang hồ đầu đao liếm huyết đều là loại người không có đầu óc. Nhưng đôi khi, có ít người thuận miệng nói ra phán đoán của mình, lại có thể gần như vô hạn tiếp cận đến chân tướng thật sự, cũng có đôi khi, một số người đột nhiên lại cảm thấy mình rất may mắn, không uổng phí lăn lộn giang hồ nhiều năm, biết được một vài bí sử hữu ích.
Bài trừ một đống nhàn ngôn toái ngữ huyên náo quẫy nhiễu, Yến Biệt Thiên cố gắng để cho đầu óc mình trở nên lý trí, hắn nhíu mày, nở một nụ cười tự cho là chân thành thực tâm, tiến lên phía trước, ôm quyền nghênh đón.
"Bạch lâu chủ vậy mà đích thân đến, thật là... thật là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh cho kẻ hèn này, ha ha ha..."
Nhìn vẻ mặt đầy nhiệt tình của hắn, phảng phất đã công nhận thân phận Bạch Thượng Lâm đích thị là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu chẳng sai vào đâu được. Sao mà hắn không nhiệt tình cho được ? Kể cả người trước mặt này không phải thật sự là vị lâu chủ thần bí kia, chỉ riêng võ công mà y biểu thị ra cho hắn biết mấy ngày hôm trước, cũng đã đủ để hắn phải cẩn trọng đối đãi.
Trước mắt, chuyện trọng yếu nhất chính là thăm dò mục đích của y, thậm chí nếm thử có thể hay không lôi kéo về phía mình thành liên minh, tăng thêm sức mạnh cho không chỉ Yến gia mà còn cho riêng hắn.
Bách Lý Đông Quân lúc này mới cảm giác tình huống có chút không đúng. Trong nháy mắt ngắn ngủi, ánh mắt và sự chú ý của mọi người vậy mà đều bị chuyển rời từ trên thân hắn sang người khác.
"Này này này, ta thế nhưng là tới cướp dâu cơ mà ! Các ngươi chẳng phải nên chú ý đến ta hay sao ?"
Nhưng Yến Biệt Thiên tựa như không nghe thấy, hoặc thực chất hắn vốn chẳng muốn để ý tới, vẫn như cũ hướng phía Bạch Thượng Lâm nghiêng mình kính cẩn.
"Là tại hạ thất lễ, không biết Bạch lâu chủ đi ngao du tới Sài Tang Thành. Ây dà, sao lại để Bạch lâu chủ đứng nói chuyện thế này, tới, xin mời ngài ngồi !"
Vị đại đương gia Yến gia trước đó vẫn còn cực kỳ cao ngạo bỗng như bị kịch thần phụ thể, dốc sức phối hợp với Bạch Thượng Lâm bày ra diễn xuất điêu luyện. Mấy lời nịnh nọt tràn đầy nhiệt tình vừa rồi thậm chí để cho vô số vị khách thân phận tôn quý đều cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Bách Lý Đông Quân quýnh lên, lập tức liền muốn ra đòn sát thủ.
"Tiểu Bạch !"
Hắn hét lớn một tiếng, bạch xà dưới chân lại bất vi sở động.
"Tiểu Bạch ?"
Bách Lý Đông Quân cúi người kiểm tra, mới thấy được sủng vật nhà mình nuôi dưỡng bao năm đang dùng hai con mắt to lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào một phương hướng, không ngừng phun ra lưỡi rắn, tâm trạng nó hiện tại chắc phải cực kỳ bất an, đến mức mệnh lệnh của chủ nhân đều không nghe theo. Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn mặt đối mặt cùng Bạch Thượng Lâm. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác mình được uống một vò thanh tửu ấm áp, thấm vào vào ruột gan, chảy dài xuyên qua đường kinh mạch, nội tâm đang căng thẳng chợt trở nên buông lỏng thoải mái. Hắn hoảng hốt phúc chốc, dường như bản thân được gặp trưởng bối trong nhà, đang tràn đầy ôn hòa nhìn lấy hắn.
"Bách Lý Đông Quân, Bách Lý công tử ! Huynh làm sao vậy ?"
Mãi đến khi Tư Không Trường Phong đứng bên dưới lo lắng hò hét, hắn mới giật mình tỉnh hồn lại.
"Cái nhìn thật đáng sợ, trong thiên hạ này tại sao lại có một nhân vật như vậy ?" Bách Lý Đông Quân thầm kinh hãi trong lòng, nghiêng đầu nhìn xuống người huynh đệ thân thiết, "Chẳng phải trước đó huynh bảo hắn là một trong Bắc Ly cửu công tử, Thiên Thượng công tử hay sao ? Sao bây giờ lại là lâu chủ gì gì đó ?"
Tư Không Trường Phong cũng lắc lắc đầu nghi hoặc, nhìn thẳng vào Bạch Thượng Lâm: "Ta cũng không rõ. Trước đó cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, nào ngờ.... Nhưng thật sự, ta cứ có cảm giác người này cực kỳ tương tự với Thiên Thượng công tử".
Bạch Thượng Lâm nghiền ngẫm quan sát lấy Yến Biệt Thiên. Hôm trước y và hắn đã gặp mặt một lần, tuy là người tầm thường, là khối đá sần sùi xấu xí, nhưng dù sao đã làm gia chủ Yến gia bao nhiêu năm, cũng luyện tập ra được mấy phần tài trí, cùng với phong thái bậc kiêu hùng. Đáng tiếc, mặc dù tên này giấu giếm rất tốt, bất quá cái dã tâm bừng bừng kia vẫn có thể bộc lộ ra bên ngoài, người tinh mắt nhạy cảm đều có thể nhận rõ.
Tuy nhiên màn kịch hôm nay còn chưa đạt tới cao trào, y còn đủ thời gian bồi tên này hợp diễn thêm một lát.
"Ta cũng không phải một người mà đến"
Lời này không đầu không đuôi, để Yến Biệt Thiên không khỏi sửng sốt.
Bạch Thượng Lâm phủi nhẹ ống tay áo: "Nàng ấy tới rồi".
Phía xa xa con phố Long Thủ, bỗng có một tiếng sáo truyền vào tai mỗi người, tiếp đó lại xuất hiện vô số cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống như cơn mưa xuân, một chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa từ xa mà tới, tuấn mã trắng toát không một tạp bẩn chậm rãi kéo xe. Thị nữ mặc thanh y ngồi đằng trước đánh xe có dung mạo khí khái bừng bừng, mang theo tư thế hơi cao ngạo, có vẻ cảnh sắc tráng lệ trước mặt đối với cô ta cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, còn tiếng sáo du dương kia thì cất lên từ bên trong chiếc xe.
Bách Lý Đông Quân khẽ giật mình, tràng cảnh này giường như kích phát lên ký ức nào đó trong đầu mà hắn chẳng thể nào quên được. Một tràng cảnh vô cùng quen thuộc, một tràng cảnh hắn ngày nhớ đêm mong. Xe ngựa ngừng ngay trước cửa lớn, chỉ trong thoáng chốc, tất cả khách khứa đều nín thở chiêm ngưỡng nhân gian tiên cảnh, nét mặt Bách Lý Đông Quân kích động lạ thường, phảng phất đang chờ mong một điều gì đó.
Một bày tay trơn mượt như ngọc vén lên rèm che, một nữ nhân mặc áo lụa trắng tinh diễm lệ, đeo mạng mỏng che mặt từ trên xe bước xuống. Chỉ trong chớp mắt, cánh hoa đang rơi như ảm đạm đi đôi chút, có lẽ biết mình có nở hoa đến đâu đi nữa cũng không sánh được dung nhan của vị tiên nữ hạ phàm này, vải lụa đỏ đắt tiền treo đầy Cố phủ cũng bỗng chốc trở thành vải dệt thủ công.
"Tiên... Tiên tử tỷ tỷ !" Bách Lý Đông Quân bật thốt lên, "Ta còn chưa có dương danh thiên hạ đâu..."
Cặp mắt mỹ miều mê hồn tựa như làn thu thủy đầy ý cười khẽ lướt qua Bạch Thượng Lâm, sau đó thoáng hiếu kỳ nhìn thiếu niên trẻ tuổi đứng trên đầu cự xà một cái, rồi cuối cùng lại nhìn về phía đám người đứng trên bậc thềm trước sảnh đường.
"Phu nhân lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Nguyệt, bái kiến Cố nhị công tử, Yến đại đương gia. Chúc Yến tiểu thư và Cố công tử trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử".
Thanh âm êm tai vang lên, nó vẫn êm ái dịu dàng như thuở nào, nhưng vào lúc này, thanh âm đó lại để cho trái tim Bách Lý tiểu công tử như bị thắt lại, tâm thần hắn kịch chấn, không thể nào tin được những lời mà hắn vừa nghe thấy, thậm chí hai mắt hắn cũng trừng trừng trợn lồi ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tiên nữ tỷ tỷ năm xưa chỉ tùy ý liếc mắt nhìn hắn, rồi nói ra lời nói khiến lòng hắn đau xót như bị cào xé, tiếp đó lại chậm rãi bước tới bên cạnh vị Phù Sinh lâu chủ kia, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay y, ánh mắt nàng ấy nhìn người kia mới hạnh phúc, mới vui vẻ làm sao. Nhưng chính ánh nhìn đó lại khiến Bách Lý Đông Quân đang đứng trên đầu Tiểu Bạch sững sờ trượt chân té xuống vực cao vạn trượng.
"Phu quân !"
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Thân mật là thế, âu yếm là thế, ngọt ngào là thế. Nhưng vào thời điểm này, trái tim của hắn đã hoàn toàn tan vỡ.
Hiện trường lại trở nên xôn xao, đám người lại tiếp tục xì xao bàn tán. Ai cũng không thể ngờ tới, vị lâu chủ thần bí của Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia chẳng những hiện thế nhân gian, mà y còn đã là người có gia thất, phu nhân của y thậm chí theo chân y đến đây tham dự lễ cưới ngày hôm nay.
Đúng thật là một bí mật kinh thiên động địa.
Đám đông còn cảm thấy mình thật may mắn, thật vinh dự, vì bọn họ lại có thể biết được bí mật này trước cả thiên hạ bách hiểu Bách Hiểu Đường.
Yến Biệt Thiên tựa như được uống nước đá giữa mùa hè nóng nực, hắn cảm giác cơ thể mình thật thoải mái, cảm giác đầu óc mình đột nhiên thanh tỉnh đến đáng sợ. Vị lâu chủ này nếu như đã mang theo phu nhân y đến đây, chắc chắn y là bạn chứ không phải địch, tối thiểu nhất y cũng không phải đến để quấy rối.
Bằng không thì tại sao phu nhân y lại buông lời chúc phúc muội muội hắn và gã công tử nhà họ Cố ?
Tên đại đương gia của Yến gia này toàn thân hiện tại tràn đầy sức mạnh, nụ cười trên mặt càng thêm thật tâm nhiệt thành.
Sau khi lễ phép mời Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao thượng tọa, hắn bước tới giữa nội đường, vẻ mặt hiện lên thần sắc vui vẻ xem kịch vui nhìn về phía Bách Lý Đông Quân vẫn còn đang chán nản thất thần.
"Bách Lý tiểu công tử, nếu trước đó ngươi chỉ là nói đùa, nhìn tuổi ngươi còn nhỏ, Yến gia ta coi như không nghe thấy. Xem ở mặt mũi Trấn Tây Hầu, Bách Lý tiểu công tử, mời ngươi nói cho ta biết, mục đích thật sự của ngươi tới đây để làm gì ? Nếu có ý nghĩ gây rối, Yến gia và Yến Biệt Thiên ta đây cũng không phải hạng người hèn nhát mặc ngươi quấy phá !"
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng túc sát chi ý lại hừng hực nổi lên. Tất cả trọng điểm chú ý của đám khách khứa lại quay trở về trên người Bách Lý Đông Quân. Chỉ thấy thiếu niên kia vài phút trước đó còn ngạo nghễ ngẩng cao đầu, biểu lộ ngông cuồng chẳng coi đám người Yến gia và Cố tam gia ra gì, lúc này lại như thất hồn lạc phách.
Bạch Thượng Lâm thở ra một hơi, nói bâng quơ: "Là người thiếu niên, tâm thái phải luôn kiệt ngạo không ngại trắc trở gian nan. Một thớt bạch mã, một bầu rượu, đạp ca hành, sợ gì chông gai, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, chẳng quản đường xa, chẳng ngán núi đao biển lửa. Chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ thoáng qua, chưa có nhiều thâm tình chi giao, chẳng lẽ lại để cho vị thiếu niên đã từng là tiểu bá vương Càn Đông Thành phải uể oải mất sức sốc thế này sao ?"
Đoạn, y đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Đông Quân, thanh âm bỗng trở nên rền vang hữu lực:
"Bách Lý thiếu niên Càn Đông Thành
Hảo tửu bạch mã túy xuân phong
Lạc hoa đạp tận du hà xứ ?
Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung !"
"Bách Lý Đông Quân, người từng hứa với người ta sẽ trở thành Tửu Tiên cơ mà, khí thế ngạo nghễ tại quán rượu trước đó đi đâu rồi, ngẩng mặt lên nhìn ta !"
Bạch Thượng Lâm bỗng dùng nội lực gầm mạnh lên, chấn động đến mọi người xung quanh, cũng chấn động đến Tiểu Bách Lý, làm hắn giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
"Ngài... ngài là... ngài là vị tiên sinh năm đó ở vườn đào ?" Bách Lý Đông Quân kinh ngạc ngước nhìn lấy vị công tử áo trắng đen giản dị đứng trong lễ đường.
Bạch Thượng Lâm mỉm cười gật đầu:
"Xa cách lâu năm nay gặp lại, Tiểu Bách Lý không ngờ vẫn còn nhớ đến ta !"
Bách Lý Đông Quân lập tức vui mừng trở lại, vội vàng lách người tránh khỏi vòng tay Tư Không Trường Phong đang đỡ hắn, hướng về phía Bạch Thượng Lâm chắp tay cúi người đầy thành khẩn.
"Cảm tạ tiên sinh lại lần nữa giúp ta thoát khỏi sương mù lấy lại phương hướng. Hiện tại có việc quan trọng, đợi tiểu tử làm xong, mời tiên sinh uống chén rượu ăn mừng hai ta tái hợp !"