Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Quan tài, người c·h·ế·t ?

Chương 19: Quan tài, người c·h·ế·t ?


Tính đến hôm nay, Bách Lý Đông Quân đã coi như là một trong số ít người biết được gương mặt thật của lâu chủ Phù Sinh Tuý Mộng Lâu.

Hắn có thể cảm thấy hãnh diện, hắn có thể cảm thấy tự hào, bởi vì nếu không nhờ danh xưng tiểu hầu gia của phủ Trấn Tây Hầu, thì hiện tại hắn vẫn chỉ là một thiếu niên vô danh tiểu tốt trên giang hồ. Không tài cán cao siêu, không võ công tuyệt đỉnh, vậy mà lại biết được dung nhan của y, thậm chí quen biết y, từng được nhận sự dạy dỗ từ y.

Hắn, Bách Lý Đông Quân đã hơn xa vô số những kẻ quyền quý đứng trên đỉnh thiên hạ rồi ! Ông nội hắn cũng đâu có vinh dự này cơ chứ.

Những lời Bạch Thượng Lâm vừa nói đã thức tỉnh lại hồn thiếu niên trong tâm khảm Bách Lý Đông Quân.

Đúng vậy, đã là thiếu niên thì nên ngông cuồng, luôn ngẩng cao đầu đối mặt với những thử thách khó khăn, luôn mỉm cười dùng tâm thái "bố mày là nhất" để đối đầu với kẻ thù trong thiên hạ.

"Tiên nữ tỷ tỷ" rốt cuộc cũng chỉ là một lần gặp gỡ vu vơ của cậu thiếu niên ngây thơ trong vườn đào năm xưa. Hắn hiện tại đã không còn là cậu thiếu niên ngây thơ đó nữa, mặc dù hắn còn chưa đủ trải nghiệm để hiểu cái gì là xúc động nhất thời và cái gì là tình cảm chân thành. Nhưng, hắn đã đủ lớn để biết suy nghĩ rằng, hắn phải sống một cách có trách nhiệm không chỉ vì riêng hắn, mà còn vì những người quan trọng hơn luôn tại bên cạnh làm điểm tựa vững chắc cho hắn.

Một lần gặp gỡ thoáng qua, một lời hẹn ước mơ hồ đã không còn quan trọng.

Thời điểm này, Bách Lý Đông Quân hắn muốn dương danh thiên hạ không còn là vì lời hẹn đó nữa, mà là vì chính hắn, vì bộ mặt của phủ Trấn Tây Hầu, vì sư phụ, vì tiên sinh, và vì lời hứa còn quan trọng hơn gắp trăm lần lời hẹn ước bông đùa kia, lời hứa của hắn và Vân ca !

Bạch Thượng Lâm không biết rằng, chỉ bằng vài lời nói, trong bất tri bất giác y đã thay đổi lối suy nghĩ của một chàng thiếu niên, giúp cậu ta tiến sớm hơn trên con đường trở thành Tửu Tiên nổi danh thiên hạ trong tương lai. Bất quá, nếu Bạch Thượng Lâm nghe được suy nghĩ "bố mày là nhất" đó của Bách Lý Đông Quân, chẳng biết y sẽ đánh tên ngốc này thành ra cái hình dáng gì nữa.

Ngông cuồng, kiệt ngạo chứ không phải tự cao tự đại !

Trên hết, điều làm Bách Lý Đông Quân vui sướng nhất lúc này, không gì bằng nét mặt như ăn phải cục phân c·h·ó lẫn trong đĩa sơn hào hải vị của Yến Biệt Thiên. Mới vài giây trước, tâm trạng gã gia chủ Yến gia vừa được nới lỏng ra, bây giờ lại lập tức trầm xuống, tảng đá đè nặng trong lòng hắn lại xuất hiện.

Bách Lý Đông Quân ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm nghị la lớn:

"Ta nói lại lần nữa. Ta tới tất nhiên để c·ướp tân nương !"

Yến Biệt Thiên hít sâu một hơi, đuôi mắt liếc nhìn Bạch Thượng Lâm đã ngồi lại trên ghế, cố gắng tỏ vẻ trấn định hỏi:

"Đây là tiệc cưới của tiểu muội, cho nên dẫu ngươi là tiểu công tử của phủ hầu gia, dẫu ngươi có quen biết Bạch lâu chủ, ta cũng muốn hỏi ngươi thêm vài câu".

Bách Lý Đông Quân vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly. Con cự xà to lớn này không còn bị ngoại nhân q·uấy n·hiễu nữa, trạng thái nó đã quay trở lại bình thường.

"Ngươi hỏi đi"

Yến Biệt Thiên hỏi:

"Ngươi có quên muội muội ta không ?"

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Không coi là quen".

Đám người ồ lên.

Yến Biệt Thiên gật đầu: "Nhưng ngươi vẫn luôn ái mộ tiểu muội ?"

"Ta có người yêu...." Bách Lý Đông Quân chợt dừng lại, hơi liếc mắt nhìn tới vị trí Nguyệt Dao và Bạch Thượng Lâm, "Ta chưa từng có người thương, cũng không hề ái mộ Yến tiểu thư".

Sắc mặt Yến Biệt Thiên trầm xuống: "Tiểu hầu gia xuất thân danh môn, tổ tiên vì mở mang bờ cõi cho Bắc Ly mà gây dựng được chiến công hiển hách, chúng ta thân là người Bắc Ly, đương nhiên cũng phải cung kính với ngươi và phủ Trấn Tây Hầu. Nếu tiểu công tử tới để uống chén rượu mừng, chắc chắn chúng ta sẽ tiếp đón như thượng khách. Nhưng ngươi, một không quen biết với tiểu muội, hai không mến mộ tiểu muội, vậy mà lại luôn mồm nói muốn c·ướp dâu. Cho dù ngươi là tiểu công tử phủ hầu gia, cho dù ngươi có quan hệ với Bạch lâu chủ đi chăng nữa, như vậy cũng quá.... khinh người rồi !"

Những lời cuối cùng của Yến Biệt Thiên mang đầy khí phách, khiến khách khứa trong sân âm thầm chấn động. Đúng vậy, thanh danh của phủ Trấn Tây Hầu rất lớn, nhưng đột nhiên chạy tới hôn lễ người khác q·uấy r·ối, đòi c·ướp tân nương mà mình chưa từng quen biết, như vậy rõ ràng là ngang ngược vô lý. Kể cả hắn có quan hệ với Bạch lâu chủ thì như thế nào ? Chắc gì hai người đã thân thiết như người một nhà ? Hơn nữa nhìn vị lâu chủ kia dường như cũng chẳng có ý định muốn nhúng tay, y vẫn đang cùng phu nhân mình bình thản uống trà hay sao.

Bách Lý Đông Quân không hề nao núng, hắn vỗ tay cười ha hả, sau đó ngẩng cao đầu nhìn thẳng ánh mắt như muốn g·iết người của Yến Biệt Thiên, nhếch môi đầy bí ẩn:

"Ta nói c·ướp tân nương nhưng không nói là c·ướp tân nương vì mình. Không nói nhiều nữa, Tiểu Bạch !"

Hắn bỗng hét to lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con rắn Bạch Lưu Ly kia xoay tròn thân hình, cái đuôi còn để ngoài tưởng ngoắc một cái lên trời, một vật rất lớn cắm xuống giữa sân, làm từ gỗ liễu, đầu to đuôi nhỏ.

"Quan... quan tài ?" Đám người hít một hơi khí lạnh.

Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, đẩy cái nắp quan tài ra.

Tất cả ánh nhìn đều chăm chú vào, một người đang nhắm mắt nằm trong đó, quần áo trên người có một số vết rách, dường như đã trải qua chiến đấu hết sức khốc liệt, bên trên dính đầy máu tươi. Còn yết hầu của hắn có một vết kiếm rõ rành rành, có thể nói vết kiếm đó chém ra cực kỳ chí mạng, trực tiếp c·ướp đi mạng sống của người ta. Từ điểm này, hiển nhiên người nằm trong quan tài đã là một n·gười c·hết.

Sắc mặt Cố Kiếm Môn rốt cuộc cũng thay đổi. Đau lòng, phẫn nộ, thù hận.... Tất cả những cảm xúc đó ùa lên, khiến gương mặt hắn lập tức đỏ bừng như lửa. Vì người trong quan tài không ai khác ngoài Cố đại đương gia Cố Lạc Ly.

"Người muốn c·ướp dâu là hắn, không phải ta" Bách Lý Đông Quân cười nói, "Cố gia Cố Lạc Ly, quen biết Yến tiểu thư của Yến gia các ngươi từ nhỏ, cũng che chở nàng tựa như huynh trưởng. Nếu nói hai nhà các ngươi đã giao hảo nhiều đời, lại muốn có đại hỉ, sao không để Cố đại đương gia thành hôn ?"

Yến Biệt Thiên biến sắc: "Ngươi làm vậy là sỉ nhục Yến gia ta ! Một cô nương sống sờ sờ vì sao lại phải gả cho một n·gười c·hết ?"

"C·hết hay không c·hết không quan trọng, quan trọng là Yến tiểu thư có thật lòng yêu Cố đương gia hay không, có muốn lấy hắn làm chồng hay không ?" Bạch Thượng Lâm ngồi trong sảnh đường bỗng lên tiếng.

"Ta nguyện ý !"

Yến Lưu Ly gật gật đầu, cao giọng đáp. Nàng từ từ bước chậm rãi ra ngoài sân, nhìn chằm chằm vào Cố Lạc Ly nằm trong quan tài, "Ta nguyện ý lấy Cố Lạc Ly làm chồng !"

"Biến đổi bất ngờ, trầm bổng chập trùng, nhiều năm rồi không nhìn thấy màn hí kịch hay như vậy" Huệ Tây Quân lắc lắc chén trà, liếc mắt nhìn về phía Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao vừa có màn chào sân vô cùng kinh diễm. Lại phát hiện đối phương chỉ hỏi một câu, rồi tiếp tục như trốn không người tình chàng ý th·iếp với nhau, căn bản chẳng đem trò hay đang diễn ra nơi này để vào mắt, "Thú vị, cực kỳ thú vị".

Yến Biệt Thiên không thể ngờ vị lâu chủ thần bí kia đột nhiên hỏi lên một câu như vậy, chẳng những thế muội muội nhà mình lại còn đồng ý, để cho hắn lần nữa được thử cảm giác ăn phải một đống phân trên đĩa sơn hào hải vị. Nhưng việc đã đến nước này, lựa chọn như thế nào mới là việc quan trọng. Trên thực tế, mặc kệ muội muội hắn gả cho Cố đại công tử hay Cố nhị công tử, thậm chí là Cố tam, Cố tứ, Cố ngũ, đối với ý đồ của hắn mà nói cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ cần g·iết c·hết Cố Kiếm Môn, hết thảy tài sản và địa vị của Cố gia sẽ thành vật trong túi hắn.

Chỉ bất quá là, nếu Yến Lưu Ly thật sự gả cho một n·gười c·hết, vậy thì về sau bộ mặt của Yến gia vứt đi nơi nào ?

Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè lại ngữ khí, quay đầu nhìn Bạch Thượng Lâm nói: "Bạch lâu chủ, chẳng phải vừa nãy ngài và phu nhân buông lời chúc mừng tiểu muội tại hạ và Cố công tử hay sao ? Sao bây giờ ngài lại đồng ý một chuyện hoang đường như vậy ?"

Ánh mắt mọi người lại chuyển dời đến trên thân vị lâu chủ hiện tại có địa vị cao nhất nơi này.

Bạch Thượng Lâm nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Có lẽ ngươi nên nhớ lại, phu nhân ta nói là, chúc Yến tiểu thư và Cố công tử trăm năm hạnh phúc. Chứ không nói rõ là Cố đại công tử hay Cố nhị công tử".

"Nhưng mà dù sao hắn đ·ã c·hết...."

Còn không chờ Yến Biệt Thiên nói hết, Yến Lưu Ly như chém đinh chặt sắt cắt ngang lời hắn: "C·hết ta cũng nguyện ý gả !"

Nàng ta lúc này đã tới phía trước cỗ quan tài, đưa tay ra chậm rãi vuốt ve khuôn mặt ái lang. Nhưng đột nhiên nàng bỗng giật mình rút bàn tay về, không thể tin được quay đầu nhìn Cố Kiếm Môn đứng đằng sau.

"Huynh ấy chưa c·hết !"

Cố Kiếm Môn toàn thân chấn động, bay người lên phía trước cẩn thận quan sát, đưa tay chạm vào cổ Cố Lạc Ly.

"Mạch vẫn còn đập, mặc dù rất nhỏ bé. Đại ca thật sự chưa c·hết !"

Toàn trường lập tức tĩnh lặng, con ngươi Yến Biệt Thiên và Cố tam gia bỗng thít chặt lại, đôi mắt trợn trừng không thể tin vào những gì hai người vừa nói.

Cố tam gia ngã bệt xuống đất, hoảng hốt thốt lên: "Không...không thể nào...lúc đó... lúc đó ta đã một đao chém đứt cổ hắn rồi, làm sao hắn còn có thể sống được ?"

Chương 19: Quan tài, người c·h·ế·t ?