Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Bắc Ly công tử tụ hợp
Lời vừa nói ra, mọi chuyện đã không thể còn đường sống !
"Chưa c·hết ? Bị chém một phát đứt cổ thế này còn chưa c·hết ?" Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn Cố Lạc Ly nằm trong quan tài, hỏi ra nghi vấn thay cho toàn bộ những người có mặt ở đây.
"Đúng vậy, chưa c·hết" Bạch Thượng Lâm bỗng lên tiếng, "Còn muốn biết tại sao chưa c·hết, trước hết Cố nhị công tử hãy giải quyết xong mối thù không đội trời chung đã".
Cố Kiếm Môn hơi nhíu mày nhìn y một cái, không chút chần trừ gật đầu.
"Lý Tô Ly, kiếm !"
Cố Kiếm Môn vung ống tay áo, xiêm y đỏ rực trên người lập tức vỡ vụn, để lộ ra áo tang màu trắng bên trong, hắn giơ lên cánh tay trái, động tác này là đòi kiếm.
Lý Tô Ly, thuộc hạ thân cận của Cố Kiếm Môn vẫn luôn đứng sau đám người im lặng không nói gì, lập tức bước lên trước một bước, đột nhiên vung cánh tay trái, "Keng" một tiếng, trường kiếm đã rời vỏ, luồng ánh sáng lạnh lóe lên, bay về phía Cố Kiếm Môn. Cố Kiếm Môn duỗi tay, cầm lấy thanh kiếm này.
Danh kiếm Nguyệt Tuyết, một thanh trường kiếm xử bằng tay trái, rút kiếm khỏi vỏ có thể chặt đứt tuyết rơi trên bầu trời. Năm Cố Kiếm Môn mười ba tuổi, huynh trưởng của hắn đã bỏ một khoản tiền lớn mới cầu được kiếm, làm quà tặng hắn nhân ngày sinh thần.
"Cố Kiếm Môn, không được làm càn !" Huệ Tây Quân che miệng hô một tiếng, quát lên.
"Đây là Cố phủ, tại sao Cố nhị công tử không thể làm càn ?" Bạch Thượng Lâm liếc nhìn hắn một cái, mặc dù cái nhìn bị đấu lạp che đi, nhưng vẫn khiến cho Huệ Tây Quân co rút người lại, cúi đầu ho khan liên tục, không dám phản bác.
"Đúng vậy" Cố Kiếm Môn ngạo nghễ nói, "Bạch lâu chủ nói đúng, đây là nhà riêng của ta, vì sao ta không thể làm càn ?"
Yến Biệt Thiên không lo được việc lão già ngu xuẩn Cố tam gia kia nói lỡ lời, lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi có biết chuyện ngươi làm hiện tại có lẽ sẽ phải trả giá đắt tới mức nào không ?"
"Cố gia bị san bằng hoàn toàn, từ nay mai danh ẩn tích ở Tây Nam đạo. Chẳng qua chỉ thế mà thôi" Cố Kiếm Môn cười nói.
Hay cho một câu "Chẳng qua chỉ thế mà thôi" ! Không hổ danh là Lăng Vân công tử, xứng với chữ "Cuồng".
Giọng điệu của Bách Lý Đông Quân hơi bất mãn: "Vừa rồi mặc dù ta không phải vai chính, nhưng ít nhất cũng là vai phụ quan trọng thứ hai, nhưng tại sao hai lần rồi, lần nào cũng vậy, tất cả ánh mắt bây giờ lại chuyển rời khỏi ta, tập trung lên người hắn vậy ? Ta cảm thấy ta hơi dư thừa"
"Vì ngươi dựa vào thanh danh của tổ tông" Tư Không Trường Phong nói, "Còn Phù Sinh lâu chủ và Lăng Vân công tử dựa vào bản lĩnh của chính mình".
Cố Kiếm Môn giơ cao thanh kiếm qua đầu, phẫn nộ quát: "Nam nhi trong Cố gia nghe đây, Cố tam gia đã tự miệng thừa nhận hắn s·át h·ại gia chủ Cố Lạc Ly, Cố phủ thề báo mối thù này, không c·hết không thôi !"
"Thề báo mối thù này, không c·hết không thôi !"
Trong một góc sân, trong số họ hàng đang ngồi, còn có hộ vệ cạnh cửa, thậm chí lão quản gia tuổi già, tất cả cùng gầm lên theo tiếng hô của Cố Kiếm Môn. Bọn họ đứng bật dậy, rút kiếm giấy trong người ra.
Khách khứa trên sân thấy vậy hoảng sợ, nhao nhao né tránh.
Cố Kiếm Môn đi tới bên cạnh Cố tam gia, vung kiếm chém mạnh xuống, chỉ trong chớp mắt, kiếm xuất cực nhanh, hơn nửa số người nơi đây thậm chí không thấy hắn xuất kiếm. Tiếp đó, cái đầu của Cố tam gia đã rơi xuống đất, mang theo ánh mắt đầy sợ hãi trước lúc c·hết.
"Yến Biệt Thiên !" Cố Kiếm Môn lại quay đầu nhìn phía trước, "Đến lượt ngươi !"
"Không biết sống c·hết !"
Yến Biệt Thiên không lo được chuyện gì nữa, hắn đã triệt để mất bình tĩnh, cơn giận trong lòng bùng lên dữ dội.
"Vốn còn muốn để ngươi lưu lại toàn thây, nhưng bây giờ vẫn nên dầm nát cho c·h·ó ăn thì hơn. Nam nhi của Yến gia, g·iết sạch Cố gia, sau này Tây Nam đạo chỉ có Yến gia chúng ta đứng đầu !" Hắn gầm lên, tất cả đám người Yến gia đều rút ra binh khí trong tay.
Ngay từ lúc đầu, bọn chúng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay động thủ.
Đang lúc hai phe giương cung bạt kiếm, Yến Lưu Ly đột nhiên hành động. Nàng ta điểm nhẹ mũi chân, lướt lên phía trước xuống bên cạnh Cố Kiếm Môn, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Yến gia.
"Ngươi làm gì vậy ?" Yến Biệt Thiên trầm giọng nói.
"Ta sẽ gả cho Cố Lạc Ly, cho nên bây giờ ta là người của Cố gia, đương nhiên phải đứng chung với Cố gia rồi" Giọng điệu của nàng đầy dịu dàng nhưng lại mang theo vẻ cương quyết không cách nào cự tuyệt.
"Hừ, Tiếu Lịch, mang Yến Lưu Ly đi cho ta ! Những người khác, g·iết sạch cả nhà Cố gia !" Yến Biệt Thiên cũng nhịn không được, phẫn nộ quát lớn.
Đám người của Yến gia lao tới, người Cố gia cũng rút kiếm xông lên.
"Đại nhân, chúng ta tạm thời rút lui thôi"
Người hầu của Huệ Tây Quân bảo vệ hắn thối lui sang tới một góc xó xỉnh. Nhưng vị quân thượng này một mực len lén nhìn chằm chằm vào đôi bích nhân vẫn như cũ không coi ai ra gì kia. Vừa vặn khi này Bạch Thượng Lâm đang cùng Nguyệt Dao uống ly rượu giao bôi, mà theo lời y nói, nhân lúc đang ở nơi tổ chức đám cưới, hai người uống một ly coi như là đính hôn.
Không biết là trùng hợp, vẫn là ngẫu nhiên.
Bất kể là người, đao kiếm, chưởng ảnh, thậm chí là kiếm kình kiếm cương hung mãnh, máu tươi phun ra từ xác c·hết, đều chẳng thể tiếp cận một trượng xung quanh phạm vi hai người họ.
"Không hổ là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, cách thức làm việc chẳng giống người thường !"
Huệ Tây Quân đầy cảm khái than thầm trong lòng.
Cố Kiếm Môn vung kiếm lao lên, nhắm thẳng tới kẻ thù không đội trời chung. Yến Biệt Thiên cười lạnh một cái, vung đao ngăn cản. Đao pháp của hắn được truyền thụ từ một vị đao khách tuyệt định ở Nam Quyết, mấy năm nay hắn chăm chỉ luyện tập, dựa theo cách phân chia cảnh giới của Bách Hiểu Đường, hắn đã bước vào Kim Cương Phàm Cảnh từ lâu. Nhưng kiếm pháp của Cố Kiếm Môn lại được Lý Trường Sinh truyền dạy, hơn nữa khác với nguyên tác, ngày xưa hắn còn thường xuyên luận bàn với Bạch Thượng Lâm, được y tận tình chỉ điểm khiếm khuyết, tạo nghệ xưa đâu bằng nay.
Yến Biệt Thiên mới giao chiến năm chiêu đã biết mình không phải đối thủ của Cố gia nhị công tử, hắn móc từ trong lồng ngực ra một pháo hiệu, vung tay lên không trung, mũi tên xé gió bay ra, tạo thành tiếng động đinh tai nhức óc.
Bên cây cầu gần đó, Bạch Phát Tiên cầm kiếm mà đứng, nhìn tín hiệu cầu cứu từ Yến Biệt Thiên, thở dài: "Lâu chủ dự liệu như thần !"
Tử Y Hầu phe phẩy cây quạt xếp: "Thực ra căn cơ của Cố phủ vẫn cao hơn Yến gia. Tuy Cố Lạc Ly đ·ã c·hết, nhưng Cố Kiếm Môn cũng không phải hạng tầm thường. Đừng quên, lâu chủ trước đó từng ở Thiên Khải, võ nghệ của Cố Kiếm Môn ngoài Lý tiên sinh thì đều do một tay lâu chủ dạy dỗ"
"Ta vẫn không hiểu, tại sao chúng ta đã có quan tài đó, lâu chủ chỉ bảo thi vài đường châm rồi lại âm thần trao cho Bắc Ly bát công tử ?" Bạch Phát Tiên nhíu mày nghi hoặc.
"Đi thôi" Trần trưởng lão bỗng xuất hiện sau lưng hai người, "Chuyện lâu chủ quyết định, chúng ta không nên thắc mắc, cứ làm theo lời ngài ấy nói là được"
Ba người nhảy ra, xuyên qua đám người, đánh bật người của Cố phủ. Bạch Phát Tiên dẫn đầu cầm một thanh ngọc kiếm trong tay, mặt đối mặt với Cố Kiếm Môn, Tử Y Hầu thì thu lại quạt giấy, rút kiếm đeo bên hông ra vung mạnh một cái, đẩy lùi đám người của những thế lực ủng hộ Cố gia.
"Ta đoán ngay mà, với năng lực của Yến Biệt Thiên chắc chắn không thể vây g·iết huynh trưởng" Cố Kiếm Môn cười lạnh, "Quả nhiên sau lưng có kẻ tương trợ, các ngươi là ai ?"
"Quả nhiên là Thiên Sinh Võ Mạch !" Trần trưởng lão không giống người khác giằng co bốn phía, mà từ lúc tới chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Lý Đông Quân.
Lão nở một nụ cười vui sướng: "Động thủ !"
Trên con đường Long Thủ, mấy vị công tử Bắc Ly đang chạy tới chợt thấy mũi tên báo hiệu kia, sắc mặt lập tức trầm xuống. Lôi Mộng Sát nói: "Xem ra Yến gia có trợ thủ"
Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc nói: "Chẳng lẽ là đám người áo đen mà ta và Liễu Nguyệt gặp được ? Tại sao chúng đưa quan tài cho chúng ta, mà bây giờ lại trợ giúp Yến gia ?"
"Trước không quan tâm chuyện đó, nhanh chóng tới giúp hắn đã !" Thanh Ca công tử Lạc Hiên vội vàng la lên.
Trong Cố phủ, Cố Kiếm Môn giao chiến với Bạch Phát Tiên và Yến Biệt Thiên, không hề rơi xuống hạ phong.
Hắn cười lạnh: "Muốn g·iết ta, không dễ đâu !"
"Đương nhiên là không dễ rồi" Một tiếng hô to vang lên từ bên ngoài, mọi người quay đầu nhìn lại, lời chưa dứt thì người đã rơi vào trong sân. Lôi Mộng Sát ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ, "Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát ở đây !"
Tiếp đó là tiếng sáo du dương, cánh hoa rơi lả tả, một vị công tử hào hoa phong nhã đạp lên từng cánh hoa hạ xuống. Rồi tiếp tục lại thêm một nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân, tay cầm thanh kiếm đen tuyền, đầu đội nón lá cũng đen nốt từ từ rơi xuống mặt đất, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người trong sân. Cuối cùng, một đứa bé dẫn theo bốn nam tử tuấn tú nâng cỗ kiệu hoa mỹ cũng cùng lúc từ trên không trung bay tới, cảnh tưởng có phần còn đặc sắc hơn lúc Bạch Thượng Lâm xuất hiện vài phần.
Bạch Thượng Lâm lúc này mới rời đi ánh mắt vẫn ngắm nhìn Nguyệt Dao, mỉm cười nói: "Ta học theo tên này mãi cũng chẳng thể sánh bằng"
Bắc Ly cửu công tử rốt cuộc lần nữa tụ tập hơn phân nửa !