Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Bạch Thượng Lâm

Chương 2: Bạch Thượng Lâm


Bạch Thượng Lâm ngồi trên lưng ngựa.

Yên ngựa của y đã cũ kỹ lắm rồi, đôi giày và vỏ kiếm cũng đồng dạng, nhưng y phục y lại rất mới mẻ. Vỏ kiếm của y đang đung đưa lạch cạch va vào yên ngựa, từng làn gió xuân mát rượi thổi lướt qua khuôn mặt trẻ trung điển trai được phụ mẫu ban cho.

Y cảm thấy rất khoan khoái, rất thoải mái !

Yên ngựa cũ ngồi rất êm, giày cũ mang rất vừa chân, vỏ kiếm cũ sẽ không làm suy chuyển lưỡi kiếm, còn y phục mới mẻ ít nhiều cũng giúp tinh thần người ta phấn khởi, tràn trề sức sống.

Nhưng để cho Bạch Thượng Lâm thoải mái nhất, không phải là những thứ đó, mà là đôi mắt kia.

Trước mặt là một cỗ xe lớn màu trắng, được kéo bởi một cặp ngựa cũng màu trắng, toàn thể trông giống như một tọa kỵ của tiên nữ xuống nhân gian du lịch. Mà người ngồi trong đó đích xác là tiên tử hạ phàm, đôi mắt đó thật mê hồn, cứ liếc liếc lại chỗ y, y đã thấy qua đôi mắt ấy một lần rồi.

Y nhớ lần đầu thấy đôi mắt ấy, là trong quán trà ở một tiểu trấn nọ.

Y bước vào quán trà, nàng vừa mới bước ra. Nàng đụng vào người y !

Ánh mắt của nàng chứa nụ cười đầy vẻ thẹn thùng và xin lỗi, mặc dù bị che dưới lớp khăn lụa mỏng, nhưng y có thể nhận ra má nàng hồng lên như ráng chiều sau cơn mưa.

Y hy vọng mình đụng nàng thêm lần nữa, bởi vì chỉ bằng vào đôi mắt đó, y thật sự biết nàng là một nữ tử đẹp mê hồn.

Lần thứ hai gặp nàng là ở một tửu lâu. Y tựa trên mái hiên ngắm trăng, uống đến hớp rượu thứ ba, nàng bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy y biểu cảm nàng rất kinh ngạc, rồi cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Lần này y được chiêm ngưỡng lấy vẻ đẹp tinh xảo như tiên nữ giáng trần đó, được tận mắt nhìn thấy nụ cười vẫn còn đầy vẻ thẹn thùng và xin lỗi. Y cũng cười, bởi vì y biết, nếu nàng đụng phải người khác, nhất định nàng sẽ không cười thêm lần nữa.

Bạch Thượng Lâm cũng biết mình không phải loại nam nhân khó gần gì cho lắm, cái điểm đó y trước giờ rất lấy làm tự tin.

Vì vậy tuy y rời đi trước, y không hề vội vã lên đường. Hiện tại, cỗ xe ngựa của nàng quả nhiên đã theo kịp, nhưng không biết là vô tình, hay là hữu ý.

Y vốn là một kẻ lãng khách, vốn thích đời nay đây mai đó, trên đường dong ruổi, lưu lạc giang hồ và y cũng từng làm bạn với đủ thứ đủ loại hạng người.

Trong đó có những gã râu xồm đầu bù tóc rối nơi Bắc Man, cũng có những tay thiết kỵ qua lại trong sa mạc Tây Sở, những vị công tử thư sinh tuấn tú xuất khẩu làm thơ ở Bắc Ly, cũng có những chàng thiếu hiệp giang hồ khí thế hào hùng cầm kiếm trừ gian diệt ác.

Trong cuộc đời trôi nổi, một thước bạch mã, một bầu rượu, một thanh kiếm với vỏ kiếm cũng đã cũ kỹ theo năm tháng, tùy ý tiếu ngạo giang hồ say với gió xuân, sinh hoạt của y vẫn mãi mãi mới mẻ và sinh động.

Trước giờ Bạch Thượng Lâm chưa bao giờ dự liệu trước được trên con đường phiêu bạt đó, sẽ có chuyện gì phát sinh, sẽ gặp những hạng người nào.

Y cứ thế mặc sức mà đi thôi, hợp tính thì kết giao bằng hữu, đụng phải kẻ ngáng đường thì một kiếm gạt bỏ, từ trước đến nay vẫn thế, y ít khi bị phiền toái quấn quá sâu vào người, đơn giản là bởi vì chẳng mấy ai qua được một chiêu của y.

Gió càng lạnh, mưa xuân triền miên bỗng ồ ạt rơi xuống, rơi ướt đẫm tấm trường bào màu trắng y mới mua khi vừa tới Nam Quyết.

Cỗ xe đằng trước đang ngừng lại. Bạch Thượng Lâm đi tới đó, bèn thấy rèm che cuốn lên, cặp mắt mê hồn kia đang nhìn y chăm chú. Đôi mắt lúc nào cũng mang theo nét đượm buồn, nụ cười e thẹn, gương mặt trái xoan trang điểm nhè nhẹ được ẩn náu dưới lớp khăn lụa mỏng, tà áo trắng tinh diễm lệ như những bông tuyết đầu mùa.

Nàng chỉ xuống chân mình, rồi lại chỉ vào bộ y phục đã bị ướt đẫm của y.

Bàn tay của nàng như ngó sen.

Bạch Thượng Lâm chỉ vào người mình, rồi lại chỉ vào thùng xe.

Nàng gật gật đầu, ánh mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, rèm che đã mở ra. Y xuống ngựa bước vào, trong xe thoải mái và khô ráo, tấm thảm lót sàn mềm mại trơn láng như da thịt của nàng, y tự mình đưa ra so sánh như vậy trong đầu, chẳng biết liệu nói ra có bị người ấy giận dỗi trừng mắt không nữa.

Sư huynh y ngày trước đã từng nhận định, y không có năng khiếu trong khoản làm văn miêu tả.

Mưa rơi càng lúc càng dày đặc, không những vậy, còn rơi thật đúng lúc. Nãy còn có trăng mà ngắm, bây giờ thì trăng khuất mất rồi, có lẽ là nó cũng ái ngại trước vẻ đẹp của người ấy chăng.

Mùa xuân, ông trời cứ thích an bài những chuyện kỳ diệu, cho những con người kỳ diệu ngẫu nhiên gặp nhau.

Đã không gượng ép chút nào, cũng chẳng cần phải nói năng chi, phảng phất như Bạch Thượng Lâm trời sinh sẽ nên gặp phải người này, phảng phất trời sinh là phải ngồi trong cỗ xe đó.

Đường xá tịch mịch, lòng người tịch mịch, có ai nói rằng bọn họ không nên gặp nhau không ? Mặc kệ tên tiểu tử nhà Bách Lý nào đó, ai gặp trước thì được lợi, thế thôi, Bạch Thượng Lâm tự nhủ trong lòng.

Y đang tính lấy ống tay áo lau nước mưa trên mặt, nàng đã đưa cho y một tấm khăn mềm mại màu tím. Y nhìn nàng chăm chú, còn nàng đang cúi đầu vân vê tà áo trắng.

Trời ạ ! Cô nàng này trong nguyên tác đâu phải loại người dễ ngại ngùng thế này ! Lần nào cũng vậy, chẳng lẽ ta có sức hút kỳ lạ gì đối với nàng giống như sự lôi cuốn của nàng đối với ta hay sao ?

"Công tử đừng ngại" Nàng nói.

"Ta họ Bạch, tên Thượng Lâm" Bạch Thượng Lâm đáp.

Nàng gỡ xuống lớp lụa mỏng che mặt, lần nữa lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành trước mặt y, nàng cười:

"Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh,

Ngũ lâu thập nhị thành,

Tiên Nhân phủ ta đỉnh,

Kết phát thụ trường sinh !"

Bạch Thượng Lâm cũng bật cười nói: "Cô nương cũng thích Thi Tiên Lý Huyền lắm sao ?"

Nàng lấy ngón tay cuộn chéo áo, hơi ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt khó hiểu:

"Đây không phải Tắc Hạ học đường Lý tiên sinh đề thơ về công tử hay sao ? Ta vẫn nhớ giang hồ Bắc Ly đồn rằng, ngày đó tại Thiên Khải Thành Phù Sinh Túy Mộng Lâu, công tử một mình đại chiến với sáu vị trong Bắc Ly bát công tử, sáu người tu vi Kim Cương Phàm Cảnh hợp sức vẫn thất bại"

"Sau đó Lý tiên sinh liền đề bài thơ này lên cây cột nhà, cũng kể từ đó Phù Sinh Lâu lúc nào cũng đông khách đến uống rượu nghe đàn, chỉ vì vài dòng thơ đó. Công tử cũng trở thành danh nhân đứng đầu trong Công Tử Bảng, mệnh danh Thiên Thượng công tử Bạch Thượng Lâm. Bắc Ly bát công tử thì đổi thành Bắc Ly cửu công tử"

"Đó vốn dĩ là bài thơ do Lý Huyền sáng tác ra" Bạch Thượng Lâm nhếch khóe môi nói thầm, "Dạy dỗ mấy tên thích ra vẻ làm màu thì gọi gì là đại chiến"

"Cô nương tên là..." Bạch Thượng Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia.

Đầu nàng lại cúi thấp xuống, nàng nói nhỏ: "Nguyệt....Doãn Lạc Hà"

Bỗng nhiên tiếng vó ngựa nổi lên, bốn con ngựa chạy như bay qua bên cỗ xe, bốn cặp mắt sắc bén đồng thời nhìn lom dom vào trong xe một cái.

Ngựa chạy như bay qua, người cuối cùng bỗng tung ngược người lên hai trượng, hạ xuống yên ngựa của Bạch Thượng Lâm, mũi chân hơi điểm, đã câu đi thanh kiếm đang treo ở đó lên. Bốn con ngựa vừa chạy qua thì quay đầu trở về, người này lại tung người lên lần nữa, nhẹ nhàng đáp xuống yên ngựa của mình.

Bốn người bọn chúng tiếp tục cưỡi ngựa rời đi, trong chớp mắt đã biến mất vào trong làn mưa đêm mù mịt, không còn thấy bóng dáng đâu.

Cặp mắt mỹ lệ của nàng ta lập tức trợn to lên, nàng hô thất thanh: "Bọn họ trộm mất thanh kiếm của công tử rồi !"

Bạch Thượng Lâm cười cười.

Nàng cắn môi: "Người trong giang hồ xem kiếm của mình còn hơn cả tính mạng"

Bạch Thượng Lâm đáp: "Ta không phải hạng người đó"

Nàng thở nhẹ ra một tiếng, hình như có vẻ hơi thất vọng. Có mấy người thiếu nữ nào không tôn sùng các vị thiếu niên anh hùng ?

Nếu vì một thanh kiếm tầm thường mà đi liều mạng với người khác, các nàng có thể cho đó là đồ ngu xuẩn, không chừng sẽ vì người mà rơi lệ. Nhưng nếu nhìn người khác c·ướp đi danh kiếm tuyệt phẩm trên Danh Kiếm Bảng mà không có bất kỳ biểu hiện gì, các nàng nhất định sẽ rất thất vọng.

Bạch Thượng Lâm nhu hòa liếc nhìn nàng, bỗng cười một tiếng, từ trước đến nay y rất ít cười, cụ thể là từ sau khi sư huynh bị đám tự xưng là Tiên Nhân vây g·iết, nụ cười trên mặt y đã hiếm khi nào xuất hiện. Bất quá kể từ lúc gặp được nàng, y dường như đã thay đổi.

"Chuyện trong giang hồ, cô nương biết nhiều lắm sao ?"

"Cũng kha khá, ta du lịch rất nhiều nơi, từ Bắc Khuyết cho đến Bắc Ly, rồi lại Tây Vực tới Nam Quyết này. Ta rất thích nghe chuyện giang hồ" Nàng nói.

"Cô nương đi nhiều nơi như vậy, chắc phải có lý do gì đó, đúng chứ ?" Bạch Thượng Lâm không biết là cố tình hay vô ý hỏi một câu.

Cô nàng hơi giật mình, gật gật đầu, lại vân vê tà áo lụa trắng tinh khiết.

Bạch Thượng Lâm đầy thâm thúy nói tiếp:

"Chuyện mình thấy được, không nhất định sẽ đẹp như chuyện mình nghe, mà chuyện mình nghe, không nhất định sẽ giống như những gì mình nhìn thấy"

"Chỉ sơ qua chuyện vừa rồi, ta biết cô nương đi nhiều nhưng chưa cảm nhận được hết sự chân thật của thế gian. Mai sau cô nương đừng chỉ nghe, mà hãy nhìn và thấu hiểu nữa".

Chương 2: Bạch Thượng Lâm