Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Nguyệt Dao và Tiểu Vũ

Chương 3: Nguyệt Dao và Tiểu Vũ


Nguyệt Dao còn muốn hỏi thêm, nhưng nàng lại nhịn không nói.

Chính ngay lúc này, bỗng lại có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, bốn người vừa phi như bay qua khi nãy lại quay trở về.

Kẻ đi đầu cầm lấy cây Huyền Cầm đeo vào sau lưng, thò tay ra trả thanh kiếm của Bạch Thượng Lâm về lại yên ngựa. Tiếp đó, bốn người đồng thời hướng trong xe ôm quyền thi lễ, rồi vội vàng biến mất trong màn mưa.

Nguyệt Dao mở to cặp mắt, nàng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, lại có đôi chút phấn khởi: "Bọn họ trả lại thanh kiếm cho công tử rồi kìa !"

Bạch Thượng Lâm cười cười.

Nguyệt Dao chớp mắt, nàng hỏi: "Công tử đã biết trước bọn họ sẽ đem thanh kiếm trả lại cho công tử phải không ?"

Bạch Thượng Lâm lại cười cười.

Nguyệt Dao nhìn y, ánh mắt nàng sáng rực lên như sao trời, nàng nói tiếp: "Hình như bọn họ có vẻ sợ công tử lắm"

Bạch Thượng Lâm hơi bất ngờ, hỏi: "Sợ ta ?"

"Công tử...Thanh kiếm này nhất định đã từng g·iết nhiều người lắm !" Nguyệt Dao nói. Nàng tựa hồ phần khởi đến mức giọng nói muốn run rẩy lên.

"Cô nương xem dáng ta có phải là kẻ đã từng g·iết người không ?" Bạch Thượng Lâm hỏi.

Nguyệt Dao đáp: "Không giống". Nàng đành phải thừa nhận. Mái tóc trắng đặc biệt của y, ánh mắt hơi có phần lạnh nhạt của y, giáng người cao ráo rắn rỏi của y, nhìn qua thì trông tựa như một kiếm khách g·iết người như ngóe, nhưng thật sự, từ trên người y, người khác không cảm nhận được bất kỳ một tia sát khí nào tích tụ qua năm tháng, giống hệt một vị thư sinh với thân hình của một cao thủ võ lâm vậy.

Bạch Thượng Lâm nói: "Chính ta, ta cũng thấy không giống"

"Nhưng tại sao bọn họ lại sợ huynh" Nguyệt Dao hỏi.

"Không chừng bọn họ sợ là cô nương, chứ không phải ta" Bạch Thượng Lâm đáp.

"Sợ ta ? Tại sao phải sợ một nữ tử chân yếu tay mềm như ta ?" Nguyệt Dao bật cười.

Bạch Thượng Lâm thở dài, y khẽ liếc nhìn nàng, suy ngẫm trong giây lát. Thời điểm này y không định nói toạc ra, y muốn giữ bí mật này để mai sau nàng sẽ tự mình tiết lộ sự thật với y, với một tình cảm chân thành nhất.

Y nói: "Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, kiếm có bén nhọn đến đâu, e rằng không bằng được nụ cười của mỹ nhân"

Nguyệt Dao nở nụ cười ngọt ngào, nàng chớp mắt nói: "Huynh có sợ ta không ?". Ánh mắt nàng phảng phất chứa một ma lực không thể kháng cự được, phảng phất đang khiêu chiến với y.

Không thể không thừa nhận, đến cả một kẻ lõi đời như y cũng khó mà đè nổi rục rịch trong lòng, chứ đừng nói tới thiếu niên họ Bách Lý chưa từng trải qua giang hồ tẩy lễ kia.

Bạch Thượng Lâm thở ra một hơi: "Ta muốn không sợ cũng không được"

Nguyệt Dao căn môi, hỏi: "Huynh sợ ta, có phải là sẽ nghe theo lời ta không ?"

Bạch Thượng Lâm trầm ngâm một hồi rồi đáp:

"....Đương nhiên là...."

Chưa kịp đợi y nói hết, hoặc có lẽ là không biết được câu trả lời thật sự của y, Nguyệt Dao nhoẻn miệng cười nói:

"Tốt, vậy thì ta muốn huynh uống vài ly rượu với ta trước đã"

Bạch Thượng Lâm giật mình hỏi: "Cô nương cũng uống rượu sao ?"

Nguyệt Dao nói: "Huynh xem ta có giống một người uống được rượu không ?"

Bạch Thượng Lâm lại thở dài: "Giống"

––––––

Y đành phải thừa nhận, bởi vì y biết, g·iết người và uống rượu, những chuyện đó, nhìn dáng điệu nhất định chẳng ai có thể nhìn ra. Bạch Thượng Lâm đã từng say, thi thoảng say, nhưng trước giờ y chưa bao giờ say đến như vậy.

Lúc y còn nhỏ, y đã từng được sư phụ dạy một bài học, trong giang hồ có ba hạng người khó chọc vào nhất ..... Ăn mày, hòa thượng, nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, và nhất là nữ nhân khiến mình động lòng.

Nếu ta muốn tháng ngày trôi qua bình yên một chút, tốt nhất là không được đụng vào bọn họ, bất kể là muốn đánh nhau, hoặc là uống rượu, cũng hoặc là kết bạn làm quen, tốt nhất đừng đụng vào.

Vì bây giờ y mới bị nhức đầu như thể muốn vỡ tung ra. Bạch Thượng Lâm chỉ nhớ được lần cuối cùng thua luôn ba trận, uống liên tiếp ba bát rượu lớn, uống rất nhanh, rất oai phong.

Sau đó đầu của y hình như bỗng biến thành trống rỗng, nếu không có thứ gì đó lạnh buốt như băng đá bỗng đặt vào mặt y, không chừng đến bây giờ y vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Thứ lạnh băng đó, chính là bàn tay của Tiểu Vũ.

Rất ít người có bàn tay lại lạnh như vậy, Tiểu Vũ thuộc một trong số đó. Cái kiểu gọi Tiểu Vũ này là do Bạch Thượng Lâm trước kia đặt cho hắn, tên của hắn là Vũ Sinh Ma, mà thực ra đây cũng chỉ là một danh xưng hắn tự đặt cho mình mà thôi, không ai biết tên thật của hắn là gì.

Nhìn cái dáng vẻ bề ngoài và nghe giọng nói của hắn, nếu ngươi cho rằng hắn là một nữ nhân, thì quá sai lầm. Trên đời này ước chừng hiếm người nào tính cách đàn ông được như hắn, khóe mắt của hắn tuy đã có nếp nhăn mờ mờ, nhưng ánh mắt lúc trạng thái bình thường vẫn còn rất sáng, dù gì cũng thấy được một vài chuyện người thường không thấy được.

Hiện tại, hắn đang nhìn Bạch Thượng Lâm.

Nghĩ bụng cũng đã thấy hắn rồi, y lập tức ôm lấy đầu, nói: "Mẹ nó, ngươi đấy à ! Sao ngươi lại tới đây nữa ? Hai ta đã đánh một trận sảng khoái rồi còn gì"

"Bởi vì tổ tiên của ngươi tích đức, vì vậy ta mới ở đây" Hắn lấy cán dù nhè nhẹ cọ sát gần cổ Bạch Thượng Lâm, hững hờ nói, "Nếu là Yên Lăng Hà ở đây, cái đầu của ngươi e rằng đã dọn nhà dưới đao của nàng ta rồi"

Bạch Thượng Lâm thở ra một hơi, lẩm bẩm trong miệng: "Không phải dọn nhà thì càng thoải mái sao ?"

Vũ Sinh Ma cũng thở dài nói: "Cái tật của ngươi là cứ ham thoải mái. Tính cảnh giác của ngươi thật sự khác xa sư huynh ngươi".

"Sao ngươi biết ta ở đây ?" Chuyển chủ đề, Bạch Thượng Lâm hỏi.

"Ngươi có biết tại sao ngươi lại ở đây không ?"

Nơi này là một căn phòng rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ có bóng mát của một cây bạch thụ thật lớn phủ kín. Bạch Thượng Lâm nhìn bốn phía, cười khổ nói: "Không lẽ ngươi mang ta lại đây sao ?"

Vũ Sinh Ma hỏi như đáp: "Ngươi nghĩ là ai khác ?"

Bạch Thượng Lâm hỏi: "Cô nương họ Doãn kia đâu rồi ?"

"Cũng say với ngươi, bí tỉ như nhau" Vũ Sinh Ma cười khẩy, "Không ngờ sẽ có một ngày ngươi lại chịu ngồi uống rượu tâm sự với một nữ tử. Nhớ trước kia Yên Lăng Hà dụ hoặc ngươi mãi mà chẳng được lấy một cái gật đầu"

Bạch Thượng Lâm bật cười: "Cô nàng như đàn ông kia sao sánh được với Doãn cô nương này. Mà ta biết mà, tửu lượng nàng ấy nhất định không bằng ta"

"Ngươi còn thật sự tin nàng ta họ Doãn ? Hơn nữa nàng uống không bằng ngươi, thế thì tại sao ngươi say trước ?" Vũ Sinh Ma trợn mắt nói.

"Câu đầu tiên, ta biết nhưng ta không muốn vạch trần. Câu thứ hai, ta uống nhiều hơn nàng ta" Bạch Thượng Lâm đáp.

"Thế nào ?" Vũ Sinh Ma hỏi.

Bạch Thượng Lâm lại thở dài, gần đây có vẻ tâm trạng y hay như vậy, giường như là từ lúc gặp được Nguyệt Dao.

"Ta đợi nàng thật lòng nói ra sự thật với ta, hơn nữa nàng chưa hoàn toàn kinh nghiệm đủ mọi chuyện trên thế gian, tâm nàng chưa hoàn toàn bị lay động. Việc này phải tự nàng ấy đi trải nghiệm, ta không thể khuyên nhủ được. Còn vấn đề nữa, lúc uống rượu, đương nhiên là ta không thật tình thi thố với nàng, lúc đánh cược cũng không thật lắm, ngươi xem như vậy thì tại sao mà ta không uống nhiều hơn"

Nghe vậy, Vũ Sinh Ma khinh thường cười: "Nếu ngươi đánh lộn với nàng ta, chắc ngươi cũng không thể nào đánh thật được"

"Đương nhiên" Bạch Thượng Lâm đáp.

Vũ Sinh Ma cảm thán: "Chuyện giang hồ nói quả nhiên không hề sai lầm"

Bạch Thượng Lâm hỏi: "Chuyện gì ?"

"Vì nam nhân đa số đều có cái tật đó của ngươi, do đó người kinh nghiệm giang hồ đều biết rằng, đánh nhau, uống rượu, đều nhất định không thể đụng tới nữ nhân" Vũ Sinh Ma lại nở nụ cười đầy khinh bỉ, "Ha ha, thiên hạ đệ nhất Bạch lâu chủ của chúng ta rơi vào bể tình rồi"

"Nếu ta mà còn như vậy, chẳng lẽ ngươi là tay giang hồ lão luyện chắc ?" Bạch Thượng Lâm thản nhiên đáp trả lại.

Vũ Sinh Ma không để tâm đến lời trêu chọc của y, hắn nói tiếp: "Nhưng ta không ngờ được rằng, ngươi dạo này lại nổi danh ở Nam Quyết đến như vậy"

"Gì mà nổi danh ?"

Vũ Sinh Ma nói tiếp: "Ngươi nằm ngủ trong này, bên ngoài ít nhất có tới mười người đang đứng quanh dàn hàng chào đón ngươi"

Bạch Thượng Lâm ngẩn mặt ra: "Mười người nào ?"

Vũ Sinh Ma đáp: "Đương nhiên là mười người rất có lai lịch ở Nam Quyết này"

Bạch Thượng Lâm hỏi tiếp: "Rốt cuộc là ai vậy ?"

"Chỉ cần ngươi còn đủ sức đứng dậy, ngươi có thể thấy bọn chúng đấy thôi".

Nơi này là gian phòng cuối cùng trên tầng của tửu lâu, đằng sau phía dưới là con hẻm rất hẹp. Một người gù lưng đầu đội một cái nón sắt rỉ cũ rích, trên người hắn mặc một bộ áo bông đã rách nát, đang ngồi lim dim ngủ gật dưới ánh mặt trời.

Vũ Sinh Ma kéo rèm cửa lên, nói: "Tối qua lúc bốn tên người hầu của ta mượn kiếm, đã giúp ngươi g·iết một tên, giờ còn lại khoảng mười, ngươi có nhận ra gã gù lưng ấy là ai không ?"

Bạch Thượng Lâm lạnh nhạt nói: "Ta chỉ thấy ra được hắn là một tên gù lưng"

Vũ Sinh Ma nói: "Nhưng nếu ngươi lột xuống cái nón sắt rỉ sét ấy, ngươi sẽ biết được hắn là ai ?"

"Tại sao ?"

"Bởi vì tóc của hắn màu sắc không giống người khác" Vũ Sinh Ma trả lời.

Bạch Thượng Lâm chau mày hỏi: "Xích Phát lão nhân ?"

Vũ Sinh Ma gật gật đầu: "Xem bộ dáng của hắn, nếu không phải lão nhị trong Xích Phát Cửu Quái thì cũng là lão thất".

Bạch Thượng Lâm không hỏi thêm, trước giờ y vốn rất tín nhiệm hắn, ở đây là vùng đất của Vũ Sinh Ma, nếu cao thủ đệ nhất Nam Quyết mà còn không biết thận phận đối phương thì có lẽ chẳng còn ai biết được nữa.

Chương 3: Nguyệt Dao và Tiểu Vũ