Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: Yêu cầu của Bạch Thượng Lâm
Thiên Khải Thành, Kiếm Tâm Trủng, Dược Vương Cốc, Vọng Thành Sơn, Thiên Sơn Phái, Lôi Gia Bảo, Đường Môn,... tất cả các phương thế lực đều có phản ứng. Nhưng bọn họ tin hay không, phản ứng ra sao, liên quan gì tới Bạch Thượng Lâm ? Y chỉ là thành thành thật thật ở lại Sài Tang Thành, một bên cố gắng khôi phục công lực, một bên trị bệnh cứu người, thiên hạ đồn thổi thế nào, quyết định hành động những gì, y không quan tâm.
Đến nỗi Thiên Ngoại Thiên, y tin tưởng Trần trưởng lão, Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu sẽ hiểu nên làm gì, hơn nữa y đoán chắc Vô Tướng Tôn Sứ cũng tự mình biết mình, chắc chắn không dám hành động thái quá, đôi chân bị gãy của hắn vẫn còn là bài học đắt giá, hậu quả năm xưa mà Lý Trường Sinh và Bạch Thượng Lâm gây ra, vẫn còn in sâu trong ký ức số ít người từng tận mắt chứng kiến và trải nghiệm.
Cố phủ.
Cố Lạc Ly cẩn thận đếm mười chín quân cờ giăng khắp nơi, sau một lúc bỗng vỗ bàn một cái. Gã nam tử được cải tử hồi sinh, kéo về từ Quỷ Môn Quan này lộ ra thần sắc kích động trên gương mặt tái nhợt, rõ ràng cực kỳ hưng phấn.
"Ngài thua nửa chiêu, nên uống cạn một chén lớn !"
Bạch Thượng Lâm cau mày cận thận đếm đi đếm lại: "Thật đúng là ta thua". Y đảo loạn ánh mắt, liếc nhìn bồn nước lớn đặt một bên, cười cười.
"Không tính, ta bận trị liệu tâm mạch của tiểu tử kia, không tập trung, để ngươi may mắn nhặt được chút tiện nghi".
Tiếp đó y phất ống tay ao một cái, quân cờ trên bàn lập tức ào ào rơi xuống đất.
Cố Lạc Ly chỉ có thể cười cười.
"Lần trước ngài nói chân khí tiêu hao quá nhiều, lần trước nữa ngài viện cớ ăn nhầm đồ ăn nên đau bụng, lần này thì lại là phân tâm lưỡng dụng, ha ha ha, ta nhìn ngài dù là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, chỉ bất quá như thế thôi".
Hắn đang thoải mái cười cợt, chợt lông mày nhíu lại, kêu đau một tiếng: "Ai ui, nàng bóp ta làm gì, không thấy ta đang cùng lâu chủ luận cờ hay sao ?"
Yến Lưu Ly rút tay về, mượn cớ cho đại phu kiểm tra thân thể phu quân, bịt miệng đuổi hắn ra khỏi phòng. Tiếp đó nàng ta quay người lại, chắp tay hạ lễ bái với Bạch Thượng Lâm.
"Nhờ ơn lâu chủ, giúp ta và Cố lang khổ tận cam lai, cuối cùng thành người nhà. Nhưng tha thứ Lưu Ly mạo muội, Lưu Ly muốn biết, Cố lang thật sự chỉ có thể sống thêm mười năm ? Lâu chủ có còn biện pháp khác hay không..."
Nói đoạn, trong mắt nữ nhân này léo lên một tia quật cường: "Lưu Ly nguyện không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần lâu chủ mở lời, dù là để Lưu Ly cùng người trong thiên hạ là địch, thậm chí phải bỏ ra tính mạng...."
Thế nhân luôn có khuynh hướng được voi đòi tiên, nhưng nữ nhân này quả thực thông minh. Trước đây nàng có thể bắt lấy lời nói "Có thể cứu" của Bạch Thượng Lâm, bây giờ nàng cũng từ trong câu "Linh dược chứa sinh mệnh lực dồi dào" mà nhìn thấy một tia cơ hội nhỏ nhoi. Thời điểm đó, trong sân trừ bỏ độc trùng của Ôn Hồ Tửu bị Bạch Thượng Lâm đoạt vào tay, còn có linh dược nào chứa sinh lực thịnh vượng ?
Dĩ nhiên là đầu bạch xà khổng lồ của Ôn gia.
Có câu nói, "Thanh trước xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng lâm. Lương ban giai khả độc, tối độc phụ nhân tâm !". Câu nói này tuy có chút bất công, nhưng đích thị phù hợp với tình huống thực tế nào đó. Hiện tại trong lòng nữ nhân này, niềm vui sướng vì tình lang cải tử hoàn sinh đã hao mòn hầu như không còn. Xoay quanh trong lòng nàng, chỉ còn đủ loại 'nếu như...'.
Bằng vào một đầu độc trùng là có thể giúp Cố gia đại lang sống thêm mười năm, nếu như ngày đó dùng con bạch xà kia thì sẽ như thế nào ? Nếu như Phù Sinh lâu chủ có biện pháp, lần nữa dùng con mãng xà đó kéo dài thêm tính mạng của Cố Lạc Ly thì sao ?
Nàng ta muốn từ trong miệng Bạch Thượng Lâm đạt được một câu trả lời khẳng định, nhưng cũng sợ câu trả lời đó là phủ định. Mấy ngày gần đây, dấu hiệu y muốn rời khỏi Cố phủ ngày càng rõ ràng, Yến Lưu Ly cũng không lo được lo mất quá nhiều, vội vã chạy tới bái kiến hòng nhận được một đáp án.
Bạch Thượng Lâm chỉ cười cười.
Ngay cả Cố Kiếm Môn cũng không khác biệt chút nào, nhanh chóng cúi người chắp tay cầu khẩn: "Hi vọng sư thúc có thể ra tay lần nữa, cứu chữa huynh trưởng ta. Ta cũng nguyện trả giá bất cứ điều gì !".
"Ta không cần các ngươi làm kẻ địch với thiên hạ, cũng không cần các ngươi trả giá sinh mệnh. Ta chỉ cần Cố gia và Yến gia chứa chấp một nhóm người mà thôi" Bạch Thượng Lâm nói.
Nghe vậy, Cố Kiếm Môn và Yến Lưu Ly hơi nhíu mày: "Nhóm người ?"
"Đúng vậy, một nhóm người" Bạch Thượng Lâm gật đầu, "Một nhóm lưu dân đang bị lãng quên. Ta từng du lịch qua phương bắc, trông thấy người dân ở đó sống trong khổ sở dưới cái lạnh của băng tuyết lạnh giá. Điều ta muốn chỉ là dựa vào tài lực và sức ảnh hưởng của hai nhà Cố Yến tại Tây Nam đạo, khai thông kinh thương với phương bắc, chứa chấp những lưu dân cực khổ, để bọn họ có một mái nhà ấm cúng hơn".
"Còn vấn đề của Cố đại đương gia...."
Đến cùng Bạch Thượng Lâm có hay không cho Yến Lưu Ly và Cố Kiếm Môn một đáp án, chỉ có ba người họ biết được. Đương nhiên, đáp án này cũng không nhất định khiến hai người vừa lòng.
Còn Tư Không Trường Phong lúc đó đang ngâm mình trong thùng gỗ có ý thức mà nói, cũng có thể biết được. Tuy nhiên nhìn biểu hiện từ sau khi tên này tỉnh lại, hiển nhiên là hắn không biết bất cứ chuyện gì cả. Bây giờ nhờ vào đôi tay của Bạch Thượng Lâm, hắn lại khôi phục bộ dáng thiếu niên phóng khoáng ngông cuồng ngày trước, toàn thân tràn đầy sức sống.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này lâu chủ có nhờ vả, vô luận chân trời góc biển, Trường Phong đều không chối từ !".
Bạch Thương Lâm hứng thú nhìn Thương Tiên tương lai đứng trước mặt, cười nói: "Ngươi không định cùng ta đi Kiếm Lâm học hỏi một chút hay sao ?"
Tư Không Trường Phong cười đùa tí tửng đáp: "Ta một kẻ dùng thương, đến đó xem náo nhiệt làm gì". Đoạn, thần sắc hắn nghiêm túc lên, "Huống hồ, ta còn không rõ chính mình là ai, chờ ta tìm hiểu kỹ thân thế, nếu còn sống, chắc chắn tả hữu đi theo lâu chủ ngài, cầm roi đánh xe, không lời phàn nàn !".
Điều này rất hợp lý. Bạch Thượng Lâm cũng không thích bên cạnh mình đi theo một cái bóng đèn. Bây giờ mục đích chủ yếu của y là du lịch giang hồ, quảng giao bằng hữu mới, tiếp tục giải quyết tâm kết của Nguyệt Dao. Vấn đề di dân Bắc Khuyết đã xử lý xong, một gánh nặng lưu trong lòng nàng bấy lâu nay đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn chuyện thương thế của Nguyệt Phong Thành mà thôi, mà chuyện đó thì không cần phải gấp gáp làm gì.
Y nghĩ nghĩ một hồi, cười cười nói: "Đã vậy, ta chúc ngươi sớm ngày đại công cáo thành".
Sau đó y móc ra một quyển sách thật mỏng, "Thân thể ngươi vừa mới khỏi hẳn, còn có chút suy yếu, dựa vào bản lĩnh y thuật ngươi tự mày mò học được mấy năm nay, cũng đủ để điều dưỡng khỏe mạnh rồi. Ngươi dùng thương làm v·ũ k·hí, trên thân lại ẩn ẩn hiện hữu một cỗ Thương Ý, ta có một bản thương pháp này tặng cho ngươi, đợi hoàn toàn khỏe mạnh thì cố gắng tu luyện thật tốt, sớm ngày đem nó phát dương quang đại".
Tư Không Trường Phong giật mình kinh ngạc, mừng rỡ vô cùng. Hắn cũng không từ chối, hai tay trịnh trọng tiếp nhận bản thương phổ cất vào trong ngực áo, tiếp đó chắp tay thi lễ, phi thân lên lưng ngựa, cây thương vác sau lưng, bầu rượu treo bên hông, mỉm cười nói: "Ta cũng chúc lâu chủ chuyến này thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công, tại hạ xin cáo từ !"....