Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Vấn đề của Thiên Ngoại Thiên

Chương 25: Vấn đề của Thiên Ngoại Thiên


Bên ngoài xe ngựa, từng hàng cây cổ thụ đổ bóng che đi ánh nắng chói chang của mặt trời. Gió nhẹ thoảng qua, mùi hương sen từ bờ hồ gần đó len lỏi vào không khí, bàn tay ngọc của Nguyệt Dao nâng chén trà hoa nhài, hương trà hòa trộn cùng với hương sen và mùi thơm nam tính của người ấy, quả thật để cho không khí trở nên thanh mát dễ chịu.

Cành trúc mơn man lay trong gió, tiếng rì rào đó tựa như những câu ân ái nồng thắm của tình nhân. Bạch Thượng Lâm ngồi yên tĩnh đọc sách, Nguyệt Dao không rõ nội dung cuốn sách y đang đọc là gì, nàng cũng không để ý, chỉ biết suốt quãng hành trình đến Kiếm Lâm, y hầu như đều dành hầu hết thời gian để đắm mình vào trong nó.

Nguyệt Dao bỗng đưa tay tới bên cạnh gò má y, khẽ véo một cái, một cái véo má thật nhẹ, thật đầy ắp tình cảm. Nàng bĩu môi nói:

"Đọc, đọc hoài, nó có gì hay mà chàng đọc suốt vậy ?"

Bạch Thượng Lâm ngẩng mặt bật cười, y khẽ đặt quyển sách xuống, vòng tay ôm lấy bờ eo thon của ái thê: "Không đọc thì làm gì bây giờ ? Nàng lại đi ghen với một cuốn sách à ?"

Nguyệt Dao cũng cười: "Nói chuyện chơi chơi"

"Tối ngày sáng đêm nói chuyện hoài, ta sợ nói nhiều nàng cũng chán, lại chê ta lắm mồm giống Chước Mặc công tử thì oan cho ta" Bạch Thượng Lâm nói.

"Ai chê chàng đâu cơ chứ. Nếu không nói chuyện, vậy thì kể chuyện nghe" Nguyệt Dao phồng má nói, biểu cảm dễ thương làm cho Bạch Thượng Lâm không khỏi rạo rực, nhe răng cắn nhẹ một phát.

Y hỏi: "Chuyện gì ? Ta chẳng nghe nói có chuyện gì mới cả, giang hồ vẫn vậy, có thêm sự xuất hiện của hai ta cũng có gì biến động lớn lắm đâu. Trước nàng từng nói nàng đi nhiều, đi khắp thiên hạ, vậy nàng nghĩ xem có chuyện gì mới kể ta nghe".

Đến đây, Nguyệt Dao lại hơi nhíu mày ngài, biểu cảm có chút lo lắng: "Hôm trước lúc chàng ở trong phòng đánh cờ với Cố đại đương gia, trong giáo có truyền đến tin tức, Vô Tướng Tôn Sứ triệu hồi rất nhiều thuộc hạ quay về Thiên Ngoại Thiên, phần lớn trong đó đều là những người gặp qua ta và chàng. Hắn đây là...."

Bạch Thượng Lâm vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, nhẹ giọng trả lời: "Gừng càng già càng cay". Y khẽ vuốt ve mái tóc kiều thê, tóc nàng thơm mùi hoa nhài giống như mùi hương nước trà trong ấm, thanh nhẹ, thoang thoảng đọng lại trong không khí, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Mỗi khi rảnh rỗi, y cực kỳ thích làm động tác này, vừa để biểu đạt tình cảm, vừa giúp y tịnh tâm thư giãn.

"Nàng và ta lấy danh xưng lâu chủ và lâu chủ phu nhân của Phù Sinh Túy Mộng Lâu hành tẩu giang hồ, sơ hở lớn nhất là gì ?"

Nguyệt Dao nghĩ nghĩ, đáp: "Đây là thế lực mà thế nhân không ai biết thân phận chân thật của chủ nhân nó. Với cả, tiền bạc chi phí để hai chúng ta sử dụng đến từ đâu ?"

Bạch Thượng Lâm ngửa mặt lên trời cười to, véo nhẹ mũi nàng rồi nói: "Nàng ấy, đây sao lại coi là sơ hở. Thiên hạ này to lớn như thế, nếu Bách Hiểu Đường lập ra một bảng xếp hạng về tiền bạc tài sản, Phù Sinh Lâu cũng phải đứng trong năm hạng đầu, do đó chi phí chúng ta không thiếu. Còn về độ chân thực của thân phận lâu chủ, người khác nghi ngờ, hai ta không cần để ý, điều quan trọng là lão già Vô Tướng nghĩ như thế nào. Mà ta tin chắc rằng, ai khác chứ lão già ấy không dám không tin".

Nguyệt Dao nhíu mày hỏi:

"Vậy, sơ hở nằm ở đâu ?"

Bạch Thượng Lâm cười cười:

"Câu trước nàng nói cũng có phần đúng, nhưng không phải đúng với ta, mà với nàng. Những kẻ gặp qua nàng, biết rõ lai lịch thật sự của nàng, nếu như bị người hữu tâm bắt được, thân phận đại tiểu thư, công chúa vong quốc Bắc Khuyết sẽ truyền khắp giang hồ"

Nghe vậy, Nguyệt Dao lúc này mới chợt hiểu ra, gật gật đầu:

"Nguyên lai Vô Tướng Sứ triệu hồi bọn họ là có ý tứ này, xem ra ta trách lầm hắn".

Tuy nhiên Bạch Thượng Lâm lại lắc đầu: "Vậy cũng chưa chắc. Lực ảnh hưởng của nàng trong Thiên Ngoại Thiên chính xác nhờ có ta mà đã hơi cao một chút, lão già Vô Tướng cũng không nắm chắc được liệu đã có bao nhiêu người thật tâm thật ý đầu phục dưới trướng nàng, dứt khoát hắn liền mượn cơ hội lần này, ướp lạnh mấy năm, nàng cũng chẳng có lý do phản đối. Mà hắn cũng không dám công khai thân phận của nàng, bởi vì đơn giản đôi chân của hắn vẫn còn ám ảnh bởi ta và sư huynh, hơn nữa ta cũng chưa tỏ rõ ý định chống lại Thiên Ngoại Thiên, lại có thêm đại tiểu thư là nàng đi cùng ta, có Trần trưởng lão và hai vị hộ pháp bảo đảm, cho nên, âm thầm làm việc đó đối với hắn là tốt nhất".

Nguyệt Dao suy đi ngẫm lại lời giải thích này của y, cảm giác vẫn có đôi chút rối tinh rối mù.

Vẻ mặt nàng ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn y: "Chàng nói vậy là có ý gì ?"

Bạch Thượng Lâm giơ ngón tay búng nhẹ chán nàng một cái, nói:

"Ta hỏi nàng, nàng có ý định phục quốc không ?"

Nguyệt Dao vẫn mờ mịt như cũ, mất một hồi lâu mới trả lời:

"Là ý nghĩ của cha và bọn họ, ta chỉ muốn cùng chàng...."

Bạch Thượng Lâm ngắt lời, nói:

"Đây chính là vấn đề ! Mặc dù nàng nghe phân phó, dựa theo an bài của lão già Vô Tướng Sứ mà làm việc, nhưng giãy giụa trong lòng nàng, là người thông minh và tinh mắt đều có thể đoán ra được"

Nguyệt Dao không cam lòng, phản bác:

"Ta không muốn mọi người không công đi chịu c·h·ế·t, có vấn đề gì không ? Huống chi chàng đã nhờ Cố gia và Yến gia tạo lực ảnh hưởng, giúp đỡ dân chúng Bắc Khuyết tương lai có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn hay sao ?"

Bạch Thượng Lâm thở dài một hơi: "Có thể nàng đã bao giờ nghĩ tới, ý nghĩa tồn tại của Thiên Ngoại Thiên là gì chưa ? Ba mươi sáu tông, bảy mươi hai phái, cao thủ nhiều như mây, một số người này thật sự cam tâm tình nguyện ẩn núp giữa băng nguyên mênh mông không có lấy nổi một ngày được hưởng ánh nắng mặt trời, trải qua sinh hoạt buồn tẻ chán ngắt đó ư ?"

Nguyệt Dao càng lúc càng mơ hồ mất phương hướng. Nàng cúi gằm đầu, nét mặt và giọng điệu mang đậm sự buồn bã, nói: "Ta chỉ muốn mọi người sống thật tốt, sống thật hạnh phúc...."

"Đây cũng là vấn đề. Trong Thiên Ngoại Thiên của nàng, có hai phe phái, một phe là nàng và Bạch Phát Tử Y cùng số ít thành phần, chỉ muốn sống cuộc sống thoải mái, cơm no áo ấm, không phải chịu cái lạnh buốt giá nơi Cực Bắc. Phe còn lại lấy Vô Tướng Sứ, hoặc nói thẳng ra là lấy cha nàng cầm đầu, thứ bọn chúng muốn không chỉ đơn giản là dân chúng ấm no, mà là quyền lực, quyền lực tuyệt đối nắm trong tay"

Bạch Thượng Lâm vẫn nhẫn nại chậm rãi giải thích. Y hiểu hiện tại tâm trạng của Nguyệt Dao rối tung rối mù như thế nào. Thời điểm như lúc này, nàng cần phải có người như y ở bên cạnh, ở bên cạnh để hóa giải cái tâm kết đã in sâu vào trong lòng nàng rất nhiều năm.

"Nếu chỉ đơn giản là muốn có cuộc sống bình yên, Thiên Ngoại Thiên đã đầu phục Bắc Ly, đầu phục Tiêu thị từ lâu rồi. Mà đối với những kẻ này, phái chủ hòa của đại tiểu thư nàng chính là mối nguy lớn nhất. Nếu không phải hắn chưa xác định chính xác cảnh giới của ta có thật sự tụt giảm, công lực của ta có thật sự suy yếu, và sư huynh ta, thiên hạ đệ nhất hiện tại, Tắc Hạ học đường Lý Trường Sinh chưa c·h·ế·t, thì nàng chỉ sợ đã sớm mất mạng ngay từ lúc nàng quyết định đi cùng ta rồi".

"Ý của chàng nói là, Kỳ Tuyên và Vũ Tịch, bọn họ gặp nguy hiểm ?" Nguyệt Dao bỗng giật mình phản ứng lại, tâm trạng nàng đột nhiên khẩn trương lên, "Vậy chúng ta chẳng phải nên mau chóng trở về Thiên Ngoại Thiên giải cứu mấy người họ..."

Bạch Thượng Lâm vuốt ve khuôn mặt nàng, lắc lắc đầu: "Những nhân tài trẻ tuổi như Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, cùng với những người phục vụ lâu năm, quyền cao chức trọng như Trần trưởng lão, trừ phi bọn họ biểu hiện quá rõ rệt, trực tiếp giương kiếm tạo phản, cộng thêm đầu óc lão già Vô Tướng bị ngâm nước, tâm trí mê muội mới có thể ra quyết định đuổi tận g·i·ế·t tuyệt".

"Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì ?" Nguyệt Dao nghe y nói vậy đã cảm thấy yên lòng lại, hỏi.

"Đương nhiên là tiếp tục ngao du giang hồ, tăng thêm danh tiếng cho Phù Sinh Túy Mộng Lâu của chúng ta. Rồi sau đó đến Thiên Khải Thành, đánh Lý Trường Sinh một trận, giúp 'Nhạc phụ đại nhân' hả mối hận năm xưa" Bạch Thượng Lâm cười cười nói.

Nguyệt Dao thấy ái lang nhắc đến phụ thân nhà mình, lại kêu gào đòi trả thù cho hắn, biết ý là y đang nói đùa để giúp nàng giải tỏa tâm tình căng thẳng. Nàng cũng cười ngọt ngào, giơ lên nắm tay nhỏ, nói: "Lâm lang đi đâu, ta đi đấy, ta cũng phải đánh lão đầu tử kia răng rơi đầy đất !"

Bạch Thượng Lâm cười một tràng thật dài, tay giơ roi thúc ngựa tăng lên tốc độ, không đến mấy ngày thời gian, đỉnh Kiếm Lâm phía xa xa đã ẩn hiện dưới lớp sương mù mờ mịt. Mà giang hồ kiếm khách cũng bắt đầu hội tụ đông đúc, không khí nơi Thần Kiếm Trấn phảng phất như một thanh kiếm chứa đựng hàng ngàn hàng vạn kiếm y của nhân gian, cạnh tranh với nhau, hòa quyện với nhau, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Chương 25: Vấn đề của Thiên Ngoại Thiên