Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 26: Thần Kiếm Trấn, Kiếm Lâm
Thần Kiếm Trấn, Kiếm Lâm.
Trong trấn này người người đều dùng kiếm, nhà nhà đều có kiếm, đến cả động vật cũng đeo kiếm, toàn bộ Kiếm Lâm cắm đầy trường kiếm, đích thị là một ngọn kiếm sơn thực thụ. Những thanh kiếm cắm ở đây đa số là kiếm khách tới thăm hỏi lưu lại. Sáu mươi năm trước, Danh Kiếm Sơn Trang xuất hiện một vị Kiếm Tiên, tên là Ngụy Trường Thụ, tung hoành thiên hạ, khó gặp địch thủ. Hắn chọn Kiếm Lâm làm nơi tiếp kiếm anh hùng kiếm khách trong giang hồ, cho nên thường xuyên có kiếm khách tới cửa khiêu chiến.
Ngụy Trường Thụ khác với các Kiếm Tiên khác giấu kiếm không mấy khi lộ diện, ngược lại ai tới cũng đáp ứng. Chỉ có điều thua thì phải để danh kiếm lại Kiếm Lâm, mãi đến khi Ngụy Trường Thụ bại liên tiếp ba lần dưới Cực Lạc Kiếm của Bạch Thượng Lâm, tự mình chìm vào Kiếm Tâm Địa Ngục, cuối cùng lại chịu thất bại dưới Hàn Noãn Song Kiếm của sư huynh y là Lý Trường Sinh, sầu não uất ức mà c·hết.
Thế nhân không hiểu rõ đầu đuôi, hiểu lầm rằng hắn c·hết dưới kiếm của Côn Luân Kiếm Tiên, nhưng cả Bạch Thượng Lâm và Lý Trường Sinh đều không lên tiếng giải thích. Đơn giản, một, hai người không quan tâm; hai, một kiếm thủ, c·hết dưới kiếm của đối thủ đáng kính trọng, là c·ái c·hết vinh dự hơn tất cả.
Trong hơn mười năm sau đó, kiếm của người khiêu chiến đã cắm đầy phân nửa khu rừng, phân nửa ngọn núi, kiếm khách đời sau vì kỷ niệm nên thường vượt qua cả ngàn dặm, chỉ để cắm một thanh kiếm xuống Kiếm Lâm, tưởng nhớ vị Kiếm Tiên tuyệt thế năm xưa. Có thể coi cả tòa Kiếm Lâm là một nấm mồ, những thanh kiếm này như một nén nhang.
Cũng từ đó, Kiếm Lâm được hai đại thế gia đúc kiếm nổi tiếng nhất thiên hạ chọn làm nơi để tổ chức Thí Kiếm Hội, hay còn được gọi là Đại Hội Kiếm Lâm.
Bốn năm một lần, mỗi lần Kiếm Tâm Trủng và Danh Kiếm Sơn Trang thay phiên lẫn nhau đứng ra làm chủ trì, đem những thanh kiếm tốt nhất được hai bên rèn đúc ra triển lãm. Đây là mong ước suốt bốn năm của các kiếm thủ trong thiên hạ, giang hồ hào kiệt dồn dập tới Kiếm Lâm tranh tài thủ kiếm, người thắng cuối cùng sẽ đạt được danh kiếm vào tay mình.
Nói đến hai thế lực đúc kiếm này, không thể không nhắc tới sự cạnh tranh của hai bên suốt nhiều năm. Danh Kiếm Sơn Trang, nơi rèn kiếm thứ hai thiên hạ, cất giữ hai ngàn ba trăm thanh kiếm, vố số danh kiếm, nhiều không kể siết. Còn Kiếm Tâm Trủng, đúc kiếm đệ nhất, trong trủng có một gian Kiếm Các, cất giữ ba trăm thanh kiếm, mỗi khi có một thanh kiếm tốt hơn xuất hiện, sẽ bẻ gãy một thanh không thể xếp vào nơi này. Cho nên trong Kiếm Các vĩnh viễn chỉ có ba trăm thanh kiếm, tuy số kiếm được cất giữ không nhiều bằng Danh Kiếm Sơn Trang, nhưng lại có nhiều danh kiếm chất lượng hơn, tiêu biểu là danh kiếm đệ tứ thiên hạ, Tâm Kiếm.
Danh Kiếm Sơn Trang đã có lúc đoạt được danh thiên hạ đệ nhất thế gia đúc kiếm, bất quá trủng chủ của Kiếm Tâm Trủng hiện tại, Lý Tố Vương có tài hoa quá mức kinh hãi thế tục. Khi còn niên thiếu đã tạo ra Phong Nhã Tứ Kiếm, chấn động giang hồ, tuổi trung niên thì chế được Động Thiên Sơn, đạt tới đại thành, đẳng cấp Tiên Cung. Còn Danh Kiếm Sơn Trang từ đầu đến cuối đã mấy lần đứng ra chủ trì Đại Hội Kiếm Lâm rồi, nhưng đều chưa thể tạo ra danh kiếm cấp bậc thứ tư của mình. Tuy nhiên đến thế hệ này, với năng khiếu thiên bẩm của thiếu trang chủ Ngụy Trường Phong, mọi chuyện có lẽ đã có chuyển biến.
Lần này, sau hơn mười năm trở lại chốn xưa, Bạch Thượng Lâm nhớ lại chuyện cũ cũng không khỏi cảm thấy thổn thức trong lòng.
Danh kiếm vẫn ở đây, nhưng người xưa đã mãi mãi đi xa !
Bên ngoài Kiếm Lâm, tại một nhà tửu lâu trong Thần Kiếm Trấn.
Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao đang ngồi uống rượu với một kiếm khách trẻ tuổi. Chỉ thấy y lúc này đã tháo xuống ngụy trang, quay trở lại bộ dáng một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú, phong thái tiêu dao tự tại, tùy ý ngông cuồng.
Y nhấp một ngụm Kiếm Tửu, nghiêm trang giải thích :
"Ngươi ngẫm lại xem, dưới đêm trăng tròn, hai tuyệt thế kiếm khách giao chiến trên đỉnh Kiếm Lâm, một người cầm trong tay thiên hạ danh kiếm, lưỡi kiếm dài ba thước bảy tấc, trọng lượng bảy cân mười ba lạng. Người còn lại cầm trong tay trường kiếm tuy sắc bén, nhưng chưa hề nổi danh, coi là thanh kiếm bình thường, chỉ riêng khí thế đã yếu mấy phần, thế thì còn đánh thế nào ?"
"Ồ !" Kiếm khách trẻ tuổi nghe lời này, mỉm cười, "Bạch huynh nói vậy không đúng. Tại hạ bảy tuổi luyện kiếm, bảy năm có thành tựu, chưa gặp địch thủ, chính là ở hai chữ 'chân thành' !"
Bạch Thượng Lâm dựng lên một ngón tay:
"Thành tại tâm, thành tại kiếm ! Ngươi nói ta không 'chân thành' ?"
Kiếm khách trẻ tuổi hơi sửng sốt:
"Hay cho một câu thành tại tâm, thành tại kiếm, Bạch huynh hảo kiếm tâm ! Tại hạ, Diệp Đỉnh Chi, may mắn được ngồi uống rượu với hai vị ngày hôm nay".
Nguyệt Dao ngồi bên cạnh mỉm cười nói:
"Vấn đỉnh thiên hạ, tên rất hay, rất khí phách".
Diệp Đỉnh Chi nghe lời tán thưởng, nụ cười trên mặt càng lớn. Hắn không nghĩ tới, vừa vào Thần Kiếm Trấn, lại gặp được một cặp đôi thú vị như vậy. Nam tử kiệt ngạo phóng khoáng, hiểu biết sâu rộng, là vị công tử xếp hạng đầu Công Tử Bảng. Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, đối với người thương thì ôn nhu dịu dàng, đối với người ngoài thì hào khí bức người, năng động chẳng kém gì nam nhân, lại còn là con gái của Đổ Vương nổi tiếng giang hồ gần xa.
"Tại hạ nói Bạch huynh không chân thành, chính là ở kiếm của huynh"
"Kiếm của ta làm sao ?" Bạch Thượng Lâm cầm lấy thanh kiếm với vỏ kiếm đã cũ kỹ rách rưới không chịu nổi đặt trước mặt Diệp Đỉnh Chi, "Ta chính là dựa vào thanh kiếm này, chiến bại sáu tên công tử Bắc Ly".
Diệp Đỉnh Chi nhìn chăm chú vào thanh kiếm, cẩn thận suy nghĩ, cố gắng hình dung từ ngữ để miêu tả: "Nhưng thanh kiếm này, nhìn... quả thật.... ừm.... quả thật keo kiệt".
Bạch Thượng Lâm chỉ cười cười.
Nguyệt Dao thay y nói: "Kiếm tại người, là người dùng kiếm, chứ không phải kiếm dùng người".
Bạch Thượng Lâm tiếp lời: "Ta có một người bạn, thuở nhỏ sinh ở nơi thôn dã, tính cách bình dị gần gũi, thích đọc sách, thích làm văn thơ. Hắn không biết đến kiếm, cũng không biết dùng kiếm như thế nào. Nhưng chính bằng những câu thơ mà hắn tự sáng tác, hắn lại trở thành nhất đẳng kiếm khách trên đời này"
Dừng một chút, y ngửa đầu uống một hớp rượu, thở dài một hơi:
"Kiếm của hắn, cũng là một thanh kiếm bình dị, chẳng phải danh kiếm, chẳng phải kiếm mà hắn tự bỏ tiền ra mua từ thợ rèn, chẳng phải huyền thiết, chẳng phải thép ròng thiên chuy bách luyện, chỉ là một thanh kiếm rỉ sét nhặt bên lề đường. Hắn và ta cùng nhau mài đi vết rỉ, lấy vải bố làm vỏ, đó chính là kiếm của hắn, một thanh kiếm đẹp nhất thế gian, một bộ kiếm pháp đẹp nhất thiên hạ, là một kiếm khách hàng đầu giang hồ".
"Kiếm pháp đẹp nhất, kiếm khách hàng đầu ?" Diệp Đỉnh Chi khẽ giật mình, "Không biết Bạch huynh có luyện kiếm pháp đẹp nhất thế gian đó ?"
Kiếm, là v·ũ k·hí dùng để g·iết người. Kiếm pháp trong thiên hạ nhiều vô số kể, khoái kiếm, trọng kiếm, xảo kiếm, hầu hết đều là sát chiêu đưa người ta vào cửa tử. Nhưng mỹ kiếm, thế gian hiếm có, mà bằng vào kiếm pháp đó xứng danh những vị trí đầu, đã hiếm lại càng hiếm hơn.
"Coi như là biết" Bạch Thượng Lâm gật đầu.
"Vậy phải chăng tại hạ may mắn được mở mang kiến thức một chút kiếm pháp đẹp nhất trong miệng Bạch huynh ?"
Diệp Đỉnh Chi cũng không khỏi nổi lên tâm tư muốn đọ sức một phen với vị công tử đứng đầu Công Tử Bảng đang ngồi đối diện. Mục đích lần này hắn bước chân vào giang hồ chỉ có một, đó là muốn luận bàn với các lộ cao thủ trong thiên hạ, tăng trưởng võ nghệ, đề cao kinh nghiệm, cố gắng đạt tới cảnh giới đủ để có thể trả lại mối thù năm xưa. Mỹ kiếm, có lẽ với hắn không tính là một bộ kiếm pháp hàng đầu, nhưng Thiên Thượng công tử, nên tính là một đối thủ xứng tầm.
Bạch Thượng Lâm lắc lắc đầu: "Đại Hội Kiếm Lâm sắp bắt đầu, kiếm khách trên giang hồ có mặt tầng tầng lớp lớp, ta cũng không muốn đánh nhau, cảm thấy mệt, thấy nhàm chán".
"Mệt ? Nhàm chán ? Ha...ha...ha...."
Diệp Đỉnh Chi còn là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này. Giang hồ kiếm khách, vì tăng trưởng võ công tu vi cũng được, vì thành danh cũng thế, ai mà chẳng không ngại rút kiếm luận bàn một phen. Vì mệt mỏi và nhàm chán mà không muốn ra tay, lời từ chối này quả thật vô cùng thú vị.
"Thế còn Doãn cô nương, không biết có muốn thử sức một lần ?"
Nguyệt Dao mỉm cười lắc đầu: "Ta không chuyên dùng kiếm, luận bàn thì thôi đi".
Diệp Đỉnh Chi cũng chẳng cảm thấy thất vọng gì cho lắm, gật gật đầu: "Tất nhiên không thử kiếm, vậy thì uống rượu"
"Uống rượu !"
Ba người cùng giơ chén rượu lên, cụng mạnh một cái, tiếp đó sảng khoái một hơi uống cạn.