Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Kiếm ý nơi Kiếm Lâm

Chương 27: Kiếm ý nơi Kiếm Lâm


Qua ba tuần rượu, Diệp Đỉnh Chi đã có chút men say.

"Bạch huynh, Doãn cô nương, tửu lượng hai người thật tốt"

Bạch Thượng Lâm chỉ cười cười.

Nguyệt Dao cũng mỉm cười nói: "Ta trước kia tửu lượng cũng không cao lắm, nhưng từ khi đi theo Lâm lang, uống nhiều thành quen".

"Tiểu đệ cũng từng uống rượu không ít, bất quá Kiếm Tửu này quả thật là rượu mạnh, mỗi hớp cay như từng nhát kiếm cắt vào lưỡi, uống nhiều không tốt. Ngày khác lại uống"

Nói đoạn, Diệp Đỉnh Chi ôm quyền, đứng dậy muốn rời đi.

Lúc này, Bạch Thượng Lâm bỗng lên tiếng:

"Kỳ thực thứ ta am hiểu nhất không phải là kiếm".

"Ồ ?" Diệp Đỉnh Chi nghe vậy, lại ngồi xuống. "Bạch huynh am hiểu nhất là gì ?"

"Đoán mệnh !" Bạch Thượng Lâm nói.

Trên gương mặt điển trai của Diệp Dỉnh Chi đột nhiên hiên lên thần sắc thương cảm:

"Mệnh ? Mệnh của ta, chắc chắn không tốt".

Bạch Thượng Lâm nói:

"Nếu như ngươi không đi Thiên Khải, ngươi có thể nắm giữ số mệnh tốt một chút"

Lời này vừa ra, sắc mặt Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn biết đổi, thậm chí, trên thân hắn đã sinh ra một tia sát khí, bao trùm lấy Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao. Nhưng ngược lại, hai người lại chẳng có bất kỳ khó chịu nào, vẫn thoải mái ngồi nhấm nháp, thưởng thức từng chén từng hớp rượu.

Một hồi lâu.....

"Bạch huynh... biết ta ?" Diệp Đỉnh Chi trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên" Bạch Thượng Lâm gật đầu, "Diệp Đỉnh Chi, hay còn có tên khác là Diệp Vân, con trai của Bắc Ly Trụ Quốc đại tướng quân Diệp Vũ"

Lần này ngay cả Nguyệt Dao cũng giật mình, nàng liếc nhìn y, rồi lại quay đầu chăm chú quan sát kỹ chàng thiếu niên kiếm khách trẻ tuổi ngồi trước mặt. Đôi mắt nàng hơi lóe lên, bí pháp của Thiên Ngoại Thiên đã được sử dụng, trông thấy những đường kinh mạch chằng chịt phát ra ánh sáng màu vàng, Nguyệt Dao càng kinh hãi hơn nữa....

Thế gian này không ngờ lại đồng thời hiện diện hai người có Thiên Sinh Võ Mạch !

Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói:

"Làm sao ngươi biết ?"

Bạch Thượng Lâm cười cười:

"Ta nói, ta biết đoán mệnh"

Diệp Đỉnh Chi không nói gì nữa, chỉ là biểu cảm trên mặt thay đổi nhiều lần, từ xanh tới trắng, từ đỏ tới đen, từ tức giận tới lo lắng, từ sốt ruột tới bình tĩnh.

Hồi lâu, hắn mới nặng nề mà thở dài một hơi.

"Bạch huynh, là muốn khuyên ta, vẫn là muốn g·i·ế·t ta ?"

Bạch Thượng Lâm nhướn đầu mày, nói:

"Tại sao muốn g·i·ế·t ngươi ?"

Diệp Đỉnh Chi nói:

"G·i·ế·t ta, giao xác ta cho Thiên Khải, vinh hoa phú quý, nhiều không kể xiết"

"Hiện tại không tốt ư ?" Bạch Thượng Lâm hỏi lại, "Có rượu, có thịt, có mỹ nhân bên cạnh, có kiếm, có khoái ý ân cừu, còn có.... bằng hữu".

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, tiếp đó cười một tràng dài: "Nói hay lắm, kính bằng hữu !"

Hắn cười, y cười, nàng cũng cười, mỗi nụ cười mang theo một thâm ý khác nhau, nhưng thời điểm này, bầu không khí đã bình thường trở lại. Không mưu mô quỷ kế, không sát ý bén nhọn, chỉ có tiếng cười ngông cuồng của thiếu niên, sự tùy ý khoái hoạt giữa bằng hữu với nhau mà thôi.

Ba người lại cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Bạch Thượng Lâm lắc đầu nói:

"Kỳ thực ta biết ta không khuyên được ngươi. Ngươi bây giờ không nên đi Thiên Khải, bởi vì ngươi không đủ mạnh. Đến đó, thân phận bại lộ, ngươi sẽ lâm vào vòng xoáy khổng lồ của quyền lực, của hoàng quyền, thân bất do kỷ. Nhưng ta cũng biết, ngươi hẳn là đi Thiên Khải, bởi vì nếu đi trễ, ngươi sẽ hối hận suốt đời".

"Hả ? Hối hận suốt đời, vì cái gì ? Thiên Khải có món đồ gì hay ai đó đang chờ ta sao ?"

Nửa câu đầu, Diệp Đỉnh Chi hiểu rõ. Một khi thân phận con trai của đại tướng quân Diệp vụ bại lộ, Hoàng thất Bắc Ly chắc chắn sẽ không buông tha, hắn sẽ bị truy bắt khắp nơi, sẽ có vô số giang hồ võ giả vì vinh hoa phú quý, vì quyền lực tuyệt đối mà đuổi g·i·ế·t hắn, không thoát khỏi Thiên Khải Thành, chẳng có chỗ nào để hắn có thể lẩn trốn. Nhưng nửa câu sau, hắn thật sự nghe không hiểu.

"Cứ đến khác biết" Bạch Thượng Lâm nửa úp nửa mở nói, "Đó là mệnh số của ngươi, ta người này, luôn luôn không tin số mệnh, nhưng cũng không có hứng thú cưỡng ép sửa đổi số mệnh người khác, trừ khi người đó là người quan trọng với ta".

Vừa nói, y vừa chầm chậm nắm lấy tay Nguyệt Dao: "Hơn nữa, nhân định thắng thiên, ngươi cũng không nhất định không thể cải biến số mệnh của mình".

Diệp Đỉnh Chỉ lần nữa cười phá lên: "Nói hay lắm ! Ta cũng chưa từng tin mệnh số. Nếu như tin mà nói, năm đó bảy tuổi ta đã c·h·ế·t rồi, trên đời này cũng sẽ không có Diệp Đỉnh Chi đỉnh thiên lập địa ! Trước đó ta chuẩn bị quay về Thiên Khải, bây giờ, huynh nói mệnh số của ta ngay tại đó, vậy thì ta càng phải quay về xem một chút".

Đoạn, hắn hai tay giơ chén rượu lên: "Bạch huynh, Doãn cô nương, giang hồ gặp lại !"

"Giang hồ gặp lại"

Là đêm, một chén rượu cuối cùng, chảy vào trong bụng ba người, thấm vào ruột gan, bùng lên chí khí hào hùng. Trên bầu trời, trăng càng lúc càng sáng, tựa như nó đang soi sáng cho con đường phía trước mà chàng thiếu niên bạc mệnh sắp phải trải qua, một con đường vô cùng gian nan, vô cùng đau khổ, nhưng cũng không thiếu niềm vui, không thiếu tình huynh đệ, tình yêu ngọt ngào.

------

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống, vương vào hàng vạn thanh kiếm cắm tại Kiếm Lâm, ánh sáng lóe lên rực rỡ.

Bạch Thượng Lâm nắm tay Nguyệt Dao, hoảng hoảng du du đi giữa đám đông giày đặc, tối hôm qua uống nhiều, ngủ không được tốt lắm.

Hiện nay, toàn bộ Thần Kiếm Trấn, thật sự có thể xưng là bệnh viện tâm thần. Từ sáng sớm đến tối muộn, thỉnh thoảng lại có tiếng đánh nhau truyền đến, tiếng lưỡi kiếm sắc bén va chạm vào nhau. Giang hồ kiếm khách, vốn là một lời không hợp liền rút kiếm khỏi vỏ, sẵn sàng máu chảy đầu rơi. Một cái Đại Hội Kiếm Lâm, tụ tập thiên hạ kiếm thủ, còn không phải óc c·h·ó đều có thể chém phun ra. Chẳng qua muốn mang theo Nguyệt Dao đi giải tỏa tinh thần, ngao du giang hồ, bằng không Bạch Thượng Lâm thật sự chẳng buồn đến nơi này.

"Bạch huynh, Doãn cô nương !"

Bỗng trên đường truyền đến thanh âm của Diệp Đỉnh Chi.

"Chào buổi sáng"

"Buổi sáng tốt lành, Diệp công tử !"

Câu chào kiểu này, nghe xong chợt không có vấn đề, nhưng tại trong bầu không khí hiện tại, dường như có phải hay không có chút lỏng lẻo. So với Bạch Thượng Lâm, Nguyệt Dao và Diệp Đỉnh Chi có thể nói là tinh thần sảng khoái, toàn thân toát ra một luồng khí tức phấn chấn sục sôi không ngừng. Tựa như... từ khi tới bệnh viện tâm thần, ta càng ngày càng cảm thấy tràn trề sức sống, nghị lực vượt qua khó khắn trong nháy mắt tăng cao mười phần.

"Bạch huynh và Doãn cô nương hôm nay nhưng muốn đoạt một thanh danh kiếm ?"

Nguyệt Dao lắc đầu cười:

"Ta đã nói rồi, ta không chuyên dùng kiếm, cùng Lâm lang đến đây chỉ để kiến thức một chút Thí Kiếm Hội bốn năm một lần sẽ như thế nào mà thôi"

"Xem tình hình thế nào đã"

Bạch Thượng Lâm cũng không cho ra một câu trả lời chắc chắn.

Ngày hôm nay, đối với những thanh kiếm sắp được lộ diện trước bàn dân thiên hạ, y cảm thấy hứng thú với một thanh, nhưng cũng chỉ đôi chút mà thôi, chuôi kiếm đó, không nhất định thích hợp với y. Cực Lạc Kiếm đã quá đủ rồi, hơn nữa, khi đã đạt tới cảnh giới cao thâm, kể cả có bị suy yếu, thì kinh nghiệm vẫn còn đó. Kiếm, có hay không đã không còn quan trọng. Vạn vật làm kiếm, lấy thân làm kiếm, nhân kiếm hợp nhất, vô kiếm thắng hữu kiếm, danh kiếm Tiên Cung phẩm rốt cuộc cũng chẳng khác gì thanh kiếm bình thường.

"Ta hy vọng Bạch huynh có thể tìm được thanh kiếm ngưỡng mộ trong lòng"

Nhìn xem tên này cười ngây ngô giống như con hồ ly, Bạch Thượng Lâm vỗ bả vai hắn một cái, nói: "Ngứa tay ngứa chân muốn đánh nhau rồi phải không ? Không cần thiết nhìn chằm chằm vào ta, hôm nay, không thiếu cao thủ đã có mặt".

Diệp Đỉnh Chỉ cười cười:

"Ta vẫn đôi với kiếm của Bạch huynh cảm thấy hứng thú hơn".

Bạch Thượng Lâm lắc đầu thở dài:

"Đi thôi"

Sống càng lâu, nhìn càng nhiều, y càng ngày càng nhận ra rằng, những giang hồ võ giả, đặc biệt là kiếm khách, bất kể là bình thường hay là Kiếm Tiên, đầu óc cũng đều bị hư hỏng nặng.

Ba người đi sóng vai dọc con đường núi, tiến nhập rừng kiếm. Bốn phía xung quanh trải rộng đếm không hết phá kiếm, tàn kiếm, đoạn kiếm, phế kiếm, sương mù bay lượn lờ dày đặc, khung cảnh lộ ra đặc biệt uy nghiêm đáng sợ. Cũng có người đi theo rìa núi, bọn họ bước từng bước một, đạp lên những thanh kiếm cắm dưới chân, nhảy từ từ lên đỉnh. Còn có người bước lên trước vài bước, cắm kiếm trong tay xuống đất, cúi người quỳ lại, nhìn quần áo rách nát, có vẻ tới Kiếm Lâm được vài ngày, hẳn đã trải qua một trận so tài kịch liệt. Cũng có người nhảy sang ven đường, cắm thanh kiếm mà mình đang cầm xuống đất, một số thanh kiếm có vẻ sắc bén dị thường, chắc chắn không phải phàm phẩm.

Ba người cứ thế vừa đi vừa xem, vừa thoải mái nói chuyện với nhau.

"Cảm nhận được gì không ?" Bạch Thượng Lâm bỗng hỏi.

"Cái gì ?" Nguyệt Dao hỏi ngược lại.

"Kiếm ý" Bạch Thượng Lâm đảo mắt một vòng, "Ở đây, trải rộng quanh Kiếm Lâm, tồn tại vô số loại kiếm ý khác nhau"

Nguyệt Dao nghe vậy gật gật đầu, nắm chặt tay y quan sát xung quanh. Mặc dù sương mù dày đặc, nhưng quả thật đúng lời y nói, nàng bằng vào sự giúp đỡ của ái lang, cảnh giới vừa tăng lên Tự Tại Địa Cảnh, có thể cảm nhận được từng tia kiếm ý sâm nhiên, có lăng lệ sắc bén, có mãnh liệt bừng bừng, có nhẹ nhàng nhu hòa, tất cả hòa quyện lại với nhau, nhưng hầu hết toàn bộ đều thiếu đi sự hoàn hảo.

Diệp Đỉnh Chi khẽ cau mày, kỳ quái quay đầu nhìn Bạch Thượng Lâm:

"Ta cũng không phát giác ra"

Bạch Thượng Lâm bình thản gật đầu, nói:

"Cũng bình thường, lấy tu vi cảnh giới của ngươi, mới chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh, nếu như là kiếm ý hoàn chỉnh, ngươi nhất định có thể phát giác, nhưng kiếm ý nơi này, đều phá toái, nhiều loại kiếm ý, thiên kỳ bách quái, có vấn kiếm thất bại mà kiếm tâm vẫn lạc, kiếm ý theo đó vỡ nát, có cảnh giới chưa đủ, kiếm ý chưa được hình thành trọn vẹn. Bất quá, bọn chúng tụ hợp lẫn nhau, tranh phong, hòa quyện, vẫn có chút ý tứ".

Nghe vậy, Diệp Đỉnh Chi nảy lên hiếu kỳ, hỏi:

"Bạch huynh kiếm ý là gì ?"

"Ta ?" Bạch Thượng Lâm mỉm cười lắc đầu, "Ngươi sẽ sớm biết".

Đoạn, y cũng không để ý tới hắn, dắt tay Nguyệt Dao bước nhanh về phía trước. Diệp Đỉnh Chi nhìn theo bóng lưng y, cũng bật cười lắc đầu, hiện tại hắn càng lúc càng hiếu kỳ, kiếm của Thiên Thượng công tử nổi tiếng gần xa Bắc Ly, rốt cuộc là dạng gì.

Chương 27: Kiếm ý nơi Kiếm Lâm