Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Phiền toái nhỏ

Chương 5: Phiền toái nhỏ


Bạch Thượng Lâm chép chép miệng, từ lúc thức dậy đến giờ y mới chỉ uống hớp trà lạnh, đứng đây và nói chuyện, còn chưa kịp đút gì vào bụng, cảm giác có hơi nhạt miệng đôi chút.

"Thanh Long, Khoái đao, Xích Phát, Bạch Mã, những người đó không lẽ lại vì ta mà đến đây sao ?"

Vũ Sinh Ma hỏi lại: "Ngươi nghĩ sao ?"

"Ta nghĩ không ra" Bạch Thượng Lâm trả lời.

"Ngươi không đắc tội gì với bọn chúng ?" Vũ Sinh Ma hỏi.

"Không"

"Cũng không tranh giành của cải gì với chúng ?" Vũ Sinh Ma lại hỏi.

Nghe vậy, Bạch Thượng Lâm bật cười một cái, ánh mắt đầy hài hước nhìn lấy hắn, nói: "Không lẽ ta là cường đạo gì hay sao ?"

Vũ Sinh Ma trợn mắt nói: "Dù cho không phải, cũng không xê xích bao nhiêu"

Bạch Thượng Lâm vẫn cười, nụ cười thêm phần khó hiểu: "Nếu bọn chúng vì ta mà đến thật, tại sao đến hiện tại còn chưa tới gặp mặt ta ?"

"Có lẽ không chừng vì bọn chúng sợ ngươi, hoặc bọn chúng còn đang chờ ai !"

"Chờ ai ?"

Vũ Sinh Ma lấy tay vuốt vuốt chiếc dù đen của mình, trong cán dù là một thanh kiếm, một thanh kiếm nổi danh thiên hạ, một thanh kiếm từ trước đến nay chỉ chịu bại dưới kiếm của hai người, một là người đang đứng bên cạnh, một là sư huynh của y.

"Rất có thể là kẻ mà ngươi vừa nãy nhắc tên. Lão già đáng ghét đó !"

Bạch Thượng Lâm lại phì cười, y hững hờ nói:

"Hình như ta cũng chẳng phải hạng dễ đối phó gì cho lắm"

Vũ Sinh Ma nói: "Nhưng còn cô ta thì sao ?"

"Cô ta ?" Bạch Thượng Lâm sửng sốt.

"Cái vị đại tiểu thư Thiên Ngoại Thiên, vị nữ tử trong lòng ngươi vừa mới say bí tỉ cùng ngươi ngay tối hôm qua ấy" Vũ Sinh Ma chế nhạo đáp.

"Nàng ấy làm sao ?"

"Cô ta đã đến Nam Quyết này, đã đi theo ngươi, không lẽ ngươi không lo cho cô ta sao ? Người ta đã biết cô ta đi với ngươi, không lẽ sẽ bỏ qua cho cô ta dễ dàng lắm sao ?"

Bạch Thượng Lâm nghe vậy chau mày một cái, không nói câu gì nữa.

Vũ Sinh Ma thở dài một hơi cảm thán:

"Ngươi rõ ràng đang bay trên trời, 30 năm chưa từng già đi chút nào, sống những ngày tháng sung sướng trên tầng cao nhất của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, không gò bó trói buộc, mặc dù ngoài ta và sư huynh ngươi ra thì không ai biết thân phận chân thật của ngươi, nhưng chỉ cần vài câu thơ của Lý Trường Sinh, ở Thiên Khải cũng chẳng ai dám làm gì ngươi, tại sao lại bỏ đi tất cả mà xuống nơi đây chịu tội làm gì ?"

Bạch Thượng Lâm cười nhạt nói:

"Ta còn chưa nếm gì cả mà. Hơn nữa chuyến này ta không dừng chân ở đây, mà ta đi về phía cực Nam có việc"

Y vừa nói dứt lời, bỗng nghe phòng bên cạnh có người đang gõ mạnh vào tường mấy cái. Y cau mày hỏi:

"Nàng ấy ở phòng bên cạnh ?"

Vũ Sinh Ma gật gật đầu, vỗ vỗ vào vai y, cười nhếch mép nói: "Hiện tại chỉ e ngươi sắp chịu tội rồi đó".

"Chịu tội gì ?" Bạch Thượng Lâm hiếu kỳ.

"Có lúc chịu tội chính là hưởng phúc, hưởng phúc chính là chịu tội, rốt cuộc là hưởng phúc hay chịu tội, e rằng chỉ có chính ngươi mới biết thôi" Vũ Sinh Ma nói.

——————

Nguyệt Dao tóc xõa tung cả một gối, gương mặt nàng trắng bệch như vừa bệnh nặng mới dậy. Cửa phòng để hở, không biết có phải nàng vừa mới mở cửa, hay chẳng hề đóng cửa bao giờ. Bàn tay nàng đang cầm chiếc hài, trên tường còn để lại dấu vết va đập.

Bạch Thượng Lâm rón rén bước tới, đứng lặng người nhìn nàng. Y bỗng dưng phát hiện ra nữ nhân say rượu, sáng sớm hôm sau, trông lại có một thứ mị lực không sao tả siết được.

Trái tim của y đang đập mạnh lên, một gã đàn ông say rượu, sáng sớm hôm sau nếu thấy nữ nhân, lại còn là nữ nhân xinh đẹp, trái tim đặc biệt dễ bị đập mạnh lên.

Nguyệt Dao cũng ngồi dậy nhìn y, nàng cắn nhẹ môi nói:

"Người ta đã đau đầu muốn bể cả ra rồi đây, huynh lại còn cười được nữa ? Rượu ở tửu lâu này chẳng ngon bằng rượu ở Bắc Ly tẹo nào, uống xong lại còn để lại di chứng như vậy, đầu đau muốn c·hết !"

Bạch Thượng Lâm nói: "Ta có cười đâu"

"Ngoài mặt huynh không cười, nhưng trong bụng huynh thì cười" Nguyệt Dao đáp.

"Cô nương thấy được trong bụng ta sao ?" Bạch Thượng Lâm bật cười nói.

"Ừ !"

Giọng của nàng phảng phất như từ trong mũi phát ra. Giọng nói kiểu này của nữ nhân, thường thường mê hồn hơn phát ra từ trong miệng nhiều lắm.

Bạch Thượng Lâm nhịn không nổi hỏi: "Cô nương thấy được ta đang nghĩ gì trong bụng sao ?"

"Ừm"

"Vậy cô nương nói đi"

"Ta nói không được" Nguyệt Dao đáp lại, sau đó nhìn thẳng vào y nói tiếp, "Huynh đừng gọi ta là cô nương nữa, nghe….xa lạ lắm"

Bạch Thượng Lâm chẳng cần thời gian suy nghĩ, lập tức gật đầu: "Thế tại sao muội không nói được ?"

"Bởi vì...bởi vì...." Nàng nói lắp bắp hai tiếng rồi đỏ mặt lên, quay đầu sang hướng khác che mặt bật cười thành tiếng, "Bởi vì trong bụng huynh đang nghĩ tới chuyện xấu"

Thật sự, y chưa từng thấy bộ dáng này của nàng bao giờ, từ lúc gặp nhau lần đầu cho đến kiếp trước ở trên phim. Hỏi tại sao y lại nhớ đến vậy, bởi vì chỉ có nàng mới gây được xúc động tới trái tim lạnh giá hàng năm trời của y.

Một người đàn ông uống rượu say, sáng dậy đại khái sẽ trở nên yếu đuối đi một chút, đại khái không dễ dàng chịu nổi dụ hoặc. Còn nữ nhân uống rượu say thì sao ?

Bạch Thượng Lâm cơ hồ nhịn không được muốn bước gần lại, cặp mắt của Nguyệt Dao đang nhìn chộm ra từ khe các ngón tay, hình như cũng đang hy vọng y tiến gần về phía nàng.

Y không phải là kẻ đạt được danh xưng Quân Tử giống như bốn vị sư phụ từng bước ra từ Học Cung, nhưng nghĩ đến những người đang "đứng gác" cho y bên ngoài, trái tim của y lại chùn xuống.

Gương mặt của Nguyệt Dao hồng như ráng chiều, nàng cắn môi nói:

"Tối qua ta thấy huynh cố đổ rượu chuốc cho ta say, là biết ngay huynh không phải người tốt"

Bạch Thượng Lâm thở hắt ra, cười khổ nói: "Ta muốn chuốc rượu cho muội say ?"

Nét mặt Nguyệt Dao đầy ngây thơ, đầy tính x·âm p·hạm mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể nhịn nổi muốn cắn vào má nàng một cái, nàng hỏi:

"Không phải vậy à ? Thế tại sao huynh lấy chén lớn ra uống rượu với ta ? Huynh thấy nữ tử uống rượu bằng chén lớn như vậy bao giờ chưa ?"

Bạch Thượng Lâm không nói nên lời. Nữ nhân mà cãi lý với mình rồi, dù mình có chuyện để nói, cũng im cái miệng đi là tốt nhất. Cái đạo lý đó y cũng biết rõ, chỉ tiếc là Nguyệt Dao còn chưa buông tha y, nàng nhìn y chăm chú một lát rồi nói:

"Hiện tại đầu ta nhức như búa bổ, huynh bồi thường lại cho ta sao đây ?"

"Muội nói đi" Bạch Thượng Lâm cười khổ nói.

"Huynh....huynh ít ra cũng phải trị cái bệnh nhức đầu của ta trước đã" Nguyệt Dao nói.

Bỗng dưng có tiếng kẻ khác ngoài hai người bọn họ phát ra: "Chuyện đó dễ quá, ngươi cứ một kiếm bổ cái đầu của cô ta ra là xong"

Giọng nói từ hành lang ngoài cửa vọng vào, câu nói đó còn chưa kịp thốt hết ra, Bạch Thượng Lâm đã lướt thân hình nhanh chứ chớp ra khỏi cửa. Hành lang trên lầu rất hẹp, lá cây sung già đang xao động trong gió mát sáng sớm. Không có ai, ngay cả cái bóng cũng không có, Vũ Sinh Ma lúc nãy đã chuồn đi từ hồi nào rồi.

Ai nói vậy nhỉ ?

Trong sân đã yên tĩnh trở lại, mấy còn cá vàng trên mặt đất không biết được ai thu dọn, Châu Đại Thiếu và tên bảo tiêu của gã ắt đã trở vào trong phòng, chỉ còn lại ba tên mặc trang phục thêu hoa văn hình rồng vẫn đang đứng đó nhìn trừng trừng vào cửa lớn, không biết là đang đợi ai.

Bạch Thượng Lâm chỉ đành phải quay trở lại. Nguyệt Dao đã đứng dậy, gương mặt nàng trắng bệch, có vẻ khá là lo lắng, nàng hỏi:

"Người ở ngoài là ai vậy ?"

Bạch Thượng Lâm đáp:

"Chẳng có ai"

Nguyệt Dao trừng tròng mắt lớn hơn:

"Không có người ? Vậy thì ai vừa mới nói tức thì đó ?"

Bạch Thượng Lâm cười khổ, y chỉ còn nước cười khổ như vậy, y biết giải thích sao đây.

Cặp mày ngài của Nguyệt Dao hơi nhíu lại, ánh mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng biết, những bậc cao thủ ở cảnh giới giống như y rất là nguy hiểm, tác phong làm việc cũng vô cùng quái dị, điều này nàng đã được rút ra nhiều bài học từ chính nơi nàng xuất thân, từ chính những kẻ mang tiếng là thuộc hạ nhưng trong thâm tâm lại xem mình là bề trên đó.

Chương 5: Phiền toái nhỏ