Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Phiền toái nhỏ 2

Chương 6: Phiền toái nhỏ 2


"Hắn.... kêu huynh cắt đầu ta đi, huynh có làm không ?"

Bạch Thượng Lâm thở dài, y chỉ còn nước thở dài.

Đột nhiên, Nguyệt Dao bỗng bước từng bước chậm rãi tới, nhìn y một lúc thật lâu, một ánh nhìn chứa đủ loại biểu đạt khó mà diễn tả hết thành lời, rồi nàng xà vào lòng y, giọng nói có chút run rẩy.

"Ta sợ lắm, nơi đây hình như kỳ quái sao đó, huynh đừng bỏ ta một mình ở đây !"

Nàng quả thật có hơi sợ, từ trước tới nay, mỗi lần nàng hành tẩu bên ngoài, theo bên cạnh nàng luôn có hai đại hộ pháp. Mặc dù võ nghệ mỗi người cũng chẳng phải thuộc hạng cao cường trên giang hồ cho cam, nhưng dù chi thì có người bảo vệ vẫn an toàn hơn là một thân một mình như lần này.

Hai cánh tay nàng đang níu chặt lấy cổ y, ống tay đã tuột xuống, cánh tay nàng trơn láng như ngọc. Người nàng chỉ mặc một tấm áo mỏng dính, ngực nàng ấm áp mà chắc nịch.

Bạch Thượng Lâm không phải người gỗ, cũng chẳng phải thánh nhân, sống hai đời rồi, đời này dài hơn đời trước, y chưa từng một lần kề sát một người phụ nữ như vậy.

Nguyệt Dao nói: "Ta muốn huynh ở đây bầu bạn với ta, huynh...huynh không đóng cửa lại đi ?"

Cặp môi mềm mại thơm tho của nàng đang kề bên tai y. Chính ngay lúc đó, trong sân bỗng có tiếng khóc vang lên, khóc nghe thật thương tâm.

Ai đang khóc vậy ? Khóc thật muốn c·hết đi được.

Bàn tay của Nguyệt Dao đã buông ra, bất kỳ ai nghe tiếng khóc kiểu này, trong lòng cũng chẳng thể nào yên được. Nàng đứng chân trần trên mặt đất, ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi, xem ra tựa như một đứa trẻ bỗng phát hiện mình bị lạc đường.

Tiếng khóc nghe giống từ một đứa bé phát xuất ra, Bạch Thượng Lâm bước lại song cửa, y bèn thấy một cỗ quan tài, bà lão đầu tóc bạc phơ và đưa bé mười ba mười bốn tuổi, đang phục người trên cỗ quan tài đó, khóc muốn khan cả giọng, kiệt cả sức. Quan tài cũng không biết là ai mang đến, đang để chỗ bồn cá vàng lúc nãy.

Nơi đây người sống đã nhiều quá rồi, không ngờ lại còn có cả n·gười c·hết tới nữa !

Bạch Thượng Lâm thở dài, lẩm bẩm:

"Ít nhất, n·gười c·hết này không phải vì mình mà đến...."

––––––

Nguyệt Dao chợt khoá cửa lại, kéo một chiếc ghế rồi ngồi bên cửa sổ, trong sân, có hai gã hoà thượng vừa được mời tới, đang ngồi tụng kinh.

Từ trên cái lầu nhỏ nhìn xuống, đầu trọc của hoà thượng trông thật buồn cười, nhưng tiếng tụng kinh của bọn họ nghe thật trang nghiêm và bi thống, thêm vào đó âm thanh gõ mõ đơn điệu, tiếng khóc của bà lão và đứa bé, khiến cho người ta nghe rồi cảm thấy có cái gì bi thảm và hư không hỗn loạn, không sao tả siết được.

Nguyệt Dao ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nàng cũng không biết mình dậy lúc nào, nhưng hiện tại hình như đã gần hoàng hôn. Trời u ám, dường như lại muốn mưa.

Ba gã đại hán trong bang Thanh Long cũng đều kéo chiếc ghế ra ngồi bên hiên nhà, nhìn, chờ, b·iểu t·ình trên gương mặt ra chiều nóng nảy không chịu đựng nổi. Bạch Thượng Lâm và Vũ Sinh Ma đang bước qua trước mặt chúng, chầm chậm ra khỏi cửa.

Hai người không hề quan sát xung quanh, nhưng với cảnh giới cao thâm, họ có có cảm giác rất nhiều cặp mắt đang liếc nhìn sau lưng bọn họ. Đợi đến lúc họ quay đầu lại, ánh mắt của những kẻ này lại nhìn sang chỗ khác.

Nguyệt Dao dĩ nhiên là ngoại lệ, ánh mắt của nàng đượm đầy nét buồn bã lại đầy tình ý không thể miêu tả, như ngàn vạn giây nhu tình, đang dính vào bước chân y.

Ngoài cửa phong cảnh như tranh vẽ, con đường u ám ở đây, chạy ngoằn ngoèo một hồi, xuyên qua khu rừng xanh rậm rạp, đi men theo bờ hồ xanh đậm, chạy dọc về hướng khu phố náo nhiệt.

Nói thật, bằng kinh nghiệm bao nhiêu năm tháng sinh hoạt, Bạch Thượng Lâm nhận ra một điều, quang cảnh ở Nam Quyết có đôi chút thần bí hơn ở Bắc Ly kha khá, dãy núi xa xa trong sắc trời u ám, xem ra phảng phất như trong sương mù, càng lộ vẻ huyền ảo mỹ lệ.

Nơi đây cách thành trấn không xa lắm, nhưng một khoảng rừng, một cái ao nước, tựa hồ đã đem hồng trần cách trở ra ngoài một ngọn núi.

Bạch Thượng Lâm hít thở thật sâu và dài, không khí ẩm thấp mà dịu ngọt, y nhịn không nổi mỉm cười nói:

"Ta thích nơi này quá"

"Nhiều người cũng thích nơi này" Vũ Sinh Ma nói.

"Người sống, và n·gười c·hết" Bạch Thượng Lâm nói.

"Nơi đây thông thường không hoan nghênh ngươi c·hết" Vũ Sinh Ma đáp lại.

"Hôm nay tại sao lại ngoại lệ ?"

"Bất kỳ ai, nếu muốn vào đây làm khách, thì khách muốn làm gì, đều không ai phản đối cả".

Bạch Thượng Lâm bật cười, nói: "Nếu muốn g·iết người thì sao ?"

Vũ Sinh Ma cũng cười cười: "Vậy thì phải xem ai muốn g·iết người, g·iết người nào"

Giọng điệu của Bạch Thượng Lâm chợt lạnh lại, y liếc nhìn người bằng hữu đã so đấu với y nhiều năm bên cạnh, ánh mắt đầy thâm thuý, y nói: "Nghe kiểu nói giống như tiêu chuẩn của đá·m s·át thủ đang làm ăn".

Vũ Sinh Ma lại cười: "Từ khi ngươi đến, ta giây vào, ta đã trở thành kẻ làm ăn mà"

Bạnh Thượng Lâm bước về phía trước mấy bước, bỗng quay đầu trở lại nhìn hắn: "Ta xem bọn chúng không có ý gì là không để cho ta đi, ta bước ra ngoài, cũng chẳng có ai muốn cản ta lại".

"Ừ"

"Không chừng, bọn chúng không phải vì ta mà tới" Bạch Thượng Lâm nói.

"Không chừng"

Bạch Thượng Lâm vỗ vào vai hắn nói: "Lần này coi như ngươi may mắn đấy"

Vũ Sinh Ma hiếu kỳ nhìn y hỏi: "May mắn gì ?"

"Lần này ngươi không cần phải sợ bị ta nuốt chửng nữa, sáng sớm mai ta sẽ đi" Bạch Thượng Lâm đáp.

"Tối nay ngươi...." Vũ Sinh Ma nói.

"Tối nay ta còn muốn uống Nữ Nhi Hồng mà ngươi cất giấu bao năm, lần trước ngươi từng kể, một bình có thể sánh vai với Thu Lộ Bạch" Bạch Thượng Lâm cười cười.

Vũ Sinh Ma bỗng lộ vẻ ưu lự trên gương mặt, hắn nhìn dãy núi mờ mở ở đằng xa, ánh mắt có chút phức tạp xen kẽ hồi ức, hắn chầm chậm nói: " Tối nay nhất định là dài lắm"

"Sao ?"

Vũ Sinh Ma nói: "Đêm dài như vậy, đủ để bao nhiêu chuyện xảy ra"

"Sao ?" Bạch Thượng Lâm lại hỏi.

Vũ Sinh Ma nói tiếp: "Cũng đủ để g·iết bao nhiêu là người"

"Sao ?" Bạch Thượng Lâm vẫn hỏi.

Vũ Sinh Ma bỗng quay đầu lại, nhìn y chăm chú nghi ngờ nói: "Có phải ngươi nhất định phải chờ kẻ ấy tới rồi mới chịu đi ?"

"Người đó là ai ?"

"Kẻ mà Thanh Long, Khoái Đao, Xích Phát, Bạch Mã cũng đang chờ"

Bạch Thượng Lâm mỉm cười, ánh mắt đượm đầy một vẻ thật kỳ quái, một hồi thật lâu, y mới chậm rãi nói:

"Nói thật với ngươi, quả là ta thấy chuyện này càng lúc càng thú vị"

Vũ Sinh Ma hỏi: "Ngươi còn không biết hắn là một người ra sao ?"

Bạch Thượng Lâm đáp: "Bởi vì không biết, do đó mới càng cảm thấy thú vị"

"Chỉ cần có chuyện thú vị, ngươi nhất định sẽ muốn làm ?" Vũ Sinh Ma hỏi.

"Thông thường đều vậy" Bạch Thượng Lâm trả lời.

"Có người nào làm ngươi đổi ý được không ?"

"Không" Bạch Thượng Lâm nói, y nhìn xuống bộ y phục trắng đã hơi đục do thấm nước mưa tối qua, "Ta còn muốn đi thay bộ đồ mới"

"Ngay bây giờ ?" Vũ Sinh Ma nhíu mày.

Bạch Thượng Lâm gật gật đầu: "Uống rượu ngon, lúc nào ta cũng muốn mặc đồ mới"

Ánh mắt của Vũ Sinh Ma sắc bén lại, tràn đầy ý cười trêu trọc nói: "Lúc g·iết người, có phải ngươi cũng thích mặc đồ mới ?"

"Cũng phải xem ta muốn g·iết người nào đã" Bạch Thượng Lâm hững hờ đáp lại.

-------

Nguyệt Dao ngồi trên giường, ôm lấy chiếc gối, nàng nghi hoặc hỏi:

"Tại sao chúng ta không đem rượu lên, uống ngay tại nơi đây ?"

Bạch Thượng Lâm mỉm cười nhìn nàng:

"Uống rượu có chỗ của uống rượu, chỗ không đúng, rượu ngon cũng biến thành nhạt tuếch"

Nguyệt Dao hỏi tiếp:

"Chỗ này có gì là không đúng ?"

"Đây là chỗ để ngủ" Bạch Thượng Lâm nói.

"Nhưng....dưới lầu chắc là có nhiều người lắm, ta không có đồ mới để mặc, làm sao xuống lầu ?" Nguyệt Dao nói.

"Ta là y phục mới của muội đây" Bạch Thượng Lâm cười.

"Huynh ?" Nguyệt Dao ngoẹo đầu, trông có chút dễ thương.

"Đi chung với ta, muội không cần phải thay y phục, người ta cũng nhìn muội" Bạch Thượng Lâm nói.

Nguyệt Dao bật cười, nàng nhoẻn miệng nói: "Có phải lúc nào huynh cũng thấy mình rất phi thường ?"

"Thông thường là vậy"

Nguyệt Dao nói tiếp: "Huynh không bị đỏ mặt bao giờ sao ?"

"Không" Y bỗng quay người lại bước ra khỏi phòng, "Chờ muội ở dưới lầu nhé"

Nguyệt Dao hỏi: "Tại sao ?"

"Bởi vì bây giờ mặt ta đã đỏ hồng lên rồi, ta mà đỏ mặt, ta không muốn ai nhìn thấy"

Nguyệt Dao mở cái rương đồ đem theo ra, lấy ra một bộ quần áo, y phục tuy không hoàn toàn mới, nhưng mỹ lệ tựa như những áng mây ráng chiều. Nàng thích mặc trang phục màu sắc rực rỡ tươi sáng, và nàng cũng thích người rực rõ tươi sáng như vậy.

Bạch Thượng Lâm hình như là người đó.

Y kiêu ngạo, tuỳ ý, có lúc bốc đồng y hệt một đứa trẻ, có lúc lại thâm trầm như một con hồ ly. Nàng biết hạng đàn ông đấy rất khó đối phó, phụ nữ muốn chiếm đoạt y, thật không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nàng quyết tâm phải thử một lần.

Chỗ ăn uống của tửu lâu này không lớn lắm, nhưng trang trí khá tinh xảo. Bàn ăn làm bằng gỗ đỏ, còn có xen lẫn đá ngọc, tường treo những đồ thư hoạ thích hợp, trên tủ có chưng hoa vừa mới nở, làm cho người ta vừa bước vào, bèn cảm thấy mình được ngồi trong chỗ này ăn uống nhậu nhẹt là một điều vinh hạnh lớn lao, vì vậy giá tiền dù có mắc hơn chỗ khác một chút, cũng không ai màng đến.

Ba gã thuộc Thanh Long Bang ngồi ở cái bàn gần cửa nhất, cặp mắt vẫn còn nhìn trừng trừng ra cửa. Bọn chúng hiển nhiên vẫn đang đợi ai đó.

Châu Đại Thiếu ngồi bàn gần bên song cửa sổ, gã đang ăn uống thả cửa, tên áo đen vẫn còn đứng sau lưng gã như một chiếc bóng không rời thân.

"Vị khách quan này có ăn cơm không ?"

"Hắn có thể chờ ta ăn xong rồi sẽ ăn"

Để người ta đi trước mình, đợi người ta ăn trước rồi ăn sau, đấy chính là vận mệnh của một số kẻ tự chọn cho chính bản thân mình.

Pháp sự làm xong rồi, hai gã hoà thượng cũng ở nơi đây ăn cơm, ánh đèn chiếu trên hai cái đầu bóng loáng, trông giống như hai quả hồ lô, hình như bọn họ vừa mới cạo đầu. Trong gió còn phảng phất đưa lại tiếng bà lão đang khóc, rốt cuộc người nào đ·ã c·hết vậy ? Tại sao bà ta khóc thương tâm đến như thế ?

Người đập vỡ bồn cá cảnh còn chưa thò mặt ra sao ? Tại sao hắn núp mãi trong phòng không dám thò mặt ra ngoài ?

Chương 6: Phiền toái nhỏ 2