Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ma Chủng

Unknown

Chương 94: Ma Trường Lệnh

Chương 94: Ma Trường Lệnh


Ma Hoạt Sinh thở dài.

“Không biết kẻ hèn mọn này có gì lọt vào mắt Lệnh công tử vậy?”

Ma Trường Lệnh cười khẽ: “Lục trưởng lão nói đùa rồi. Mặc dù tu vi cảnh giới của ngài không cao nhưng hầu hết mọi chuyện trong nhà do ngài quản đều rất ổn thỏa. Phụ thân từng bảo không nên chăm chăm thu phục những người chỉ có mỗi thực lực, năng lực quản lý đóng vai trò rất lớn trong việc duy trì một khối tập thể. Ta nhìn thấy năng lực đấy ở lục trưởng lão, hy vọng ngài có thể dành cho ta một buổi tối.”

Ma Hoạt Sinh trầm mặc một lúc liền lắc đầu: “Đa tạ hảo ý của Lệnh công tử, tiếc là ta đã lựa chọn Trường Tô. Về sau trên chiến trường mong Lệnh công tử nhẹ tay cho.”

Ma Trường Lệnh nhướng mày.

“Lục trưởng lão, những lúc thế này ngài không khôn khéo một chút nào.”

Ma Hoạt Sinh mỉm cười: “Lệnh công tử thực sự muốn một người từng phản bội về dưới trướng mình sao? Nếu ta là công tử, ta nhất quyết không dùng người này.”

Ma Trường Lệnh nhếch mép: “Lục trưởng lão biết cách nói chuyện đấy.” Hắn chắp tay sau lưng: “Nhưng ngài nói không sai, ta không có hứng thú dùng một kẻ đã từng phản bội. Ngài khiến ta đánh giá cao rồi đấy. Đáng tiếc, sự khôn ngoan của ngài dùng không đúng lúc.”

“Đúng hay không nào thể phán định chỉ qua một câu.” Ma Hoạt Sinh cười nhẹ rồi ôm quyền từ biệt: “Ta vẫn còn chuyện trong gia tộc, không tiện tiếp lời với Lệnh công tử.”

Ma Trường Lệnh không ngăn cản, dù sao cũng đang ở ngay giữa lối ra vào tông môn. Đợi khi Ma Hoạt Sinh đi rồi thì hắn mới đảo mắt ra sau. Ở đấy đã có một bóng người đợi sẵn.

“Ta ở đây từ đầu mà lão lục vẫn không phát giác, xem chừng thực lực mấy năm nay vẫn còn giậm chân tại chỗ.” Tam trưởng lão Ma Tầm Hoan cười khúc khích. Cô lả lướt đến bên cạnh Ma Trường Lệnh, ánh mắt dò xét hướng về bóng lưng nhỏ dần nơi phương xa.

“Ma Hoạt Sinh được vào trưởng lão đoàn vì năng lực quản sự, không phải thực lực. Ông ta không phát giác ra cô cũng là chuyện bình thường.” Ma Trường Lệnh đáp.

“Người yếu kém nhất theo phò người yếu ớt nhất, nghe cũng hợp đôi đấy.” Ma Tầm Hoan cười khanh khách: “Cần ta âm thầm giải quyết không?”

Ma Trường Lệnh lắc đầu.

“Dù sao cũng là người trong gia tộc, trước mắt không cần quan tâm. Cô và các trưởng lão khác có thể chuyên tâm tu hành đều nhờ vào ông ta cả đấy.”

Ma Tầm Hoan khoanh tay tặc lưỡi. Cô sao không biết bản chất năng lực của Ma Hoạt Sinh được chứ. Tu hành giả thực lực lập lo chuyện quản sự, còn tu hành giả thực lực cao sẽ chuyên tâm tu hành, đảm bảo chiến lực uy h·iếp cho gia tộc. Đấy là cách vận hành cơ bản của mỗi thế lực trong tu hành giới, xưa nay vẫn không thay đổi.

Ma Hoạt Sinh sau này có lẽ sẽ không bị loại bỏ nhưng lão có lẽ sẽ không thể tham gia tranh đấu gia tộc được nữa, chỉ có thể quanh quẩn trong nội các quản sự.

Ma Tầm Hoan chưa bao giờ nghĩ Ma Trường Tô sẽ thắng, dù sao thế lực của đối phương bây giờ vẫn quá mỏng. Trong khi đó, thế lực của hai huynh trưởng hắn lại một lúc một mở rộng hơn nhờ vào danh phận đệ tử nội môn. Thời gian trú chân nội môn lâu ngần nào, mối quan hệ cá nhân càng được mở rộng ngần ấy. Ma Trường Tô vào chậm vài năm là thua cả kiếp người.

“Ông ta không phát hiện được cô thì không cần phải lưu tâm thêm nữa. Chúng ta về thôi.”

Ma Trường Lệnh phẩy tay, vừa đi được vài bước thì chợt nhớ một chuyện.

“Phải rồi, gần đây nghe nói Ma Hoạt Sinh đang tìm trận pháp sư. Cô đã tìm hiểu được nguyên nhân chưa?” Hắn ngoái đầu lại, đôi mắt hơi lóe dị quang.

“Lão lục hành sự cẩn trọng, cùng lắm chỉ lộ được ngần ấy thông tin, còn cụ thể như thế nào ta tra cả tháng cũng không phát hiện thêm được gì.” Ma Tầm Hoan nhún vai.

Nghe vậy, Ma Trường Lệnh không khỏi nghĩ ngợi: “Cẩn trọng vừa phải thì không phải chuyện lớn, nhưng đến mức không lộ thêm bất kỳ thông tin nào khác thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Điều tra thêm đi, ta muốn xem thử tam đệ định làm gì.”

“Vừa hay ta cũng đang tò mò.” Ma Tầm Hoan nhếch mép: “Có điều, tra xét sâu đòi hỏi rất nhiều tài chính. Một mình ta không kham đủ đâu.”

Ma Trường Lệnh ném cho cô một túi trữ vật: “Nhiêu đây đủ không?”

Ma Tầm Hoan liếc mắt xem một lúc rồi bật cười khanh khách: “Nhiêu đây là đủ rồi. Ta sẽ cố gắng điều tra trong một tháng, có thể sẽ xong sớm hơn.”

“Không cần vội.” Ma Trường Lệnh đáp: “Tam đệ còn phải bế quan đột phá, chí ít phải ba tháng đến nửa năm. Nếu nó đã cần dùng đến trận pháp sư thì khả năng cao liên quan đến bí cảnh hoặc di tích cổ đại. Thu hoạch từ những chuyến đào bảo này lúc nào cũng khuếch trương gia sản và thực lực tu hành giả, chúng ta không nên bỏ lỡ.”

“Ta còn chưa điều tra được gì mà, ngươi khẳng định sớm quá đấy.”

“Trực giác của ta chưa bao giờ sai.” Ma Trường Lệnh lắc đầu bảo: “Với cả, đầu óc của tam đệ ta không linh hoạt như cô nghĩ. Nếu đối đầu với một kẻ khôn ngoan biết chơi đùa với lòng người thì nó sẽ tao ngộ một c·ái c·hết rất thảm đấy.”

“Nói đến c·hết thảm, gần đây có hai vụ khá đáng chú ý. Thẩm gia và Lạc gia cũng loạn hết cả.” Ma Tầm Hoan lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia dị quang: “Lúc ta điều tra mối liên hệ giữa hai c·ái c·hết này thì phát hiện một chuyện khá thú vị.”

“Chuyện gì?” Ma Trường Lệnh quay sang.

“Trường Tô, Thẩm Vân Mai và Lạc Tông Trạch từng làm chung nhiệm vụ liệp sát yêu thú do Ma Uyên b·ạo đ·ộng tạo thành. Đi cùng với bọn hắn còn có một tên đệ tử Định Pháp trung cảnh, nghe đâu là trận pháp sư có tiếng ở ngoại môn.” Ma Tầm Hoan cười khẽ.

“Trận pháp sư…” Ma Trường Lệnh hơi mở mắt: “Có hơi nhiều sự trùng hợp ở đây đấy. Thẩm Vân Mai và Lạc Tông Trạch đều đ·ã c·hết, nếu Trường Tô đang tìm trận pháp sư thì có vẻ người còn lại cũng c·hết luôn rồi, ta đoán…”

“Người còn lại vẫn còn sống.” Ma Tầm Hoan ngắt lời: “Chấp Pháp Đường từng nghi ngờ hắn là thủ phạm gây ra c·ái c·hết cho hai người trước nhưng sau đó bọn họ lại chứng minh hắn vô tội nên không còn ai để tâm tới nữa.” Cô dừng một lúc, cười tủm tỉm: “Kỳ diệu thật, ban nãy ta nói cần điều tra thêm một tháng nhưng xem chừng đã có manh mối luôn rồi.”

“Ông trời đang giúp chúng ta.” Ma Trường Lệnh nhếch mép: “Đi gặp hắn thôi.”

Bốn mảnh ghép đơn lẻ không thể nào xuất hiện trong một bức tranh mà không có nguyên do. Hơn nữa, Thẩm Vân Mai và Lạc Tông Trạch đều là cao thủ mà còn bị g·iết thì không lý nào người còn lại an toàn. Hiện tại có thể hắn vô sự nhưng tương lai gần ra sao thì khó nói trước.

Là đệ tử nội môn của Ngự Ma Tông, bước chân của Ma Trường Lệnh tại ngoại môn là không thể cản phá. Hắn đi tới đâu thì người người tự động nhường đường.

Khổ nỗi, người hắn cần tìm lại không ở trong khu vực các đệ tử ngoại môn thường ở nên phải lặn lội một quãng đường khá xa mới có thể tìm đến nơi. Chỉ tiếc là khu vực này đã bị niêm phong bởi trận pháp nên hắn không cách nào tiến vào bên trong.

“Nghe đồn tên nhãi này là trận pháp sư do dược viên chỉ định, quan hệ khá gần với lão quái Dương Xuân Thu. Mới đầu ta còn bán tín bán nghi, giờ nhìn đống trận pháp của hắn…” Ma Tầm Hoan đảo mắt quanh một vòng khung cảnh màn sương mờ ảo trong khu rừng trước mặt: “... Ta lại không dám nghi nữa. Tạo nghệ trận pháp của tên này hơi đáng sợ đấy.”

“Huyễn Trận, Thủ Địa Trận, Tụ Linh Trận, Loạn Lâm Trận, Mê Vụ Trận, Sát Thanh Trận, Vũ Tài Trận, còn có dấu vết của độc tố nên xem chừng bao hàm cả Độc Vân Trận.” Ma Trường Lệnh bật cười: “Cá nhân ta chỉ nhận ra được ngần này nhưng con số thực tế có khi phải gấp đôi, thậm chí là gấp ba. Kể cả nội môn cũng không được bao nhiêu trận pháp sư như thế này. Tam trưởng lão, ta nghĩ ta đã tìm ra được một thuộc hạ mới rồi.”

Ma Tầm Hoan thầm thở dài, ánh mắt bất giác liếc sang phải, ở nơi đấy có một tấm biển gỗ đề chữ. Nhìn vào màu mực và mô đất, cô đoán tấm biển chỉ mới được cắm gần đây.

“Kẻ thù của kẻ thù là bạn, lôi kéo tên này vào trận doanh cũng không phải ý kiến tệ. Ngặt nỗi, hắn tuyên bố bế quan rồi, chí ít trong hai năm tới sẽ không gặp bất cứ ai.” Cô bảo.

Ma Trường Lệnh cũng để ý tới tấm biển gỗ, nội tâm không khỏi tiếc nuối. Nếu nơi này là động phủ bình thường, hắn đã sớm xông vào trong rồi. Nhưng nơi này không giống những động phủ gần núi đá, chỗ này là rừng sâu, là một khu rừng được vô vàn trận pháp bảo vệ.

Thực lực Ma Trường Lệnh cao cường nhưng khi không xông vào biển trận pháp này sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ. Chưa kể, hắn muốn biết tam đệ Ma Trường Tô đang nung nấu ý định gì nên trước mắt sẽ nhân nhượng, từ từ tìm kiếm cơ hội tiếp cận đối phương sau.

“Đã vậy thì tuân theo nguyên tắc cơ bản đi. Hai năm sau quay lại đây.”

Ma Trường Lệnh xoay người, vừa đi được ba bước đã truyền âm.

“Cử người giám thị khu rừng này, nếu chủ nhân của nó xuất quan thì lập tức báo cho ta.”

Ma Tầm Hoan gật gù: “Được, ta sẽ lưu ý. Phía Ma Hoạt Sinh thì sao?”

“Cũng nên điều tra một chút, trông cậy mỗi một bên khó cho ra kết quả khách quan. Chưa kể…” Ma Trường Lệnh liếc mắt lại túi trữ vật hắn vừa đưa ban nãy: “... Đừng nghĩ đến chuyện ẵm số linh thạch ấy đi. Ta không ngại chi lớn nhưng tiền đề là phải có thu hoạch.”

Nghe vậy, Ma Tầm Hoan liền cười khanh khách, cô đá lông nheo.

“Chậc, đúng là không dễ ăn của ngươi một chút nào, nhưng ta lại thích cái tính đó.”

Ma Trường Lệnh thở dài: “Mấy lần trước ta còn mắt nhắm mắt mở, chuyến này tài nguyên không còn phong phú như trước, cô cũng nên nương tay đi.”

“Ta biết rồi.” Ma Tầm Hoan cười bảo: “À đúng, tên nhãi này có quan hệ với Dương Xuân Thu, ngươi có cần ta đến gõ cửa dược viên không?”

“Đừng!” Ma Trường Lệnh thình lình quay sang: “Đừng tiếp cận lão già đó, không lại m·ất m·ạng vô ích.” Hắn nhấn mạnh: “Ít nhất là trong quãng thời gian này.”

Ma Tầm Hoan thoáng nhíu mày.

“Ngươi biết là ta đang đùa mà, sao lại phản ứng nghiêm túc thế?”

Ma Trường Lệnh thở dài rồi cẩn thận truyền âm.

“Cao tầng tông môn có chuyện, cụ thể như nào thì ta không tiện nói ra nhưng trong quãng thời gian này, Dương Xuân Thu là củ khoai bỏng, đừng dại xung đột với ông ta.”

Ma Tầm Hoan: “...”

Ta có nói là đi đánh nhau à?

Chương 94: Ma Trường Lệnh