Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Chủng
Unknown
Chương 95: Trung tâm của mọi vấn đề
Bóng người khuất đi từ phương xa nhưng sự hiện diện lưu lại vẫn luôn khiến cho vô vàn người phải thổn thức. Tả Hữu song lão bước ra từ sau một gốc cây, ánh mắt trầm ngâm nhìn hai bóng đen nhỏ biến mất ở bên ngoài ngoại môn mà thở dài.
“Muốn làm quản sự nhàn hạ cũng không được yên thân.” Hữu trưởng lão rít một ngụm khói.
“Ta nghĩ ngoại môn nên thiết lập thêm điều luật cấm các tu hành giả không thuộc Ngự Ma Tông ra vào ngoại môn đi. Mặc dù Ma gia là một trong thất đại thế gia của tông môn nhưng không có nghĩa người nhà bọn họ muốn đến là đến, muốn đi là đi.” Tả trưởng lão bảo.
“Ta đã đề nghị từ mấy năm trước rồi nhưng phía tông môn lại không có bất kỳ phản hồi nào. Nguyên nhân thế nào ta đoán ông cũng biết.” Hữu trưởng lão nhếch mép.
Thất đại thế gia ma đạo thâm căn cố đế, ngoại trừ lực lượng riêng của gia tộc thì số lượng đương chức trong Ngự Ma Tông cũng không ít. Phần lớn bọn họ đều giữ những vị trí liên quan đến xử lý thư từ và công văn nên thể nào cũng bắt gặp thư tín đề nghị của Hữu trưởng lão. Thất đại thế gia có thể ngầm tranh đấu với nhau nhưng không thể chối bỏ sự thật là bọn họ cùng chia sẻ một lợi ích chung. Nếu cao tầng phê duyệt ngăn cấm Ma gia không được ra vào ngoại môn thì sáu nhà còn lại cũng không được phép.
Nói một cách dễ hiểu, thế gia là một khối không thể tách rời, động một tức là động nguyên đám nên dù tông chủ ngứa mắt cũng phải dùng phương thức hòa hoãn để đối đãi.
Tả Hữu song lão không phải tu hành giả có gốc gác thế gia nên bọn lão tương đối chướng mắt nhóm người này. Mặc dù số lượng tu hành giả đơn độc luôn lớn hơn thế gia nhưng thực lực chỉnh thể lại không hề đồng nhất với nhau, thành ra khó tạo nên thế cân bằng.
Ngự Ma Tông hiện nay vẫn nhún nhường thế gia ma đạo lắm.
“Nếu đã không thể ngăn cản bọn họ, sao chúng ta không giải quyết nguyên nhân đi nhỉ?”
Tả trưởng lão đột nhiên chuyển tầm mắt về phía khu rừng sương mù của Hứa Tử Du.
“Ông tính g·iết hắn à?” Hữu trưởng lão liếc mắt sang.
“G·i·ế·t cái gì chứ, ngoại môn còn chưa đủ nấm mồ hay sao.” Tả trưởng lão thở dài: “Thẩm Vân Mai, Lạc Tông Trạch c·hết đi ít nhiều đều có liên quan đến tên tiểu tử này, ta không tin hắn không hay biết gì cả… nhưng thôi, có bản sự thì tông môn vẫn sẽ lưu lại, chỉ cần hắn không phản bội thì về sau ta có thể chiếu cố một chút.”
Hữu trưởng lão nhếch mép: “Hiếm khi thấy ông để mắt tới hậu bối nhiều thế đấy.”
“Để mắt?” Tả trưởng lão cười lạnh: “Ta nên là người nói câu đấy. Đừng tưởng con mắt này của ta không thấy gì. Ta biết thừa ông âm thầm nói đỡ cho hắn.”
Hữu trưởng lão không phản pháo quan điểm.
“Nói đỡ thì sao chứ. Người có tài vẫn xứng đáng để ta quan tâm hơn là kẻ bất tài vô dụng.”
Tả trưởng lão liếc con mắt máu về phía khu rừng, trầm ngâm một lúc lâu.
“Hắn chỉ là ngụy linh căn, mặc dù tiền kỳ tu hành ổn định nhưng hậu kỳ ra sao khó nói trước. Hơn nữa, tinh lực của hắn phân bổ quá nhiều, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu hành.”
Chấp Sự Đường hôm trước đã báo tin Hứa Tử Du đổi đan phương Trúc Cơ cho Tả trưởng lão nên lão mới biết hắn đang kiêm tu thêm cả đan đạo. Mặc dù được Dương Xuân Thu chỉ điểm nhưng điều đấy không đại biểu cho con đường tu hành ngày sau.
Có người chỉ điểm thì tốt nhưng còn tùy thuộc vào năng lực của mỗi người. Nếu thiên phú tu hành cao, làm ít ăn nhiều thì có thể phân tâm để nghiên cứu lĩnh vực khác. Nhưng trong trường hợp ngược lại, tu hành còn chẳng cho ra kết quả khả năng thì việc tiêu tốn thời gian lẫn tâm lực vào những chuyện khác chỉ tổ cắt đứt con đường tu hành.
Ngoại môn hiện tại đang thiếu nhân tài, Hứa Tử Du vừa thể hiện năng lực xuất sắc cũng như giá trị của bản thân đối với các cơ quan kiến nghiệp của ngoại môn nên Tả trưởng lão muốn chiếu cố một chút, xem như hắn ngày sau không vào được nội môn thì lưu lại ngoài này làm một chấp sự, thậm chí là trưởng lão cũng không phải tệ.
Tu hành giới bao giờ cũng thiếu nhân lực mà.
“Hắn là kẻ bước ra từ lò luyện cổ nên không đời nào là người đơn giản. Ông đừng để vẻ bề ngoài vô hại kia đánh lừa, tên tiểu tử này có vẻ lắm trò đấy.”
Hữu trưởng lão nhả một ngụm trói trắng, y nheo mắt nhìn màn sương đậm bao quanh khu rừng rồi nói tiếp: “Chúng ta là trưởng lão quản sự, không phải đạo sư. Mỗi người tự khắc có con đường tu hành của riêng mình, thành công thì tự hưởng, thất bại phải tự chịu. Ngày xưa ông và ta tu hành còn khắc khổ hơn thế mà vẫn có thể chễm chệ tại đây mà. Cứ mặc hắn đi, người trẻ tuổi không thiếu thời gian, cứ để cho hắn trải nghiệm rồi quyết định sau.”
Nghe vậy, Tả trưởng lão liền bày ra vẻ mặt khó hiểu. Hữu trưởng lão âm thầm nâng đỡ không phải chuyện gì khó hiểu nhưng dùng thái độ như một bậc trưởng bối đối đãi như này lại khiến cho Tả trưởng lão hết lòng hoài nghi. Hai người bọn lão vẫn luôn ngầm giám thị lẫn nhau, tại sao mối quan hệ của đối phương phát triển đến mức này mà lão vẫn không hay biết vậy?
“Lão Tả, ông nhìn ta hơi lâu rồi đấy.” Hữu trưởng lão liếc mắt sang, khói trắng phả nhẹ.
“Không nhìn không được. Gần đây ông biểu hiện quá lạ lẫm, có vẻ thời gian tới ta phải quan sát nhiều hơn rồi.” Tả trưởng lão không mặn không nhạt đáp lại.
Hữu trưởng lão bật cười.
“Chậc, cứ quan sát nếu ông thích. Có điều, đừng làm khó tên tiểu tử đó làm gì. Nhìn đi, hắn đã tuyên bố bế quan rồi, cũng xem như biết thân biết phận.”
Hữu trưởng lão đã sớm nghe chuyện từ Từ trưởng lão, mặc dù đối phương nói không có chứng cứ gì nhưng y cũng có cảm nhận tương tự. Mọi chuyện diễn ra xung quanh Hứa Tử Du quá kỳ lạ, nhưng hắn vẫn sẽ luôn an toàn sau tất cả.
G·i·ế·t hại đồng môn tuy là tội lớn nhưng hoàn cảnh ma đạo vốn dĩ đã chẳng hề dễ sống, người có thể trụ lại sau cùng mới có thể tiếp tục hướng l·ên đ·ỉnh cao. Hữu trưởng lão xông pha tu hành giới từ thời trẻ, y đã kinh qua không biết bao nhiêu là khó khăn gian khổ mới leo lên được vị trí ngày hôm nay nên cũng hiểu Hứa Tử Du trải qua cái gì.
Hữu trưởng lão có hảo cảm với Hứa Tử Du, hơn nữa hắn ngày nào cũng thể hiện rõ sự trưởng thành của mình nên y muốn chiếu cố một chút, xem thử một kẻ bước ra từ lò luyện cổ như hắn sẽ đi xa đến mức nào. Tất nhiên, sự chiếu cố của y cũng xuất phát từ việc không muốn để cho các đệ tử có xuất thân thế gia đè cầu cưỡi cổ những người còn lại. Thập cường ngoại môn cũng nên có những nhân tài quỷ quyệt như hắn.
Ngặt nỗi, Hứa Tử Du toàn trốn. Mỗi lần ngoại môn có sự kiện trổ tài thì bằng một cách thần kỳ nào đấy Hữu trưởng lão lại không thấy được mặt hắn.
Đôi lúc Hữu trưởng lão hoài nghi không biết quyết định của mình là đúng hay sai nhưng ngẫm nghĩ sâu sắc lại thì chẳng có gì phải đinh ninh cả. Xếp hạng ngoại môn chỉ là nhất thời thôi, không thể đại biểu cho tương lai ngày sau.
Nhìn vào kết cục của Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai là hiểu. Đệ nhất, đệ tứ ngoại môn uy phong lẫm liệt bao năm chung quy vẫn trở thành một nấm mồ.
Biết đâu một Hứa Tử Du luôn trốn trốn tránh tránh sẽ cho y bất ngờ thì sao.
“Bế quan hai năm thì làm được gì chứ.” Tả trưởng lão lẩm bẩm: “Mà thôi, nếu ông đã quyết định quan sát thì ta cũng sẽ xem thử hắn định làm gì. Thời gian tới ngoại môn có lẽ sẽ đằm lại một quãng thời gian dài đấy.”
“Đằm lại sao…” Hữu trưởng lão cười khẽ: “Nếu có thể đằm được thì tốt, nhưng thôi, bình yên trước cơn bão cũng là bình yên, hưởng được lúc nào hay lúc ấy vậy.”
——
“Mình có nên đổi chỗ ở không nhỉ?”
Hứa Tử Du vừa xem trận bàn vừa bày ra một vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ban nãy hắn phát giác ra hai luồng khí tức Tiềm Hư cảnh vô cùng mạnh nên định khởi động trận pháp phòng hộ, may mà đối phương rời đi ngay nên đỡ đắc tội. Khổ nỗi, gương mặt của người thanh niên đi đầu lại khiến hắn hơi đau đầu. Tuy rằng đường nét có chút khác biệt nhưng ánh mắt và gia huy trên thanh kiếm bên hông lại không lẫn đi đâu.
Đối phương chắc chắn là huynh đệ của Ma Trường Tô.
Hứa Tử Du không rõ vì nguyên do gì người này đến tìm mình nhưng hắn giờ này không muốn xuất hiện ngay đầu ngọn sóng nữa nên tuyên bố bế quan luôn cho nhanh gọn. Hắn vẫn còn công huân chống đỡ cho mà, dù không làm gì thì hắn vẫn sẽ nhận đủ tài nguyên tu hành.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du quan ngại hai trưởng lão quản sự hơn là vị huynh đệ chí thân của Ma Trường Tô. Ngay sau khi hai người kia rời đi, hai lão già này còn chẳng thèm che giấu vị trí của mình. Khí tức của bọn lão mạnh cứ như một cơn bão giữa hè vậy.
Hứa Tử Du vô cùng n·hạy c·ảm với việc bị giám thị. Hắn cứ tưởng bủa giăng ngần này trận pháp là có thể yên phận ẩn cư rồi, nhưng không, kết cục vẫn không thoát khỏi cảnh dòm ngó.
Cá nhân Hứa Tử Du rất muốn rời khỏi khu rừng này để tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn, nhưng hắn cần nuôi trồng linh dược và luyện đan nên sẽ phụ thuộc không ít vào nguồn nước. Con suối này vừa sở hữu địa hình tốt, vừa có nguồn nước tự nhiên trường kỳ tiếp ứng. Chưa kể, trước khi hồi tông, hắn còn bỏ ra một lượng lớn linh thạch để mua thổ nhưỡng nên có thể cải tạo đất đai khu vực này một lần nữa.
Hứa Tử Du có rất nhiều dự định nhưng chúng lại vô tình trở thành xiềng xích trói buộc hắn hiện giờ. Đi thì lại tốn thời gian mà ở thì phải kỳ vọng vào một tương lai không ai dòm ngó.
Tất nhiên, khoản kỳ vọng hoàn toàn vô dụng, dù sao hắn cũng đã bị Ma gia nhắm vào rồi.
Suy tư một lúc lâu, Hứa Tử Du đột nhiên vỗ tay vào má: “Nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ. Lo chuyện của mình trước đã, chuyện khác từ từ tính sau.”
Đằng nào thì nơi này cũng là đất ngoại môn, cho dù thế gia quyền lực cỡ nào cũng phải để ý tới quy củ và thể diện. Bọn họ sẽ không điên đi động thủ ngay dưới mí mắt Tả Hữu song lão. Chí ít, mấy lão già Ma gia kia sẽ không bất chấp được như hắn.
Nhìn lại đống thổ nhưỡng và hạt giống linh dược bày trước mặt, Hứa Tử Du lập tức xốc lại tinh thần. Hắn nhanh chóng bắt tay vào việc, bắt đầu cuộc sống ẩn cư.