Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 63: Chém g·i·ế·t mặt thẹo quân nhân.
Oành một tiếng vang nhỏ, cả người tên quân nhân mặt thẹo kia tựa như mất năng lực chưởng khống tự do ngã về phía sau nằm sõng soài ra đất. Ánh mắt hắn tới lúc c·hết cũng không hiểu rõ rốt cuộc tại sao mình c·hết.
Là thứ gì g·iết hắn, hắn còn chưa muốn c·hết a. Chỉ là Lôi Kích như thế cuồng bạo trực tiếp đốt xuyên buồng tim hắn. Hơn nữa lôi điện chi lực không ngừng chạy dọc thân thể đem các bộ phận quan trọng như não cùng gan của tên quân nhân này cho phá hủy lấy.
Giang Mộc nhìn thấy tên quân nhân kia đã ngừng hô hấp mới từ từ bò từ trong lùm cây đi tới. Giang Mộc hơi nhìn về nằm một bên cây đại đao kia cũng liền đem nó cầm lấy bỏ lại trong bụi rậm cất giấu đi.
Sau đó hắn liền hướng vị trí hai cái tên tàn phế quân nhân còn lại đi đến xử trí. Cái quân nhân còn có thể cử động kia nhìn thấy có một cái thân ảnh từ phía xa đi tới liền tưởng là đồng bạn của hắn giải quyết xong việc liền nhanh mồm nói.
" Lão Bâng, mau giúp chúng ta trị liệu v·ết t·hương một chút a. Ngươi xem, lão Kim đều tàn phế nằm thoi thóp kia. Ngươi còn chậm trễ một chút nữa nói không chừng hắn sẽ c·hết a."
Chỉ là lời nói của tên quân nhân này Giang Mộc tự nhiên là không có trả lời lấy. Chỉ thấy Giang Mộc vừa đi tới, bàn tay phải lại lấp loé lên xanh lục quang mang. Sau đó, khi Giang Mộc đi tới trước cửa hang còn 5 mét khoảng cách.
Một đoạn đằng mạn khác lấy tốc độ sấm chớp hướng về hai cái quân nhân kia cho trói buộc.
" Ngươi, ngươi không phải lão Bâng. Ngươi là tên đánh lén, đáng c·hết. C....Ưm, ưm...."
Giang Mộc nhanh chóng đem hai cái bất hoạt nhân cho trói chặt lại, hơn nữa còn tạm thời phong kín miệng bọn hắn đề phòng bọn hắn phát ra tín hiệu khác.
Làm xong những việc này, Giang Mộc liền nhìn lấy cái tên quân nhân vẫn còn tỉnh táo ban nãy hỏi.
" Ta cho ngươi ba cái cơ hội trả lời câu hỏi của ta. Nếu như không trả lời ngươi sẽ c·hết, hiểu không?"
" Thứ nhất, cái cô gái lúc trưa bọn ngươi bắt tới đã bị các ngươi vấy bẩn hay chưa?"
Theo Giang Mộc lời nói vang lên, một đầu sắc nhọn đằng mạn từ từ theo trước ngực cái tên kiâ từ từ đâm vào. Tên quân nhân kia cảm nhận được đoạn đằng mộc đó tựa như một m·ũi d·ao nhọn đang không ngừng đâm vào máu thịt của mình.
Đầu tiên chính là xuyên qua da, sau đó lại là lớp mở dưới da, lớp cơ, thịt dần dần nó lại lách qua xương ức cùng xương sườn của hắn hướng về vị trí trái tim.
Tên ma pháp sư kia lúc này liền cảm nhận được thế nào là 1 giây tựa như một ngày. Cái cảm giác mình tựa như trên bàn g·iết mổ gia xúc toàn thân bị kiềm chặt bị một cái con dao bén mổ lấy lồng ngực chính mình.
Hắn thề, dù là làm quân nhân như chính hắn, trải qua vô số gian nan huấn luyện. Thế nhưng khi đối diện với tình huống này, phòng tuyến tâm thần của hắn triệt để sụp đổ.
" A ói, A ói.."
Giang Mộc thấy thế liền lườm cái tên quân nhân này một cái mới đem bịt miệng của hắn cho lấy ra lại một lần nữa cường điệu nói.
" Mau nói, đừng nghĩ tới chuyện trốn thoát, hiện giờ của ta đằng mạn chỉ cách tim của ngươi 3cm. Chỉ cần ngươi dám nhúc nhích không an phận hành động. Thì ta có thể trong 0,1 giây đem tim ngươi xoắn nát."
" Nói, nàng hiện giờ tình hình như thế nào. Hơn nữa ngày hôm qua đầu ma thú kia bắt về một một già một trẻ hai người kia thế nào rồi?"
Dưới sự uy h·iếp của Giang Mộc tên quân nhân kia cảm nhận được đằng mạn ở trước ngực mình bắt đầu chậm chậm xoắn lấy liền nuốc nước miếng một cái mau chóng nói ra.
" Cái, cái nha đầu kia chúng ta vẫn chưa có đụng vào. Nàng hiện giờ đang bị giam ở bên trong sơn động."
" Còn như hai người ngày hôm qua ma thú tha về. Bọn hắn, bọn hắn..."
Nói tới đây, tên quân nhân liền ấp úng đi lên gương mặt nhìn lấy Giang Mộc có chút sợ hãi không dám nói tiếp. Giang Mộc nghe thấy cái tên này nói như vậy liền cảm giác có điểm không lành hướng tên quân nhân kia gia tăng thêm lực đạo của đằng mạn.
" Dừng, dừng... Bọn hắn tối hôm qua lúc bị đầu ma thú kia tha về đã triệt để mất đi sinh cơ. Vì thế chúng ta, chúng ta liền đem bọn họ t·hi t·hể đút cho ma thú ăn rồi."
Giang Mộc nghe vậy nắm tay không khỏi một nắm liên tiếp hướng về mặt tên quân nhân đấm tới.
" Bọn s·ú·c sinh, vô nhân tính các ngươi. Cmn, lũ s·ú·c sinh..."
Sau một hồi giày vò, Giang Mộc cũng có lại một ít bình tĩnh. Thế nhưng trong mắt Giang Mộc lúc này đã là tràn đầy lửa giận cùng sát ý.
" Bên trong có còn hay không các ngươi người. Hơn nữa cái quái vật kia đang ở đâu?"
" Nơi này chỉ có năm người chúng ta. Cái quái vật kia, sáng hôm nay đã bị cấp trên mang đi. Ta cũng không biết ở chỗ nào khác."
Giang Mộc nghe vậy liền mắng một câu sau đó trực tiếp đem đằng mạn xoắn nát tim của cái quân nhân này.
Giang Mộc tuy là tức giận, thế nhưng hắn vẫn phải giữ lại một cái tù nhân để mang về cho công hội cùng mấy thế lực khác tra khảo.
Sau đó Giang Mộc trực tiếp hướng vào bên trong hang động. Giang Mộc tiến vào bên trong mới phát hiện cái hang này cũng không phải tự nhiên mà có mà là do người tạo ra. Bên trong hang tuy có gắn lấy đèn chiếu thế nhưng số lượng cũng thưa thớt làm cho ánh sáng chiếu ở trong hang vẫn có một số vùng tăm tối.
Đoạn đầu vào hang là một cái lối đi cao hơn 3 mét, rộng hơn 2 mét. Cái hành lang này kéo dài hơn 50 mét thì Giang Mộc mới đi tới một khoảng khu vực rộng mở.
Trần hang ở đây phải cao tới 20 mét, bề rộng cùng bề dài, Giang Mộc cũng chưa có thể đo ra chính xác. Bên trong khu vực này chia làm hai cái khu chính đó là tầng dưới đất cùng tầng thứ 2.
Bên dưới tầng một cũng chính là vị trí của Giang Mộc hiện tại có để rất nhiều lồng sắt lớn, một số ao nước bốc mùi h·ôi t·hối, xích sắt các loại. Còn như tầng thứ hai tựa như là phòng thí nghiệm các loại đều có cửa kính lắp bên ngoài tách biệt với khu vực lớn.
Giang Mộc hơi đưa mắt một hồi liền nhìn thấy ở góc bên trái tầng thứ nhất bên trong một cái lồng sắt nằm lấy một cái cô gái. Thấy thế, Giang Mộc liền vội vàng chạy tới quan sát.
Chỉ là khi đi đến gần, Giang Mộc mới phát hiện người này cũng không phải Thanh Hàn cái nha đầu kia. Thế nhưng nhìn vết tích để lại trên tay chân nàng là từng cái vết thẹo dài cho nên Giang Mộc đoán nàng chắc cũng là cái người bị hại.
Mà đang nằm lấy cô gái kia tựa như cảm giác được Giang Mộc đi tới liền cựa quậy mình, run run lấy thân thể tựa như đã trải qua rất nhiều hồi t·ra t·ấn dẫn đến thân thể suy yếu mất sức một dạng từ từ ngồi dậy.
Sau đó nàng không khỏi đưa mắt nhìn tới đứng ở bên ngoài song sắt Giang Mộc đôi mắt trực tiếp đẫm lệ hướng Giang Mộc nói.
" Ca ca, ta đói, ta rất đói. Ngươi có thể hay không mang ta ra khỏi nơi này."
Lúc này Giang Mộc cũng nhìn thấy gương mặt của cô gái này. Nàng khuôn mặt còn rất trẻ con, chưa có mấy vẻ trưởng thành. Nhìn nàng khuôn mặt, Giang Mộc liền đoán là nàng chắc tầm tuổi mình.
Thế là Giang Mộc không khỏi hướng nàng nói.
" Ngươi cùng là b·ị b·ắt tới đây sao, ngươi có thể hay không cho ta biết ngày hôm nay b·ị b·ắt tới một cô gái khác ở đâu hay không?"
Tiểu cô nương kia nghe thấy Giang Mộc hỏi thăm liền ngẩng đầu nhìn về phía khuất trong một cái góc một cái lồng sắt chỉ cho Giang Mộc nói.
" Đại ca ca, nàng dường như bị nhốt ở bên kia. Bất quá đại ca ca, cái lồng sắt này ta nghe bọn người kia nói là được đặc chế, không thể dùng ma pháp hay man lực phá ra."
" Muốn mở ra cái này lồng sắt cần phải có chìa khoá của mấy tên kia a."
Giang Mộc nghe vậy cũng không có tin liền thử một cái. Sau một hồi đấm đá, Giang Mộc cũng nghe theo lời tiểu cô nương này đi tìm lấy chìa khoá.
Sau một hồi lục lọi, Giang Mộc liền từ trên thân cái tên quân nhân bị g·iết ở cửa hang tìm tới một chùm chìa khoá. Sau đó, Giang Mộc đem theo cái chìa khoá này chạy trở về trước tiên đem cái tiểu cô nương kia thả ra.
" Ngươi trước ở đây nghỉ dưỡng, ta đi qua bên kia cứu ra đồng bạn của ta. Rất nhanh thôi chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi."
Giang Mộc hơi trấn an cái thiếu nữ kia một cái liền chạy đến vị trí của Thanh Hàn nha đầu kia lồng sắt loay hoay mở lấy. Thanh Hàn cái nha đầu kia cũng là nghe tiếng leng keng của chìa khoá va vào song sắt liền tựa như bị ám ánh bật dậy thét to.
" Các ngươi không được qua đây, mau, mau thả ta ra ngoài."
Giang Mộc thấy thế liền hướng ở bên trong đầu đã cúi gập xuống, hai tay ôm lấy đầu Thanh Hàn trấn an nói.
" Tiểu hàn, là ta đây. Ta là Giang Mộc đây, ngươi không cần sợ."
Thanh Hàn nghe thấy Giọng nói quen thuộc của Giang Mộc liền tưởng chừng mình đang ảo giác ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía đứng ở trước song sắt nhìn mình Giang Mộc.
" Là ngươi sao?"
Nàng lại một lần nữa dụi mắt lau đi nước mắt muốn nhìn rõ Giang Mộc một lần nữa thì giọng của thiếu nữ kia lúc này ở sau lưng Giang Mộc vang lên.
" Đại ca ca, ta đói, ta thật sự rất đói. Không biết ngươi có thể..."
Đúng lúc này, giọng nữ nhẹ nhàng êm ái của nàng trực tiếp chuyển biến 180 độ biến thành giọng của một cái khàn khàn lão bà mang theo hung ác khí tức.
" Không biết ngươi có thể để ta ăn ngươi a."
Mà ngồi ở trong lồng sắt Thanh Hàn tựa như chứng kiến lấy thứ gì kinh khủng không khỏi hướng Giang Mộc lo lắng hô to.
" Giang Mộc cẩn thận, nó chính là cái ma thú."
Giang Mộc không cần nghe tới Thanh Hàn nhắc nhở liền cảm giác ở sau ót mình truyền tới từng đợt mát lạnh cảm giác cùng tanh hôi khí tức.
Đúng lúc này, Giang Mộc cũng không màng đi mở khoá cho Thanh Hàn trực tiếp dùng tinh thần lực câu thông lên ấn ký trong tinh thần của mình Thanh Phong Ngoa.
Theo ấn ký được kích phát, kèm theo là một lượng lớn ma năng của Giang Mộc bị Thanh Phong Ngoa hấp thu. Chỉ thấy dưới hai chân Giang Mộc đôi màu xanh giày thể thao kia trực tiếp phát sáng.