Ma Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Tồn tại trong nhẫn
Nhìn ra Triệu Huyền là tu tiên giả về sau, hắn không thèm tiếp tục lá mặt lá trái, trực tiếp nói ra, lại viện thêm chút ít lý lẽ đơn giản mà hữu ích, để cho thiếu niên này có chút hảo cảm với hắn.
Ánh mắt hắn như hung thú bắn ra quang mâu dữ tợn nhìn hầu tử.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy như một đoàn đay rối khó hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa. Xem ra phải cần tu vi đạt đến một mức độ nhất định mới có thể giải đáp.
Tra tấn hầu tử này một canh giờ, Triệu Huyền mới buông tay ra, lạnh nhạt hỏi.
Làm sao công tử lại cấu kết với quỷ vật?
Nha đầu nhát gan!
Công tử... hắn không bình thường.
Một phần cũng để xuất khí một phen, nếu hắn không nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Mộc Tố Nhu cũng sẽ không đến mức tức giận như thế.
Vì sao những gì có được trong mộng kia lại mang hết thảy đến hiện tại.
Triệu Huyền lặp lại lần nữa: "Mau mau thay y phục, nếu không ngươi sẽ bị nhiễm phong hàn."
Biết được nguyên nhân này về sau, dựa theo một vài phương pháp phong bế bảo vệ thần hồn Thố Nhi dạy, hắn liền thoát khỏi trạng thái bất ổn kia.
"Ngươi mau ăn một chút, sau đó ngủ một giấc."
"Ngươi có gì để nói?"
Sở dĩ giữa tiết trời này hắn dìm Mộc Tố Nhu xuống giếng, là để đe doạ ép buộc nàng phải ngoan ngoãn bị hắn bán đi, chỉ vì từ trước đến nay nàng luôn nghe lời hắn, duy chỉ lần này cực lực khóc lớn ôm chân sống c·hết hắn không chịu rời xa.
Triệu Huyền quay lại, ngữ khí lạnh lẽo nói.
"Thật không?" Triệu Huyền mỉm cười, sắc mặt dần trở nên âm hàn, "Biến ta thành một người không có tự tôn, ngày ngày làm liếm cho theo đuôi nữ nhân Tống Kim Mạch kia, ưa thích đ·ánh b·ạc, chơi đến lúc tán tài bại sản. Lại còn nhẫn tâm bán đi tiểu nha đầu... Còn..."
Triệu Huyền quay đầu lại ném tới một ánh mắt trấn an tiểu nha đầu bị doạ sợ hãi sắp khóc.
Hắn nhớ trong ký ức, lúc còn nhỏ bản thân là một hài tử tốt, tính tình mặc dù không nói là thánh mẫu, nhưng không phải thuộc phường âm hiểm xảo trá.
Cái này, sẽ không phải là quỷ vật trong truyền thuyết a?
Không biết qua bao lâu, Triệu Huyền mang lên một tô cháo thịt b·ốc k·hói mờ mịt, mùi gạo thơm cùng thịt toả ra, làm cho dạ dày trống rỗng cùa Mộc Tố Nhu sôi sùng sục gào thét đòi ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 9: Tồn tại trong nhẫn
"Ưm?"
Vì bây giờ là thời điểm cuối mùa thua nên tiết trời lạnh, có sẵn lò than rất tiện.
Nhẫn trong tay bị Triệu Huyền chà xát bốc lên khói đen, từ bên trong vang lên âm thanh rên rỉ thê lương:
Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật mà không phải mộng ảo?
Thậm chí có chút nghi hoặc hồ mộng.
Triệu Huyền chậm rãi vạch tội hầu tử, nói đến câu cuối, Mộc Tố Nhu cách đấy không xa run lên.
Hầu tử phi thường hiểu rõ tình cảnh của mình.
Thẳng đến khi đeo chiếc nhẫn này lên, tính tình hắn mới biến đổi trở nên độc ác, ngay cả chính hắn cũng không nhận biết được. Nếu không phải hắn có được tu vi cùng chút ít bản sự, liền sẽ trở thành một ma đầu bị người... a không, khỉ ở trong bóng tối thao túng.
Hắn nắm sinh tử hầu tử này trong tay, không phí thời gian nói nhảm với nó. Trực tiếp dùng biện pháp tàn bạo nhất đe doạ.
Triệu Huyền buông lỏng tay. Từ trong nhẫn bay ra một đoàn hắc ảnh, ngưng tụ thành bộ dáng hầu tử lông tím mọc một sừng giữa trán, khuôn mặt lại rất giống nhân loại.
"Ngươi sao lại có thể nói như vậy, nhìn ngươi ở trong Triệu gia kia chịu nhục, ta không nhịn được giúp ngươi một chút a..."
Lúc còn nhỏ, chiếc nhẫn này bị vứt trong góc phủ đậy bụi tại nhà kho của Triệu gia, vì thứ này không có giá trị nên đám người Triệu gia ném cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên bản Mộc Tố Nhu còn đang ngồi yên ổn ăn cháo bên cạnh, bị cảnh tượng này làm cho giật mình sợ hãi chạy xa.
Lập tức ngả bài.
Nàng chạy đến nhào vào ngực hắn khóc lên: "Ô ô công tử, nguyên lai nô tỳ một mực hiểu lầm ngài, công tử thật đáng thương..."
Phát hiện được điều này làm cho Triệu Huyền hoảng hốt thiếu chút nữa không kiềm chế được.
"A... A... Mau dừng lại..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chẳng phải là cảnh giới hắn tu đến trong mộng sao.
Nhắc nhở Mộc Tố Nhu xong, hắn đi vào bếp, để lại thiếu nữ vẻ mặt ngơ ngác.
Nghĩ lại bản thân tàn ác, Triệu Huyền lại vừa hối hận vừa xấu hổ.
"Tiếp tục như vậy ta sẽ c·hết mất..."
Triệu Huyền hắn dù có bỏ ai, cũng không bỏ rơi nàng.
Đồng thời, trong đan điền Ngọc Như Ý lẳng lặng nằm yên.
"Không sao a, từ bây giờ ta sẽ không bao giờ để cho ngươi tiếp thụ một chút ủy khuất..."
Triệu Huyền mang Mộc Tố Nhu vào phòng, đốt lên lò than nướng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"C·hết tiệt, ngươi đang làm gì, dừng lại, dừng lại mau a..."
Cách đây không lâu kiểm tra thân thể, hắn phát hiện bản thân có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi có biết ta là ai? Là người có thể thay đổi vận mệnh của ngươi, của một kẻ bất hạnh. Ngươi không những không tôn trong ta mà còn dám bất kính..."
Hầu tử thấy cảnh này âm thầm khinh thường, muốn tổn thương ta, ngược lại...
Xem ra là tử hầu này giở trò.
Triệu Huyền không để ý nàng, gỡ chiếc nhẫn đeo trên tay ra.
Chẳng lẽ... ô ô... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn dùng hai tay ra sức chà xát chiếc nhẫn, trong tay bạch quanh lập loè.
"Ta là Tử Linh Hồn Hầu, ngài có thể gọi ta là Hầu Linh, ta xuất thân từ một giới diện khác, bị cường địch đánh bại, một thân tu vi mất hết, đành phải trốn thoát đến giới diện này. Chiếc nhẫn trong tay ngài lúc trước chính là một kiện tàn huyền bảo, bị ta ở trong hấp thụ lực lượng bổn nguyên để duy trì thần hồn, trải qua thời gian dài, vì hao hết linh lực, hoá thành một chiếc nhẫn bình thường."
Mộc Tố Nhu bồi tiếp hắn từ thời điểm còn nhỏ. Lúc hắn dự định bán nàng đi, nàng nhất quyết cam tâm ở lại, không chê hắn lưu lạc thảm cảnh. Còn suy nghĩ đợi hắn bán nàng đi cầm được bạc lại lẻn trốn về tiếp tục hầu hạ hắn.
"Ngươi còn giả trang. Không phải bấy lâu nay ngươi kích động tâm trí, làm ta biến thành một người hiểm tâm ác độc hay sao?"
Mộc Tố Nhu tiếp lấy tô cháo nhưng không ăn, sững sờ nhìn hắn.
Bấy lâu nay thần hồn hắn an trú tại trong nhẫn, nếu Triệu Huyền trong cơn nóng giận hủy đi thì thực sự không ổn.
Không đợi hắn suy nghĩ, Triệu Huyền đã một trảo nắm lại, lôi kéo lực lượng bản nguyên trong thân thể hầu tử ra.
Linh cốt theo một ý nghĩa nào đấy chính là một loại lực lượng bản nguyên.
"Nói về thân thế của ngươi."
Cách đây không lâu, hắn cảm nhận được tâm tình bản thân có chút kỳ lạ. Dường như luôn nóng nảy, bất định không yên, bị một cỗ lực lượng nào đấy kích động.
Hắn thở dài ôm nhu nói: "Ngươi mau thoát y."
Cảm nhận ngực áo nhanh chóng ướt sũng, hắn không đẩy nàng ra, một mực ôm chặt vỗ về.
Thần thông Dung Cốt này có thể dung hợp lực lượng bản nguyên bào thân thể, cũng có thể cưỡng chế tách ra.
Có một người như vậy bên cạnh, hết thảy đáng giá.
Nó không dám phản kháng, lập tức trả lời:
"Có gì để nói? Ngươi nghĩ sai rồi, thực ra hành động của ta..."
Vẻ mặt không cảm tình của hắn trái ngược hoàn toàn với bộ dáng ôn nhu lúc đối mặt với Mộc Tố Nhu.
"... Ta thừa nhận, ta sai rồi ta sai rồi, hừ a..."
Hư ảnh tử hầu phát ra âm thanh the thé khó nghe.
Triệu Huyền cười như không cười nhìn hầu tử nói. Ánh mắt rét lạnh làm nó dựng hết lông tơ.
Hầu tử muốn nhiều lời, Triệu Huyền không có hứng thú nghe tiếp, vận lên Dung Cốt quyết, nắm lấy cổ hư ảnh hầu tử, một bàn tay đặt l·ên đ·ỉnh đầu nó.
"Bấy lâu nay ngươi đối với ta làm gì?"
Triệu Huyền lẳng lặng liếc mắt tử hầu này một cái.
Hư ảnh hầu tử vốn nồng đậm, trải qua một trận cường bạo trở nên mờ nhạt không ít, khí tức suy nhược yếu ớt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.