Ma Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Mộc Tố Nhu
Nhi nữ nàng lúc ấy mới bốn tuổi, lại ở trong một gia đình nghèo ngày ngày chịu đói, ngày đông giá lạnh mà chỉ mặc một kiện áo vải mỏng manh. Thân thể gầy yếu ngăm đen co lại trong gió lạnh kia trông xấu xí, dù bị mẫu thân rao bán một thời gian dài nhưng không ai thèm mua nàng.
Thanh âm tuy nhỏ nhưng lọt vào tai Triệu Huyền, cảm thấy gần mà xa, xa mà gần, dường như trong hư không có thứ gì đang biến đổi.
Thố Nhi vẻ mặt trắng bệch, không biết là do kinh hãi Cố Thanh Nhi có thể điều khiển trận pháp, hay là vì lý do gì khác.
"Không thể!"
Chỉ cần Triệu gia liên hôn Tống gia, sẽ có thể đè hai nhà kia xuống, làm bá chủ Lương Thành.
"Công tử, cầu xin ngươi đừng bán nô tỳ, nô tỳ cả đời này chỉ đi theo ngươi mà thôi ô ô..."
Bị đuổi khỏi Triệu gia, Triệu Huyền phẫn uất ngày đêm uống rượu.
Phía dưới, một thiếu nữ gầy yếu đang ôm một khúc gỗ lớn, toàn thân khí sắc uể oải, nỗ lực chút sức lực cuối cùng để không tuột tay khỏi khúc gỗ mà c·hết chìm.
Ngay thời điểm quá trình Dung Cốt bước đến giai đoạn mấu chốt, một thanh âm trong trẻo vang lên:
Tìm một chiếc gương soi, phát hiện trên má in hằn dấu bàn tay cùng nỗi bỏng rát, hắn mới có chút tin tưởng nơi này là thật.
Mặc dù hắn bị đuổi ra khỏi Triệu gia, nhưng cũng được cấp một nhà trúc nhỏ tại một địa phương hẻo lánh, mang theo một trăm lượng bạc, cùng một nha hoàn bên người.
Triệu Huyền giật mình thu hồi nụ cười đê tiện kia lại.
Cách đây không lâu Tống Kim Mạch hỗn xược với một vị công chúa đến từ kinh thành, Tống gia đại nạn lâm đầu.
Tay ngọc nàng nắm vào hư không, Triệu Huyền liền cảm thấy giống như có thứ gì trong thân thể bị cưỡng ép móc ra, đau đớn tột cùng.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng hiện lên một tia âm lệ. Phía trên hư không đỉnh đầu mơ hồ hiện lên hư ảnh một bộ bạch cốt trắng noãn như ngọc, toả ra khí tức thần thánh.
"Công tử, bây giờ ngươi dự định đem nô tỳ đi bán phải không, cầu xin ngươi đừng làm vậy. Nô tỳ chỉ hầu hạ ngươi mà thôi. Hoặc nếu... hoặc nếu công tử bán ta đi, đợi công tử cầm được ngân lượng, ta lại lén trốn về với ngài được không... ô ô..."
Tuy ở trong Triệu gia giàu có, nhưng mẫu thân Triệu Huyền không có nhiều tư sản.
Tại trong Mạc Thành này, hắn ái mộ Tống Kim Mạch, đại tiểu thư Tống gia đã lâu, nhưng vẫn một mực không được đối phương đáp lại.
Không phải công tử dự định dỗ dành cho nàng ngoan ngoãn, lừa đem nàng đi bán a?
Triệu gia này... thật tham lam.
Ngay tức thì, cảnh vật xung quanh thay đổi, có núi sông, thôn trấn, nhật nguyệt... bay tới bay lui, tựa như đang tìm một tư thế thích hợp để lắp ghép lại.
Trải qua nhiều lần mộng mộng ảo ảo, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo tưởng hết thảy không có một thứ gì là thật, mà toàn bộ đều là đang nằm mộng.
Nói là tam công tử Triệu gia, trên thực chất hữu danh vô thực. Bởi vì cách đây không lâu hắn đã bị đuổi ra ngoài.
Triệu gia vốn rất mong chờ mối hôn sự với Tống gia, trong Lương Thành này, nổi danh tứ đại gia tộc, Triệu, Tống, Vương, Tần.
Mà lễ vật, cần phải thuộc loại quý giá nhất.
Nguyên cớ là bởi nàng ta mắt cao hơn đầu, thực sự khinh bỉ hắn, luôn muốn từ hôn đây.
Quan sát quang cảnh chung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên giường ở trong một nhà trúc nhỏ.
Người tinh tường cẩn trọng suy nghĩ một chút, sẽ nhìn thấy được một loạt hệ liệt tốt đẹp phía sau.
Triệu Huyền thương tâm kéo nàng dậy ôm vào trong lòng:
Nhưng cũng không quá chắc chắn a, không phải cảnh tượng trong mộng kia rất chân thực sao, đến cả xúc cảm thân thể mềm mại kia... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Oa tặc Đồng Mỗ, ngươi... đã thoát ra rồi? Hết lần này lần kia ngươi không tới, lại đến vào lúc này, quả thực là âm hồn bất tán."
Tuy ngữ khí dễ nghe, nhưng bên trong ẩn chứa một loại lực lượng kỳ diệu cường đại, đánh gãy quá trình Dung Cốt. Tám khối đá lớn vốn sáng chói liền ảm đạm.
Nhớ lại đoạn cố sự này, Triệu Huyền không khỏi cười thầm chế giễu một tiếng.
Lúc ấy nhìn thấy nữ hài này, Triệu Huyền đã nũng nịu đòi mẫu thân mua về để có người cận kề.
Lại nói, bản thân hắn là tam công tử Triệu gia, Lương Thành, nước Đại Thương.
Triệu Huyền kinh nghi nhìn về phía xa, một nữ hài mặc áo bào rộng thùng thình đang nhìn về phía bên này.
Nha hoàn này lúc hắn còn nhỏ được mẫu thân dẫn đi dạo trong Lương Thành, gặp một vị phụ nhân từ vùng thôn dã xa xôi, vì thiếu tiền nên đến đây bán nhi nữ.
Tống gia đắc tội người của hoàng cung, liền chuẩn bị lễ vật, sắp sửa vào cung bồi tội.
Mộc Tố Nhu lại càng khóc lớn hơn.
Kéo Mộc Tố Nhu lên, nàng liền ôm chặt chân hắn:
Cũng may nữ hài này lúc đấy chỉ có giá ba lượng bạc, nàng dễ dàng trả được.
Mẫu thân mất khi sinh hắn khó khăn.
Nha đầu này một mực vừa khóc vừa cầu xin.
Nếu đổi lại là một nữ tử trưởng thành, hoặc một đại hán có sức lực cường tráng, chí ít vài trăm lượng.
Hắn không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ lung tung, nhanh chóng chạy đến giếng đá bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khá lắm, trục xuất hắn ra khỏi gia tộc, liền sẽ có thể thoát khỏi liên quan. Mà nếu xảy ra trường hợp Tống gia bên kia hoá giải nguy cơ, liền có thể mượn danh nghĩa "Đón về" triệu tập hắn trở lại gia tộc, như là ban ân chúc mừng hắn quy vị...
Hắn nghi hoặc tự quất hai bạt tai vào mặt chính mình.
Cố Thanh Nhi thì biến sắc cùng hoảng hốt kinh ngạc quát:
"Hô"
Cùng lúc đấy, hắn cảm thấy bản thân như bị một cỗ lực lượng vô hình khoá chặt.
"A?"
Nước cờ này nhìn như đơn giản, nhưng lại sâu không thấy đáy a.
Không biết qua bao lâu "Đèn kéo quân" dừng lại, đối diện Triệu Huyền không chỉ là Cố Thanh Nhi, còn có cả Thố Nhi.
Nàng hừ lạnh một tiếng.
. . .
Nếu không cẩn thận sẽ bị diệt tộc.
Mà mẫu thân hắn chỉ là tiểu th·iếp, nên địa vị cơ hồ thấp vô cùng, chỉ cao hơn đám hạ nhân nha hoàn.
Nghe rất buồn cười hài hước a, đối với một người được an bài hôn sự với mình, sớm muộn cũng sẽ thành phu thê, làm sao lại cần truy cầu đối phương đâu.
Hỏi mới biết, nàng gọi Mộc Tố Nhu.
Triệu Huyền hận không thể cho chính mình một trận quyền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Huyền mở trừng hai mắt, thở hổn hển.
Bất quá, hắn vốn đã được thế hệ gia gia an bài hôn sự với vị tiểu thư này.
"Ngươi an tâm, ta sẽ không bao giờ bán ngươi đi."
Cơn đau đớn làm ý thức của hắn mơ hồ, dần dần chìm vào bóng tối.
Nghĩ đến bộ dáng đối phương khinh bỉ chính mình, Triệu Huyền thiếu chút nữa phỉ nhổ.
Ta không ngốc như vậy đâu.
Mang nữ hài về nhà, Triệu Huyền một mực chơi đùa cùng nàng. Lúc ấy hắn cũng còn trạc tuổi nàng đâu.
"Đây là các ngươi bức ta."
Mẫu tử Triệu Huyền ở trong Triệu gia địa vị thấp kém, những người khác vị nịnh nọt đại phu nhân, nên không một ai gần gũi mẫu tử hắn.
Triệu Huyền còn ngu ngốc lo lắng cho Tống Kim Mạch, dự định bán đi nha hoàn thân cận bao nhiêu năm để cúng bái tài phí cho nữ nhân kia mua lễ vật.
Triệu Huyền lắc lắc đầu.
Lại nằm mộng?
"A..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta đang cười chế giễu Triệu gia a, đừng hiểu lầm.
Mộc Tố Nhu ở dưới giếng nhìn thấy Triệu Huyền đang nhìn xuống nàng, miệng mỉm cười, không hiểu sao rất thương tâm. Uỷ khuất khóc lên ô ô:
Từ thân nàng toả ra uy áp cường đại làm hắn có chút hít thở không thông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi Tống gia chọc vào trần nhà hoàng cung, Triệu gia làm sao dám ngồi chung thuyền với đối phương nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.