Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 108: Là quỷ hay là người?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Là quỷ hay là người?


Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua, ngày cuối cùng trong năm Thiên Đức thứ hai Lịch Việt đã đến.

Lâm gia mặc dù bị phong cấm một năm, nhưng ngày Tết cũng phải đón. Đây đã là truyền thống không thể bỏ của Đại Việt.

Trên dưới Lâm gia, mấy ngày nay cũng đã dần quen với sự thật chỉ có thể quay ra quay vào trong Lâm phủ mà bắt đầu trang trí nhà cửa.

Trong hàng ngàn người Lâm gia lúc này chỉ có duy nhất một người vẫn nhốt mình trong phòng.

Đó là Lâm Đình Quyết!

Lâm Đình Quyết lúc này nằm quằn quại trên giường, trong người nóng như lửa đốt, hắn cảm giác được linh hồn của mình đang dần bị thiêu đốt.

Ngọc Huyền từng nói, trong thời gian vài tuần sau khi hồn chủng đưa vào người sẽ bắt đầu có hiện tượng dung hợp.

Hiện tượng này sẽ gây ra một chút đau đớn. Đó là khế ước của hắn với quỷ. Tất cả giáo chúng của U Hồn giáo đều phải trải qua nỗi đau này.

Nếu chỉ việc này còn không chịu đựng được, vậy cũng tương đương phế vật, U Hồn giáo bọn họ không cần.

Nhưng rõ ràng, vài ngày trước hắn đã trải qua một cơn đau. Cũng đã cảm nhận được khế ước linh hồn của chính mình với quỷ.

Tại sao, hôm nay cơn đau lại dữ dội đến vậy.

Từ vài tuần trước, hắn đã giúp U Hồn giáo bố trí bước cuối cùng của kế hoạch. Nhiệm vụ này do Ngọc Huyền đảm nhiệm.

Bọn họ nói đêm Giao thừa nhất định sẽ có một sự kiện lớn tại Cổ Dung thành.

Hắn đã bước lên thuyền giặc, vậy thì cũng phải có giác ngộ của giặc. Hắn mặc dù không biết chuyện này ra sao. Nhưng chắc chắn nó đánh dấu cho sự trở lại của U Hồn giáo.

Nếu vậy, hắn cũng không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.

Không lẽ việc này liên quan đến cơn đau của hắn hiện tại.

Con quỷ từ sâu thẳm linh hồn của hắn lúc này thôi thúc sự khát máu, sự tàn bão lãnh huyết không thuộc về con người.

Não của Lâm Đình Quyết đau như muốn nổ tung. Mắt của hắn khi thì đỏ ngàu như thú dữ bỏ đói lâu ngày thấy thịt tươi, khi thì trắng dã như ngạ quỷ.

Hắn suy nghĩ lúc thì yêu thương Lâm gia hết mực, lúc thì muốn đồ diệt toàn bộ trên dưới Lâm gia cho thỏa cơn thèm khát máu.

Hắn hiện tại giống như một kẻ tâm thần phân liệt, đau khổ đến cùng cực.

Hắn không thể tỉnh táo suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa.

Chỉ còn biết ném thật nhiều đan dược vào trong người cố gắng giảm đi cơn đau nhức.

Nhưng cũng chẳng biết, nó có tác dụng hay không.

Mặt trời chầm chậm khuất sau lưng núi.

Chiều tà!

Tối muộn!

Khắp Cổ Dung thành lúc này đều đốt đèn lồng đỏ rực toàn thành.

Bao gồm cả Mạc Dung cũng không ngoại lệ mà dọn dẹp, sửa sang lại quán xá.

Cuối cùng, chỉ còn chưa đầy một khắc đồng hồ nữa là tới giao thừa.

Lúc này, một người thân mặc gấm đỏ, trên vai cõng một đứa bé đang chậm rãi tiến đến phòng của Lâm Đình Quyết.

Hắn là Lâm Đường, trưởng tử nhà họ Lâm.

Chuyện đến nước này, hắn cũng không hoàn toàn trách Lâm Đình Quyết.

Hắn đã tới đây, tức chính mình cũng bỏ qua tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi.

Lâm Đường thở dài, tiến đến gõ cửa.

Cạch! Cạch!

“Phụ thân.”

Nhưng lại không có bất kỳ sự phản hồi nào từ Lâm Đình Quyết.

Người ngồi trên vai Lâm Đường là con gái hắn. Nàng miệng nhỏ chúm chím liền hỏi: “Cha, gia gia sao thế? Ông không thích đi thả đèn hoa đăng với chúng ta sao?”

Lâm Đường liền trấn an nàng, rồi thử gõ cửa lần nữa.

Cạch! Cạch! Cạch!

“Phụ thân, người có muốn đi đốt đèn trời với thả hoa đăng cùng ta không?”

Kết quả lần này vẫn không có tiếng trả lời của Lâm Đình Quyết.

Lâm Đường liền tự lẩm bẩm: “Không lẽ, phụ thân đi đâu rồi sao?”

Hắn liền cắn răng đẩy cửa vào bên trong, khắp căn phòng tối om không một ánh sáng.

Đã vài tuần Lâm Đình Quyết không cho bất kỳ ai bước vào phòng của hắn khiến nơi đây bốc một mùi hôi đặc trưng.

Hắn có một cảm giác bất an khó tả.

Con gái hắn liền nắm chặt tay bứt tóc hắn nói: “Cha, hay là chúng ta quay lại đi. Ta sợ.”

Lâm Đường không trả lời nàng mà hai mày nhíu chặt.

Hắn khẽ vận chân khí, ánh sáng vàng nội công độc môn Lâm gia liền phát ra chiếu sáng lờ mờ một vùng nhỏ.

Hắn chậm rãi soi quanh phòng, cho đến khi soi đến giường của Lâm Đình Quyết.

Hắn liền một mặt hoảng sợ ngã ngồi xuống đất.

Con gái hắn trên vai liền rơi xuống đất nhưng sự sợ hãi đã lấn át cơn đau, nàng hét lớn chạy ra ngoài cửa.

Lâm Đình Quyết lúc này cả người tóc tai rũ rưỡi, thân thể quằn quại.

Từ hốc mắt, máu đỏ sền sệt chảy ra đến nỗi không nhìn thấy con ngươi.

Thất khiếu của hắn đều đang không ngừng xuất huyết.

Cảnh tượng vô cùng ghê rợn như một con quỷ.

Hắn miệng lưỡi lắp bắp: “Ph...ụ...ph..ụ...th...ân”

Lâm Đình Quyết lúc này nghe thấy giọng của Lâm Đường, trong miệng liền bắt đầu thì thào: “Đường nhi, cứu ta. Cứu...”

Nhưng hắn lúc này nghĩ tới thứ gì liền nói: “Không.”

“Lâm Đường!”

“Lâm Đường!”

“Mau cút!”

“Cút cho ta!”

“Cút đi. Mang theo tất cả người Lâm gia.”

“Cút!”

“Càng xa càng tốt.”

Lâm Đường nhìn cảnh tượng của cha hắn. Người gia chủ uy nghiêm, tôn kính thường ngày. Là chỗ dựa của chính mình lúc này lại đang tức giận khổ sở như một con quỷ sắp c·hết.

Nhưng cho dù là qu ỷ, có một sự thật không thể thay đổi, ông ấy chính là cha hắn.

Hắn nước mắt không khỏi chảy hai hàng tiến đến ôm lấy Lâm Đình Quyết nói: “Cha, người không cần lo. Ta ở đây.”

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Nhưng nghĩ đến thứ gì hắn liền lấy toàn bộ sức lực hiện tại của mình đẩy Lâm Đường ra rồi quát: “Cút cho ta.”

“Mau chạy. Chạy đi càng xa càng tốt.”

Gương mặt của Lâm Đình Quyết lúc này giống như sắp khóc. Hắn mặc dù quát lại càng khiến người ta tưởng như đang cầu khẩn thảm thiết.

Nhưng Lâm Đường vẫn không thể hiểu được rốt cuộc cha hắn vì sao muốn làm như vậy. Đang yên đang lành, tự dưng liền chạy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Lâm Đình Quyết cả đời mỗi lời nói đều là ẩn ẩn ý tứ.

Thậm chí đến con trai của hắn là Lâm Đường cũng thừa nhận không thể hiểu nổi người gia chủ uy nghiêm này.

Đến cơ hội cuối cùng, hắn nói thẳng thừng, bộc bạch tất cả ý tứ với người con trai hắn yêu quý nhất.

Kết quả, Lâm Đường cả đời không hiểu được dụng ý Lâm Đình Quyết.

Đến thời khắc cuối cùng này, cũng vẫn không hiểu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Là quỷ hay là người?