Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Đại Hắc Xà
“Nữ tử kia chưa động. Chúng ta cũng không động. Dù sao cô ta mới là người dẫn đội.”
Sau đó lại dùng một loại đặc chế từ đất sét trộn lẫn với bạch phiến, lại thêm chất liệu lấy từ vùng Tây Bắc này tạo thành hỗn hợp để gắn những tảng đá với nhau.
Đám người Lâm gia đã có hai n·gười c·hết trong quãng đường vừa rồi, một già một trẻ. Người trẻ do sức lực thân thể không đủ mà c·hết do áp lực của xoáy nước. Một người già thì sức khỏe đã kém nên không thể bơi ra khỏi ao bùn mà c·hết sặc bên dưới.
Mạc Phong cười khẽ nói: “Thứ U Quỷ giáo. Không, thứ ngươi muốn tìm là gì?”
Xung quanh nơi đây là rêu xanh, thêm vài loại cây cỏ dây leo chằng chịt. Nước hồ thì dĩ nhiên là một màu đen kịt im lìm không chút gợn sóng.
Ngọc Huyền vẫn lạnh lùng: “Đó là người Việt. Ngươi thật sự không muốn cứu sao? Nghe nói người Mạc gia rất trung nghĩa. Lẽ nào chỉ có như vậy thôi sao?”
Bên trên là vách động. Bọn họ có lẽ theo dòng nước mà đi vào bên trong núi.
“Giờ phân c·h·ó còn chưa thấy đ·ã c·hết giữa đường. Thì các ngươi giả vờ khóc than rồi quay ra chửi ta. Người Việt quốc quả thật đều xứng đáng là nam nhi đại trượng phu a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không ngờ nơi đây vậy mà lại có một sơn động to đến như vậy. Sơn động này nhìn càng giống tự đào thì hơn.
Đường đường nam nhân đối diện một lời nói của nữ nhân cũng không thể kiềm chế. Sao có thể làm được việc lớn.
Trầm Mộc kiếm của Trần An quả thật đã cứu đám người Lâm gia ít nhất làm một mạng.
Ngọc Huyền cùng ba người Trần An đang dần dần hô hấp bình thường trở lại với vẻ mặt khó chịu của y phục bẩn thỉu trên người.
Mạc Phong nhìn về phía đám người Lâm gia muốn khuyên bảo một chút. Dù sao cũng phải đi tiếp, bọn họ còn muốn tìm chỗ sửa sang lại quần áo một chút.
Không thể ngờ rằng dưới hồ vậy mà còn một con vật to lớn khủng bố như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Phong thấy thế liền nói với Ngọc Huyền: “Cô không còn thời gian đâu.”
Ngọc Huyền gật đầu nói: “Ta và ngươi hợp lực có thể gia tăng tỉ lệ.”
Hắc xà liền lập tức giãy dụa. Trầm Mộc kiếm dưới sức cắn của con rắn cũng đã đâm xuyên hàm dưới của nó.
Đúng lúc này, một con rắn to lớn toàn thân đen nhánh dài tới chục trượng há cái mồm máu to ngoác lao về phía đám người Lâm gia.
Duy chỉ có đám người Lâm gia đang không ngừng kêu gào than trời trách đất khóc người đã mất. Trần An cùng Mạc Phong cũng không muốn làm phiền sự đau thương của bọn họ.
Lúc này, đám người Lâm gia đang là những kẻ đang ở gần ao bùn nhất. Bọn họ vẫn không ngừng khóc lóc, quả thật khiến người khác có chút đau đầu.
Sau khi có thể hít thở bình thường, Trần An chân khí trong người khẽ động lấy ra một cây đuốc đốt lửa lên.
Chương 51: Đại Hắc Xà
A Hổ lúc này cũng chạy tới. Nhìn dáng vẻ to lớn của con rắn mà không khỏi kinh hãi: “Thiên địa phụ mẫu ơi. Con này sống bao nhiêu năm rồi chứ?”
Đám người Lâm gia chỉ biết mở to mắt nhìn con rắn lao tới.
Mạc Phong cầm cũng sớm đã xuất thủ. Xuyên Vân kiếm rời vỏ, y liền nhảy lên không trung. Thân kiếm liền lập tức sáng lên dưới sự gia trì chân khí của Mạc Phong.
Trần An trong một khoảnh khắc chân khí khẽ động, Trầm Mộc kiếm xuất hiện trong tay. Hắn tinh chuẩn ném thẳng kiếm về phía cái mồm của con rắn. Đúng lúc nó định nuốt chửng đám người Lâm gia thì lại bị kiếm của hắn kẹp lại ở giữa.
Nơi nó đi qua, rêu xanh, cỏ dại, dây leo chằng chịt cũng lập tức bị kéo đứt.
Đám người Trần An lúc này mới chú ý tới. Bọn họ vừa mới bơi lên từ một cái hồ. Không biết bằng cách nào mà hồ này được thông với dòng sông bên ngoài kia.
Chỉ mỗi như vậy đã phỉ báng người đ·ã c·hết tới mức không chút cơ hội phản kháng. Hơn nữa cũng không ngại lôi cả nam nhân Việt quốc ra đánh đồng.
Đôi mắt ẩm ướt, màu đục như đá cứng. Ở giữa là một vệt đen của con ngươi.
Nghe thấy Ngọc Huyền nói thế trong đám Lâm gia liền có người tức giận nổ lên quát lớn nói: “Tiện nhân, ngươi nói lại một lần nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Huyền lúc này nhìn con rắn trước mặt cũng không có đối sách. Nhìn sang hướng Mạc Phong nói: “Có đối sách gì không?”
Nhưng đúng lúc này, mặc cho bọn họ đang ở trên bờ cãi nhau. Phía dưới ao bùn, một thứ dài tới cả chục trượng đang chậm rãi bò. Hơn nữa, toàn thân nó đều là một màu đen khiến người ta càng khó đề phòng.
Đám người lúc này đều há to mồm mà hít lấy hít để không khí, mặc kệ trong mồm trong mũi vẫn đầy là thứ bột đen bẩn thỉu nhộn nhạo mà ho sặc sụa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An cùng Mạc Phong kinh ngạc nhưng cũng lập tức liền phản ứng lại.
Mạc Phong cau mày nói: “Da của nó cứng rắn vô cùng. Điểm yếu sợ rằng chỉ có phần miệng. Nhưng cũng không có biện pháp.”
Trần An cau mày lắc đầu. Đám người Lâm gia này đúng là đá ven đường không thể mài thành ngọc sáng.
Người Lâm gia vừa chửi kia liền giận tím mặt mà không nói được gì: “Ngươi...ngươi...”
Mạc Phong lắc lắc đầu nói: “Điểm yếu ở phần miệng. Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra. Nhưng muốn một kích chí mạng không dễ dàng.”
Một kiếm chém lên thân hắc xà. Tiếng v·a c·hạm leng keng, tóe lên ánh lửa như chém vào kim thiết.
Trần An lúc này cũng cả kinh không kém. Hắn hỏi Mạc Phong: “Đại ca, giờ phải làm sao?”
Ngọc Huyền cau mày nhưng không đợi nàng ta trả lời. Bên kia con rắn đã lập tức xà xà trườn đến với tốc độ vô cùng nhanh về phía đám người Lâm gia.
Trầm Mộc kiếm bay ra khỏi miệng của nó. Máu tươi cũng theo đó chảy ra. Bị thương càng khiến các loài động vật trở nên điên cuồng.
Nhưng Ngọc Huyền thì có lẽ không chịu được nói: “Người đ·ã c·hết cũng chỉ là phế vật. Cần gì phải kêu gào khóc lóc ầm ĩ? Thật phiền!”
Ngọc Huyền lúc này cười khẩy nói: “Làm sao? Nói vậy các ngươi còn không phục? Ta với Lâm Đình Quyết thương lượng. Ta chỉ lấy đồ của ta, còn lại tất cả các đồ trong mộ đều cho các ngươi.”
Thân thể to lớn của nó khiến người ta không khỏi rùng mình kh·iếp sợ.
“Kết quả một đám già đầu các ngươi tham lam tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cả tháng. Còn lôi thêm một đám con cháu đến cố ăn cho đầy mồm.”
Mạc Phong cũng không ngờ thân của hắc xà vậy mà vô cùng cứng rắn.
Mạc Phong chậm rãi bước về phía đám người Lâm gia. Trần An cũng đi theo y đề phòng bất trắc.
May cho bọn họ hồi nãy khi dưới nước nó không phát hiện ra, nếu không sợ rằng tất cả đều đã không thể lên được bờ.
Nó ngóc đầu lên từ đám bùn đầu chạm tới cả vách động khiến đất bụi rụng xuống.
Dưới một kiếm của Mạc Phong mặc dù không để lại thương tích cho con rắn nhưng cũng khiến nó giãy dụa càng mạnh. Dường như con rắn đã thực sự phát điên.
Miệng nó há to về phía đám người gầm lên vô cùng chói tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đám đều một vẻ khó chịu bước ra từ cái hồ. Cái hồ này xây bao phủ xung quanh bởi nhiều tảng đá lớn được đẽo gọt cẩn thận.
Lần này thì đến Mạc Phong cũng phải chau mày. Nữ tử này mặc dù xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không khỏi quá mức chua ngoa đi.
Đối diện với cự xà, đám người Lâm gia còn bị dọa sợ đến không biết làm sao phản kháng, chỉ biết đứng nhìn mà quên mất rằng chính mình cảnh giới vẫn còn không thấp đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.