Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Hậu duệ của tôi quá yếu rồi a!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Hậu duệ của tôi quá yếu rồi a!


“Haizz, cha mới là người nên bình tĩnh lại đi thì hơn."

Và người đó không ai khác chính là cô gái mà tôi thấy lúc nãy, từ lúc tôi rời đi thì cô ấy cứ đi theo tôi.

Một ngọn l·ửa b·ùng l·ên và nổ tung làm cho khói bụi bay mù mịt xung quanh.

“Ngậm mồm và đứng yên đó một lúc đi!"

Haizz, thật đúng là một người cha năng động đến hết biết mà...

“Sao lại cảm ơn tôi, việc tôi đánh bại hắn thì có liên quan đến cậu à?”

Nhưng đột nhiên đôi mắt của người vừa lúc nãy đã trừng lớn lên vì không tin được vào điều trước mắt mình.

Tôi thổi một hơi nhẹ.

“Tất cả những điều tôi vừa xàm ngôn... Đó không phải là những lời đáng lẽ tôi nên nói khi gặp ai đó lần đầu. Nêu có một cái lỗ ở đây...... tôi muốn chui xuống nó. Làm thế nào tôi có thể xin lỗi vì những gì tôi đã làm đây?"

Ngay từ lúc đầu, cách sử dụng ma lực giữa tôi và tên nhóc Kevin đó căn bản là khác nhau. Hắnthì ra sức dồn nén ma lực lại, tập trung cao độ để điều khiển được ma pháp. Còn ta thì chỉ cần một thao tác nhỏ tại chỗ là ma lực tự khắc phục tùng theo rồi.

Người xung quanh khi nghe thấy lời hắn nói thì cũng chú ý đến phí bên này, trong số đó có người đã nhận ra tên hoàng tộc đó.

Bất giác tôi mỉm cười và trả lời cô ấy ngay sau đó.

Khi tôi bắt đầu chú ý đến hắn, thì nhận ra rằng hắn đang giá tôi bằng một đôi mắt khinh thường và sau đó hắn nói.

“Này cô gái cô đi theo ta nãy giờ cũng được vài phút rồi đó.”

Vừa nói xong thì tên nhóc hoàng tộc đó đột nhiên sử dụng một ma pháp hệ lửa t·ấn c·ông về phía của tôi...

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ khi mà cô ta còn chẳng thèm biểu hiện ra tí về hiếu kỳ gì cả, mà vậy cũng tốt thôi.

“Ừm thì là vì trước khi bước vào đây thì người giám hộ của tôi đã khích lệ tôi cố gắng lên. Sau đó thì tên Kevin đó đã nhìn thấy và nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, và hắn đã chặn đường tôi không cho tôi đi tiếp sau đó thì hắn đã đe dọa tôi nhưng trước khi hắn kịp làm gì thì cậu đã xuất hiện làm hắn phân tâm còn sự việc tiếp theo thì nó đã diễn ra như lúc sau đó đấy.”

Sau khi nói cảm ơn xong thì cô ấy im thinh thít đứng yên một chỗ và không nói gì dường như là để đợi tôi trả lời cô ấy vậy.

“Cậu thật sự rất mạnh đó.”

“Cố gắng lên nha, Isaac." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên ngốc này vẫn chưa hiểu được sự khác biệt về thực lực của chúng ta sao?

“Ta... ta không thể cử động... ngươi đã làm gì!?"

Ohhh, tên này đang đe dọa mình sao nếu bây giờ hắn biết bản thân tôi là Thủy tổ của hắn thì không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùmmmm~~~~~

Mà, tôi cũng đã kiệm giọng của mình xuống lại một chút rồi. Tầm khoảng 30 phút sau cưỡng chế sẽ được tự động phá giải thôi.

Bất ngờ thay, cô ấy lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào đối với cái tên của tôi.

Tuy nhiên, cũng có thể nói đây là một thời đại tốt. Dẫu sao thì một tên quỷ nhân yếu xìu cỡ này cũng có thể khua môi múa mép được đến vậy cơ mà.

Diana nghiêng đầu sang một bên và hỏi tiếp.

Nếu không thể làm điều đó trong thời đại thần thoại, c·ái c·hết là điều chắc chắn.

“À mà, mặc dù nói chuyện nãy giờ nhưng chúng ta vẫn chưa giới thiệu tên của nhau đúng không?”

Vậy đây là những điều mà cha mẹ con người hay làm cho con của mình hay sao. Cũng không hẳn là họ có ý xấu gì, tuy nhiên nó cứ làm tôi cảm thấy xấu hổ thể nào ấy.

“Ah, thì...Um... Thật ra mình muốn nói cảm ơn cậu vì đã đánh bại tên Kevin lúc nãy.”

Lúc tôi để ý kĩ vào thì cô gái đó là một cô gái xinh xắn với mái tóc bạch kim suôn dài và óng ả, được quân xoăn nhẹ trông bồng bềnh và duyên dáng. Với cái sống mũi thẳng tấp, đôi mắt màu xanh dịu dàng và biểu cảm có phần ngây thơ trong sáng đã tạo nên sự xinh đẹp đáng yêu đó.

“Tại sao không đáng?”

"Con đã nói như thế thì chắc có vẻ sẽ ổn thôi nhỉ!"

"Cố lên, cố gắng lên, cố gắng lên, Isaac của chúng ta!"

Một, hai,ba... Hmm, năm vòng ma pháp trận lập ư.

"Ngươi... Ngươi đã làm gì!!"

“Này tên khốn kia, ngươi không nghe ta nói gì à?”

“Đó là tại ma pháp của ngươi quá yếu thôi.”

Tôi đáp lại như thế, trong khi tiếp tục đi vào đấu trường nơi diễn ra bài kiểm tra.

“Cái gì !!? Thế thì ta sẽ cho ngươi thấy một ma pháp mạnh hơn gấp nghìn lần lúc nãy!”

“Hmm, ra là thế à.”

Thân là một hậu duệ của tôi, vậy mà lại không được ban phước cho tài năng ma pháp lẫn cả ma lực. Thật đáng thương làm sao.

Những thí sinh dự tuyển khác khi chứng kiến cảnh tượng đó xì xầm to nhỏ trong khi vẫn giữ nét mặt hết sức kinh ngạc.

“Cái gì...!?”

“Thật là om sòm, ngươi không thấy bản thân mình mình ồn ào và ngu ngốc sao?”

2000 năm đã trôi qua rồi. Chắc có lẽ cũng không nhất thiết phải áp đặt bất cứ ai đều phải có hứng thú về Ma vương cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi ngạc nhiên cái gì. Ta chỉ đơn giản là thổi tắt ngọn lửa bé nhỏ trên cây đuốc mà thôi."

“Hân hạnh được làm quen, Diana."

Đây thực chất là một khối ma pháp trận lập thể khổng lồ, và được dựng lại thành hình dạng giống như một tòa lâu đài. Thành quả của nó thì như hiện giờ có thể thấy, dù đã trải qua 2000 năm nhưng vẫn giữ được nguyên vẹn dáng vẻ hùng vĩ uy nghiêm ngày nào. Có thể một vài nơi trông như đã cũ kỹ và xuống cấp, nhưng thực chất nó đã như thế từ thời mà tôi còn sống ở đây rồi.

"Tại sao một tên hoàng tộc lại đi xem thường một thường dân. Không phải là trước kia ma tộc luôn luôn hòa thuận và đồng lòng với nhau hay sao? Xem ra trong thời gian ta chuyển sinh thì đã có điều gì đó không ổn giữa các quan hệ của ma tộc rồi."

Ngọn lửa mà hắn tạo ra yếu đến mức không đủ làm người tôi xây xước dù chỉ một ít chớ nói chi là đòi g·iết tôi.

"Hừ, lại một tên thường dân hỗn huyết nữa sao? Này tên kia nhìn gì hả khôn hồn thì cút đi chỗ khác đi đừng có lo chuyện bao đồng không nghe lời thì ta g·iết ngươi luôn đấy."

Quả thực thì đến cả tôi cũng phải thực sự bất ngờ thôi, mồm miệng thì gáy kinh như thế mà ma pháp sử dụng lại còn thấp kém hơn cả trò nghịch lửa của đám con nít.

Khi mọi người nghĩ rằng tôi đ·ã c·hết và tiếc nuối.

Cái... cái loại ma thuật cấp thấp gì thế này? Hắn phải vẽ tới tận 5 vòng ma pháp trận lập chồng chất lên nhau để có thể sử dụng một đòn yếu nhớt như thế này thôi ư.

“Ờ, mà cậu thấy hết chưa? Hắn dập tắt Ma Hỏa trong nháy mắt luôn. Hắn hẳn phải là một gã cực kỳ tinh thông ma pháp phong ấn đấy!”

Ở phía bên cánh tay phải, nếu tôi nhớ không lầm thì đó là khu vực đấu trường mà nhỉ.

“Vậy thì được rồi. Tôi sẽ giới thiệu tên của bản thân trước.”

“A...Uii...”

"Ừm phải rồi đó. Isaac bé bỏng nhà ta mới chỉ có một tháng tuổi thôi mà đã chín chắn như thế này rồi. Chắc chắn thẳng bé sẽ đậu!"

“Ngươi dám nói Ma Hỏa của ta là đốm lửa tàn cây đuốc ư!?”

Hình như là cô ấy cảm nhận từ ánh nhìn của tôi nên cũng ngoảnh đầu nhìn về phía tôi. Rồi sau đó thì chạm mắt với tôi, lúc này tôi đã nhận ra việc mình đánh giá người khác có vẻ không ổn nen tôi đã lảng tránh ánh mắt của cô ấy.

Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc thì có vẻ hắn cũng là một tên hoàng tộc nhưng....

"Fuuu...."

Trước mắt tôi hiện giờ là cổng chính của tòa lâu đài thân thuộc.

Người đó không ai khác chính là tôi.

Aah, tôi hiểu rồi. Ma lực luôn luôn được gắn liền với lời nói của tôi và chính nó đã cưỡng chế hắn ta à.

Ngay khi nói xong lời đó thì tôi cũng chuẩn bị rời đi cùng với đám đông.

Khi ngh tôi nói điều đó xong thì cô ấy cũng gật đầu.

“Isaac.”

Sau khi tự giới thiệu, tôi đã tự hỏi liệu rằng điều đó có nên hay không.

Nó cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ là việc xảy đến nhanh hay chậm hơn thôi, không có gì thay đổi cả.

Giọng nói của tôi vừa phát ra, cơ thể của Kevin ngay lập tức co cứng lại như kiểu đang bị thể lực nào đó trói buộc lại vậy.

Nhìn xung quanh vị trí đứng của mình, có thể thấy được rất nhiều kẻ đang tấp nập hướng vào trong thông qua cổng chính của lâu đài. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mày. ..!! Thằng khốn này, làm sao mày một tên thường dân hỗn huyết có thể sống sót trước ma pháp của ta cơ chứ!!"

“Còn tên của tôi là... Diana...”

Có vẻ như tên này cũng khá là có tên có tuổi.

Cha tôi nói lắp thật là kinh khủng, nhưng tôi vẫn hiểu điều mà ông ấy cố truyền đạt.

Thì ra là vậy, bài thi dự tuyển hẳn là để kiểm tra khả năng thực chiến của thí sinh đến đâu.

Mặc dù tôi đã nói là không cần thiết, nhưng khi cha mẹ tôi biết có kỳ thi dự tuyển thì họ vẫn cố tiễn tôi đến tận trường.

"Trời... tệ rồi đây... Cậu trai trẻ và cô gái kia đã bị tên Kevin kiêu ngạo kia nhắm tới rồi. Thật không biết rằng họ có thể còn sống sót hay không nữa đây."

Tôi quay bước và hướng về phía những quý nhân đang đi thành hàng trước cánh cổng.

Ma Hỏa mà Kevin triệu hồi lên lòng bàn tay đã bị dập tắt ngòm đi chỉ bằng hơi thở của ta.

Thế là tôi xoay người lại.

Chương 3: Hậu duệ của tôi quá yếu rồi a!

"Này tên khốn thường dân như ngươi dám nói chuyện như thế với một hoàng tộc rồi sau đó tính đi khỏi đây như không có gì sao? Đã vậy thì ngươi sẽ bị ta tử hình ngay tại đây, để có thể răn đe những tên thường dân xấc xược khác giống ngươi nếu có ý bất kính với hoàng tộc” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ vì cảm ơn tôi thôi mà đã làm cô ấy ngượng ngùng đến như vậy rồi sao? Xem ra cô ấy là một người khá nhút nhát và kiệm lời ấy nhỉ.

“Khốn kiếp. Một sự sỉ nhục như thế... đừng nghĩ rằng bây giờ ngươi có thể toàn mạng mà rời khỏi đây."

Vài ngày sau~~~~~

“Gì thế?”

Khi đang đi vào cổng, thì đột nhiên tôi nhìn thấy một tên quỷ nhân đang đứng chặn trước mặt một cô gái quỷ nhân.

“Thì bởi tên đó quá yếu chứ sao."

“Kinh thật đấy. Tên đó khiến Kevin kiêu ngạo phải xin lỗi.”

Tên nhóc kia cũng cực kì giật mình mà không tin vào mắt mình.

"Tôi cũng chưa nhìn thấy hắn trước đây bao giờ cả. Có khả năng tên này sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm của Thế hệ Hỗn Nguyên đây.”

“Mà, thôi thì ngươi cứ đứng đấy sám hối một lúc đi."

Lời tôi vừa buông ra, vẻ mặt của Kevin liền chuyển sang biểu cảm ăn năn xám hối.

Ngoài ta ra, không có bất cứ quỷ nhân nào khác có bố mẹ đưa đón đến tận nơi này cả, mà cũng phải thôi. Có chút xấu hổ khi mà ánh mắt xung quanh cứ liếc qua liếc lại chỗ mình.

Thật không thể tưởng tượng nổi, việc ngủ quên một giấc dài trong thời bình lại khiến ma pháp thoái hoá đến nhường này luôn sao.

Dù gì thì nó cũng là tên của Ma vương thuỷ tổ. Một mặt tôi không muốn gây ra náo loạn nhưng mặt khác, cũng không có lý do gì để che giấu nó cả.

Hắn mở lòng bàn tay của mình ra, một ngọn lửa đen như được được tạo thành bởi bóng tối đã hiện ngay ngắn trên lòng bàn tay hắn.

“Tên tôi là Isaac. Isaac Reinharth”

Sau đó, tôi đã không quan tâm đến hắn nữa mà tiếp tục đi về phía trước.

“... Cái... cái...... Không thể nào!! Không thể nào!!"

Đúng là mấy lời cường điệu.

Nếu phải nói về điều gì đó đã thay đổi thì có lẽ là cái tên kia, Học viện Đào tạo Ma vương.

Sau đó tôi và Diana cùng nhau bước đi.

“Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng trong trường hợp vừa rồi thì tôi nghĩ là nó không đáng đâu!"

Tên quỷ nhân đứng trước người cô gái đó, sau khi nhìn thấy cô ấy quay đầu về phía tôi thì hắn cũng ngay lập tức liếc mắt về hướng tôi đang đứng.

Tôi bật cười mà không nghĩ ngợi gì.

"Ôi không, cậu trai trẻ đó đã phải bỏ mạng vì tên Kevin đó rồi cậu ta trong còn trẻ vậy mà..."

Có lẽ tất cả đều tới đây để tham dự kỳ thi.

Dễ dàng nghe theo mệnh lệnh của Ngôn Linh cỡ này, chắc hẳn lớp phản ma pháp của hẳn phải mỏng manh yếu đuối lắm đây.

Cô ta khoác lên mình một chiếc áo choàng rộng có kích thước ngắn với một bộ đồ mang sắc trắng là chủ đạo. Chỉ thêu và đường may thì có lẽ nó có nguồn gốc từ hoàng tộc. Nếu thế thì khác với tôi có cha mẹ đều là con người, có thể mẹ cô ấy là hoàng tộc cũng nên.

“Diana Farah...”

“Gì vậy?"

Nhưng khi đi được một hồi, thì tôi cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang đặt trên lưng mình nãy giờ.

“Con, hãy nhớ điều mà ta dặn đấy. Phải hết sức bình tĩnh, tự tin và phải thành công đậu vào con nhé!"

Kevin lườm tôi bằng ánh nhìn c·hết chóc và xiết chặt nắm đấm lại. Sau đó, các hạt phan tử ma lực bắt đầu tụ lại với nhau và hình thành nên vòng tròn ma pháp.

“Biết sợ rồi hả? Tốt. Bây giờ chỉ có trời mới cứu được ngươi. Ta sẽ tha thứ cho ngươi nêu ngươi quỳ xuống liêm giày của ta. Nếu không, ta sẽ sử dụng ngọn lửa hắc ám Ma hỏa, nó thậm chí còn có thể t·hiêu r·ụi ngay cả các vị thần này và biến khuôn mặt của tên thường dân như ngươi đây thành một bộ xương khô luôn đấy!"

Với một giọng thủ thỉ, cô ấy gọi tôi.

Sau khi nói xong thì tôi cũng ra hiệu cho cô ấy tiếp tục đi vào học viện.

"Thôi con đi vào đây."

Ở trung tâm của v·ụ n·ổ vừa vẫn còn một bóng dáng đang đứng hiên ngang ở nơi đó mà không bị làm cả.

Kevin cứ thế đứng đực người ra và bắt đầu tự ti oản trách bản thân như một con bù nhìn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Hậu duệ của tôi quá yếu rồi a!