Ma Vương Sau Khi Chuyển Sinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Bài kiểm tra thực chiến
“Đúng vậy. Chắc đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy hả? Khác biệt hoàn toàn với các ma pháp đương đại, đây chính là một ma pháp thực sự. Thanh kiếm cổ xưa ẩn chứa 'Ma' một báu vật đích thực có từ thời đại của các vị thần. Ma kiếm Ulfberht!"
“Xin hãy xếp hàng theo các số thứ tự đã được in trên thiệp mời."
“Chào mừng bạn đã đến đây. Giờ tôi sẽ giải thích nội dung của bài kiểm tra thực chiến này.”
Tôi không thể nhịn nổi mà cười phá lên.
“Ngươi. Này! Ngươi có nghe ta nói không đấy hả, nàyyy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Máu chảy ra từ toàn bộ cơ thể, Kevin quỳ xuống và bất lực ngã về phía trước.
Khu vực đấu trường của lâu đài đã được phân chia thành từng hàng riêng biệt.
“Không, ta có một ý khác hay hơn. Ngay từ ban đầu, việc ta và người đứng trên một vị trí ngang hàng mà chiến đấu với nhau đã quá là sai lầm rồi."
Kevin đạp mạnh chân xuống đất, và trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta xuất hiện trước ngay trước mặt và đưa tôi vào tầm t·ấn c·ông của Ma kiếm Ulfberht.
“Đồ khốn. Lẽ nào ngươi vừa mới sử dụng ma pháp phong ấn ư?"
Kevin tặc lưỡi, khuôn mặt hẳn tỏ rõ mồn một vẻ khó chịu.
“Ta sẽ chấp ngươi. Ta sẽ không bước một bước nào khỏi chỗ này. Không triển khai ma pháp, cũng không nén ma lực vào lời nói hay hơi thở. Chân, tay, mắt, hay thậm chí cả cọng tóc lẫn cái nháy mắt cũng chấp luôn, và ta vẫn sẽ đánh bại ngươi."
Chào tạm biệt Diana xong, tôi liền đi vào hàng được xếp có số 4.
Kevin nghiến răng ken két.
Giọng nói của con đại bàng đang bay phía trên vang vọng khắp đấu trường.
Tên Kevin bộc lộ sự tức giận của mình trong khi thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.
Kevin hộc máu.
"Của Diana thì sao?"
Bùm, bùm--- một âm thanh nào đó vang lên.
Nhưng mà nói gì thì nói, hắn chậm thật đấy.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng được gọi tiến vào phòng chờ.
Haizz. Tôi chỉ ngáp dài một cái.
“Biết thân biết phận của mình đi, nhóc con."
Gửi giấy mời nhập học rồi tổ chức bài thi, điều này đâu phải là để đánh giá việc có quyết định cho nhập học hay không đâu.
Ma vương chuyển sinh tôi đây làm sao có chuyện thua cuộc được.
Khuôn mặt Kevin đen như nồi cám lợn.
"Phù phù, Haahaahaahaa. Không không không. G·i·ế·t ta? Ai? Ngươi g·iết được ta á?”
“Vậy thì, chúc cậu được tổ tiên phù hộ.”
Trông cái thứ sắt vụng thế kia thì tôi chạm khẽ cái là vỡ vụn ra ngay thôi. Nhưng người lớn ai lại đi phá hỏng đồ chơi của trẻ con bao giờ cơ chứ.
Ngay sau khẩu lệnh. Kevin ngay lập tức rút thanh kiểm treo trên thắt lưng ra.
“Không... không thể nào..... đây rốt cuộc là..."
“Ohh, ngươi né chiêu cũng tốt đấy."
“Hah. Nhà ngươi nghĩ rằng ma lực được khuếch đại là thắng được ta à!?”
Bước ra ngoài, khung cảnh những bức tường cao chót vót hình vòng cung co cụm lại và bao bọc lấy cả khu vực võ đài.
Đây vốn là một khu vực được xây dựng nhằm mục đích tổ chức những trận quyết đấu cho các chiến binh, thế nên mặc dù cũng là lâu đài của mình nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi qua lối hành lang này.
“Cho dù ma lực được nhân lên mười hay bao nhiêu thì cũng vậy mà thôi."
Lưỡi kiếm bùng cháy rực sáng theo đúng nghĩa đen.
Từ bộ đồng phục giống nhau mà tất cả bọn chúng đều mặc, có lẽ cả bọn đều là học viên của Học viện Đào tạo Ma vương chăng.
Đây là lần đầu tiên bản thân tôi thực hiện việc chuyển sinh.
“Nhưng mà đúng là khó cho ta thật đấy. Yếu đuổi đến cỡ này thì khéo ta mà cứ bất cẩn để nhịp tim mình tăng mạnh một chút là sẽ không có ai ở đây còn sống nữa mất."
Khi nhìn vào tấm thiệp mời của mình, tôi có thể thấy số 4 được in trên đó.
“T... Thật không thể tin nổi! Tên đó đã thổi bay ngọn lửa của Ma kiếm Ulfberht ư!?"
Ma lực ẩn chứa trong lời nói tự nhiên của tôi lần này không gây ra sự cưỡng chế nào cho Kevin cả.
“Gì chứ? Ta chỉ đơn giản là thổi tắt nó đi thôi mà. Với lượng ma lực mà thanh kiểm đó mang trong mình, chắc tầm vài năm sau là ngọn lửa sẽ được tự động thắp lại thôi."
"Um...
Tôi bước lên phía trước vài ba bước mà chẳng buồn trả lời hắn, cùng lúc đó thì phần lối đi đằng sau đã bị ma pháp tường chắn phong tỏa lại.
Thật nguy hiểm, chỉ vài milimet nữa thôi là nó sẽ chạm đến cái kết giới phản ma thuật yếu ớt mà tôi luôn duy trì. Khá chắc là nó sẽ bẻ thanh kiếm kia ra làm đôi mất.
Tôi mà đứng ra xưng danh thì chắc chắn mọi chuyện sẽ đâu vào đấy hết. Tuy nhiên dù gì thì chúng cũng đã mất công chuẩn bị đến mức này rồi, tôi cũng nên chơi đùa thêm một chút nữa vậy. Đó cũng được coi là một phần trong các phép tắc và cách ứng xử mà nhỉ.
“Vậy, nhập học rồi thì có việc gì khó khăn hãy giúp đỡ nhau nhé.”
Phía đầu hàng thì còn cách một đoạn rất rất xa đằng trước, tuy nhiên với ma nhẵn của tôi thì việc quan sát tổng thể tình hình không có gì là khó khăn cả. Xem ra từng người từng người một sẽ lần lượt được đưa vào một căn phòng chờ.
Con đại bàng đậu suốt từ nãy đến giờ trên một trong những bức tượng đá tạo tác hình dáng của các chiến sĩ được đặt ngay gần đó, bắt đầu lên tiếng.
“Ta không nghĩ là mình có thể cảm thấy tự hào nếu phá vỡ được nó.”
“Gì chứ, ta chỉ đang cảm thấy đáng thương chongươi vì không còn đường nào để chạy nữa thôi. Mà, yên tâm đi, ta cũng không có lấy mạng ngươi đâu."
"Uhh, Hahh.”
Ma lực ẩn chứa trong nhịp đập trái tim của tôi vang lên và chính âm thanh của nó đã khiến cho n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và mạch máu bên trong cơ thể Kevin rung lắc dữ dội. Mặc dù hắn vẫn đang mặc bộ giáp chống ma pháp, tuy nhiên thật lòng rất khó để mà nói đó là một ma pháp cụ có giá trị được. Ngoài ra thì mấy vòng ma pháp yểm trên người hẳn cũng có rất nhiều kẽ hở, tiếng đập trái tim của tôi theo lối đó mà len lỏi vào bên trong.
Tuy nhiên----
Vũ khí thì đã đành rồi, đây lại còn với khả năng sử dụng cỡ này nữa thì tôi cũng chẳng cần phải tránh né làm gì.
Không ai khác, đó chính là tên Kevin mà tôi đã chơi đùa một chút lúc ban nãy.
Xem ra sẽ phải tốn kha khá thời gian để mà đến lượt tôi. Dẫu sao thì nhìn qua một lượt, số lượng thí sinh ở đây cũng phải lên đến tận 100 người. Còn với toàn bộ các hàng thì có lẽ là tầm khoảng 1000.
“Vậy thì, bài kiểm tra thực chiến xin được phép bắt đầu!"
"Đây này cậu xem đi."
“Hahah. Ngươi sợ rồi chứ gì?"
“Bài thi thực chiến sẽ là một trận quyết đấu được tổ chức giữa hai thí sinh được diễn ra trên đấu trường. 20 người thắng cuộc sau khi kiểm tra ma lực và đánh giá độ tương thích xong sẽ được cấp phép nhập học tại Học viện Đào Tạo Ma vương Zeinharth. Còn người thua cuộc thì rất tiếc sẽ b·ị đ·ánh trượt khỏi kỳ thi."
Thật luôn sao, đó thật sự là ma kiếm luôn đấy à?
“Ngạc nhiên chưa? Đây chính là Ma kiếm Ulfberht, thanh kiếm được sinh ra từ ngọn lửa cổ đại và truyền qua nhiều đời thế hệ trong gia tộc Augustus đấy. Nó sẽ làm khuếch đại ma lực của ta lên gấp mười mấy lần. Trông có vẻ ngươi khá thành thạo phản ma pháp đấy, tuy nhiên còn lâu mới dập tắt được ngọn lửa này nhé."
Thì ra là vậy. Chính bởi vì dựa dẫm vào cái thứ áo giáp đó nên phản ma pháp mà thông thường hắn dùng mới có thể yếu đến mức như vậy sao.
Và ngay sau đó, Kevin bắt đầu lên tiếng với một giọng điệu cực kỳ láo toét.
Xem ra ở trong thời đại này vẫn còn có vài kẻ có thể sử dụng một vài ma pháp làm nên trò trống chút đỉnh.
Chương 4: Bài kiểm tra thực chiến
Bộ giáp màu lam mà hắn ta đang khoác trên mình được yểm một loại phản ma pháp.
Cô nói thế trong khi đưa cho tôi xem tấm thiệp mời của mình.
“Là tiếng nhịp đập trái tim của ta đấy."
Hmm... Đối thủ chỉ là một tên nhãi nhép thế này thì có vẻ sẽ hơi khó để mà người khác nhận ra tôi là thủy tổ của bọn chúng đây. Ca này hơi khó đây, tôi nên làm gì trong trường hợp này bây giờ?
Trong khi nghĩ vẩn vơ những điều như vậy, tôi đợi chờ thời gian trôi qua.
Một kẻ với làn da ngăm đen đang đứng ở phía đối diện.
Thân là hậu duệ của tôi mà hắn lại thảm hại đến nhường này sao.
Được truyền lại qua nhiều thế hệ trong gia tộc Augustus, có nghĩa nó là một bảo vật gia truyền. Dù đó có là thanh kiếm cùn quặt vô dụng cỡ nào đi chăng nữa thì, làm gãy một món đồ quan trọng như thể của bọn chúng cũng sẽ khiến cho ta hơi bị cắn rứt lương tâm.
“Vậy ra nó là Ma kiếm sao?"
So sánh với Thời đại thần thoại, thậm chí một cây gậy mà những người già sử dụng còn ẩn chứa ma lực to lớn hơn thanh kiếm này nhiều.
“Tất cả v·ũ k·hí, áo giáp và ma pháp cụ đều được cho phép. Chiến thắng sẽ được quyết định khi có 1 người c·hết hoặc tuyên bố đầu hàng."
Tôi ngạo nghễ liếc nhìn tên Kevin.
Nhìn qua thì tôi không cảm nhận được chút dấu vết ma lực nào cả. Cứ như thể ngay từ đầu kẻ đó đã cố tình che giấu đi để không bị ai phát hiện ra thân phận của mình vậy.
“Haha! Bốc phét thì nó cũng một vừa hai phải thôi. Hay ngươi định lấy đó làm lý do khi thua trận? Xem ra chuyện ta đoán ma pháp người sử dụng không thuộc nhóm chiến đấu là đú---“
Kevin trừng mắt nhìn tôi một cách thận trọng.
"C·hết đi."
Cao hơn và trải dài bên trên những bức tường là phần hàng ghế của khán giả. Tại đó, tôi có thể thấy lác đác số ít những ma nhân đang ngồi xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ohh, lối thoát bị chặn mất khiến cho ngươi lo lắng đến thế sao?”
Cứ thế thẳng tiến lên, cuối cùng ánh sáng cũng đã xuất hiện nơi phía cuối con đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôi kìa ôi kìa. Tôi đã lịch sự nói với hẳn như thế mà còn tỏ vẻ thái độ lồi lõm nữa à, đúng là một tên không biết phép tắc gì cả.
Tôi thổi nhẹ một hơi, ma hỏa từ thanh Ma kiếm Ulfberht bị dập tắt ngúm.
Nếu tôi mà đang mang kiếm trên tay thì nãy giờ phải chém được tầm 1000 nhát là ít rồi. Mà, làm gì có người lớn nào lại đi chấp nhặt trẻ con mà dùng hết sức với bọn chúng đâu. Có lẽ tôi cũng nên hùa theo trò chơi của thằng nhóc này vậy.
“Ngọn lửa cổ xưa đó được cho là sẽ không bao giờ tắt cho đến ngày tận thế của thế giới đấy. Tôi còn chưa hắn sử dụng ma pháp trận phong ấn lúc nào nữa cơ!!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yo! Chúng ta lại gặp nhau nhỉ."
Tôi mở cánh cửa ở phía sau phòng chờ và băng qua một lối dài được lát bằng gạch đá hoa.
Ma kiếm Ulfberht được vung ngang, một ánh chớp lóe lên và cận kề gần chạm tới phần gáy cổ của tôi. Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi bớt đùa bỡn mà trực tiếp nhìn thẳng vào lưỡi kiếm đang đến gần.
Ở phía cuối mỗi hàng lại có một con đại bàng vừa bay tầm thấp vừa quặp một tấm giấy da được in những con số khác nhau. Chắc hẳn điều đó là để cho các thí sinh có thể xếp đúng hàng được ghi bên trong tấm thiệp mời.
Nhưng mà, đây rốt cuộc là bọn sử ma của tên nào chứ?
Tệ thật! Tôi nhanh chóng né ra ngay trước khoảnh khắc v·a c·hạm.
Mà cũng chưa biết được, dù sao thì có một việc tôi có thể chắc chắn, đó là mục đích hàng đầu của chúng vẫn là để tìm kiếm ra Ma vương thuỷ tổ chuyển sinh, hay nói cách khác là tìm kiếm tôi.
“Ngươi đang cố nói điều gì?"
“Quả thực ma pháp phong ẩn và ma pháp cưỡng chế ngươi sử dụng thuộc hàng đẳng cấp cực kỳ cao cùng với lượng ma lực rất kinh khủng. Tuy nhiên, xem ra ma pháp của ngươi lại không thích hợp dùng trong chiến đấu rồi. Thế thì để ta xem rốt cuộc ngươi sẽ làm cách nào để xuyên thủng được bộ giáp phản ma pháp kiên cố này của ta đây!”
Khá là hiểm khi một người có thể giữ nguyên vẹn toàn bộ ký ức sau khi hoàn tất quá trình, tuy nhiên có vẻ như những ma nhân còn sót lại ở thời kỳ hiện nay cũng không thể hình dung được Ma vương Isaac tôi đây sở hữu năng lực ý chí mạnh mẽ đến nhường nào rồi.
Hắn ta nói đó là đồ được truyền lại xuyên suốt từ thời đại thần thoại, vậy xem ra nó là hàng nhái rồi. Một thanh ma kiếm thực sự có ý chí riêng của nó. Và rồi nguồn ma lực to lớn mà thanh kiểm ẩn chứa thậm chí còn có thể đục khoét chính tâm trí chủ nhân của nó nữa.
“Không."
"Ngươi nghe thấy chứ?"
“Haha. Ta sẽ không dính chiêu đó nữa đâu. Bộ giáp phản ma pháp này chứa đựng ma lực phong ấn đi mọi loại ma pháp đấy."
Hai chữ ‘Ma kiếm’ xem ra đã bị lũ ngốc thời nay dễ dàng đem ra mà sử dụng rồi.
Bước vào bên trong, tôi lại nhìn thấy thêm một con đại bàng khác đang chờ ở đó.
Hay hắn quả thực là một tên ngốc nghếch đến giờ vẫn chưa hiểu được sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai bên đây?
"H... ể... Hểêêê!?"
Hơn nữa, chỉ bằng cách quan sát ma pháp mà một người sử dụng, thì hoàn toàn có thể phán đoán được đó có phải là Thủy Tổ hay không ngay thôi.
“Phùuuu”
“Lảm nhảm đủ rồi đó!”
2000 năm thì quả đúng là 2000 năm, vẫn phải công nhận rằng con cháu của tôi sinh sôi nảy nở lên rất là nhiều đấy. Có vẻ như việc lo lắng dòng máu của bản thân bị tuyệt diệt vào trước kia là không cần thiết rồi.
“Để ta nói cho ngươi biết trước điều này, ta không có sử dụng mấy trò tiểu xảo vặt vãnh như ban nãy ngươi đã làm đâu. Ta sẽ khiến cho khuôn mặt đó của ngươi phải nhuộm hoàn toàn một màu sợ hãi tột độ, đến nỗi phải bò ra van xin khóc lóc xong rồi mới g·iết cơ!"
Một tiếng thét nghe thật chói tai đến từ vị trí của Kevin cùng với những giọng nói thể hiện sự kinh ngạc từ phía hàng ghế khán giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tất cả v·ũ k·hí, áo giáp, ma pháp cụ đều được cho phép. Xin hỏi, bạn có còn câu hỏi nào không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.