Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Ma thuật của Ma vương đã trở nên phi thường thức!?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ma thuật của Ma vương đã trở nên phi thường thức!?


“Đưa n·gười c·hết từ thế giới bên kia trở về!? Ma pháp đó, nó đã vượt quá thường thức rồi đấy!"

Với một biểu hiện nhục nhã, Kevin nói.

Chà, nếu quan điểm về sự hài hước của chúng ta là khác nhau, tôi đoán những lập luận triết lý cũng sẽ khác đi à.

“Ta...ta...ta”

Tôi lại nhẹ nhàng búng ngón tay lên trán hẳn và... tạch, Kevin lại bay màu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và tôi lập tức búng nhẹ.

"Tại sao... ta...?"

Đây chính là ma pháp Phục sinh.

"Này này. Mặt ngươi ngẩng hơi quá cao rồi đấy. Tới giờ này rồi mà vẫn còn đắm chìm trong cái cảm giác ưu việt tồi tàn của bản thân tự huyễn ra ư, đúng là đồ thấp kém."

Sau khi được hồi sinh một lần nữa bằng Phục Sinh, Kevin nhìn tôi với khuôn mặt đầy sợ hãi.

Ôi ôi. Thế này thì tôi sẽ thua mất.

Để thể hiện mình không còn địch ý nữa nên tôi mới kết thúc bằng một câu nói đùa như vậy, nhưng không hiểu sao trông Kevin lại run sợ còn hơn cả khi nãy nữa.

‘Nếu ta có thể khiến Kevin bỏ cuộc mà không sử dụng ngôn linh, ta sẽ thắng và nếu ngược lại, ta sẽ chịu thua’ đã được viết vào.

"Hmmm... Loại vô danh tiểu tốt như ngươi không đáng để ta ra tay.”

“Hahaha cái con khỉ ấy, tên khốn nhà ngươi! Có thằng nào mà chịu được cái lý do nó bị g·iết bởi một cái búng lỡ tay không cơ chứ!"

“Haha... Ngươi có chắc với điều đó không? Đừng có phát ngôn mà mồm nhanh hơn não như vậy chứ. Ngay cả khi ta bị g·iết, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc!"

“Này này, khoan đã... Ahhhh”

Ai cha cha, giờ thì tôi dồn nhẹ hắn vào đường cùng chút nhỉ. Cũng phải cẩn thận để không gây sang chấn tâm lý cho hẳn mới được.

Tên Kevin ký nó mà không do dự.

Gì vậy, thật nhàm chán làm sao. Chẳng có tinh thần gì cả.

“Oh. Bây giờ sắc mặt ngươi có vẻ tốt hơn rồi nhi. Vậy thì, một lần nữa."

Tôi đặt ngón trỏ của mình gần trán Kevin.

“Ta thua rồi. Ta xin đầu hàng."

“Ai mà thè-----Ahhhhhh...!"

“Ng... Ngươi nói về... g·iết người, như một trò đùa như vậy sao!?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khỉ thật. Ngón tay của tôi bị trượt và lại lỡ g·iết hắn thêm lần nữa rồi. Còn chưa kịp nghe hắn định nói cái gì nữa chứ.

“Haha... Ta tự hiểu điều đó, đây đúng là một sự sỉ nhục đối với gia tộc của Ma vương mà. Một kẻ còn không ra đòn kết liễu nổi đối thủ, vậy mà cũng đòi kế thừa dòng máu của tổ tiên hay sao chứ.”

Tôi cắn nhẹ đầu ngón tay trỏ bằng miệng của mình và nhỏ một giọt máu xuống.

"G·i·ế·t ta đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao nào?"

Cái này được gọi là luật 5 giây, trong vòng 5 giây g·iết rồi hồi sinh. Đây là một trò đùa cực kỳ phổ biến trong Thời đại thần thoại, nhưng có vẻ những kẻ ở đây lại không đón nhận nó cho lắm thì phải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng răng lập cập lập cập khẽ run rẩy vang lên. Miệng Kevin xoăn lại, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.

“Xà... xàm lol. Ngươi bảo ai đầu hàng cơ chứ-----Hựuuu...!"

Cơ mà mỗi lần như này ta lại phải tốn một giọt máu để sử dụng Phục Sinh, thật phiền phức quá đi.

Có cần phải ngạc nhiên lên như vậy không. Toàn bộ khán giả trở nên ồn ào bởi việc Kevin được hồi sinh. Nếu ma pháp cỡ này mà còn không thể sử dụng nổi, vậy chẳng phải c·hết là chấm hết cuộc đời à.

Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn trong hành động của mình cho đến khi hiểu hết được văn hóa đùa giỡn ở Thời đại mạt pháp này nhỉ.

“Ngươi là tên ngốc à. Cho dù ngươi có làm tổn thương ta như thế nào, ta cũng sẽ không đầu hàng đâu. Rồi ngươi sẽ hối hận sớm thôi. Kakaka...”

Cả thân thể của Kevin bị thổi bay.

“Ối chà.”

“Hahh, ngươi không quan tâm đến câu hỏi của ta sao. Trong thời đại của ta, đây là một chủ để tranh luận khá là hot đấy."

Trong thoáng chốc, biểu cảm tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt của Kevin, tuy nhiên sau đó hắn lại phát ra một giọng nhỏ bé yếu ớt nhưng vẫn giữ vẻ cứng rắn.

"Hahaha, ta lỡ tay một chút thôi ấy mà."

Một lần nữa cơ thể của Kevin được tái phục hồi. Hắn tiếp tục nhìn tôi với khuôn mặt sợ hãi.

Mà, chỉ cần hồi sinh lại là xong thôi, nghĩ vậy tôi sử dụng Phục Sinh lên hắn.

"T... Tê... Tên khốn nhà ngươi không còn tính người nữa hay sao?"

“Nào, giờ thì ta hỏi người lần nữa. Giờ đã muốn đầu hàng hay chưa?"

Tôi có thể khiến hắn bỏ cuộc ngay lập tức nếu tôi dùng ngôn linh, nhưng thế thì còn gì là thú vị nữa.

Tôi quay gót dự định rời đi, thì bỗng có tiếng rên rỉ nhéo gọi lại từ phía sau.

Nói xong, tôi lại tiếp tục đưa ngón tay về phía trán Kevin.

“Thế nào? Cảm giác sang thế giới bên kia lần đầu cóthích không? Giờ đã muốn đầu hàng chưa hả nhóc?"

“Đừng có nói nhiều, nếu không ngươi thật sự sẽ c·hết đấy."

“Hahaha! Không thể chứ gì? Thế thì thử khiến ta đây đầu hàng đi xem nào. Nói trước với ngươi là cho dù có c·hết ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu đầu hàng đâu!"

"Cái...!? Ma pháp đó là gì. Kevin đáng lẽ phải c·hết đã được hồi sinh ư!?"

“Hmm... Hẳn đây sẽ là trò tiêu khiển khá thú vị đấy. Ta chơi với ngươi luôn. Nếu ta có thể khiến người bỏ cuộc mà không sử dụng ma pháp cưỡng chế, ta sẽ thắng, và nếu không thì, chiến thắng sẽ thuộc về ngươi. Đồng ý chứ?"

“Phụtttt.”

“Th... thì chả đúng là như vậy à, tên tạp chủng.”

Đúng là một tên thấp kém như thế này, rất hợp với một vai phản diện khiến người khác phải ức chế đấy.

"Tên Kevin đó. Bây giờ trông như một đứa trẻ vậy. "

Hmm... Trò đùa của tôi không gây cười à?

“Áp đảo... Quá áp đảo. Rốt cuộc hắn ta là ai chứ, mình chưa nhìn thấy hắn trước đây...”

Tuy nhiên, tên nhóc này lại nói ra một điều khá thú vị.

"Ôi kìa? Ta tưởng rằng mình đã kiềm lực vừa đủ rồi chứ nhỉ, vậy mà vẫn c·hết à. Ta đã tính sai chỗ nào rồi nhỉ?”

Không chỉ như thế, tôi còn tăng cường độ bền cho cả giáp và kiếm của hắn nữa.

Lại một cái búng tay 'nhẹ’ khác và hắn lại c·hết mất xác.

Vậy là 2000 năm trôi qua cũng khiến quan điểm và văn hóa về sự hài hước thay đổi luôn à. Không những thế, khuôn mặt của đám người ngồi trên kia còn nhuốm một màu sợ hãi nữa chứ. Chẳng lẽ trò đùa của tôi máu lạnh đến thế à.

Chương 5: Ma thuật của Ma vương đã trở nên phi thường thức!?

“Đứng lại đó... tên khốn..."

Gia tộc của Ma vương? Ý là nói những kẻ mang huyết thống hoặc có mang một chút dòng máu của Ma vương trong người hả.

“Nếu ta không sử dụng ma pháp cưỡng chế, thì sẽ không thể khiến cho ngươi đầu hàng à."

Tôi đưa ngón tay của mình lên trán Kevin.

“Vậy, ta sẽ g·iết ngươi thêm một lần nữa xem sao nhỉ."

Ai cha cha, tôi nên làm gì bây giờ đây nhỉ?

Xem ra không còn cách nào khác nữa rồi.

Tôi kích hoạt ma pháp Cam kết trong nháy mắt.

“Ta biết thừa ngươi đang nghĩ gì lúc này đấy. Chắc chắn ngươi tính sử dụng ma pháp cưỡng chế chứ gì? Vậy thì được thôi. Làm luôn hộ ta đi xem nào. Nếu nhà ngươi không làm thế, thì sẽ chẳng thể nào ép được ta đây phải đầu hàng chứ còn gì nữa hả, tên tạp chủng. Kekeke...!! Hự!"

Ngay lập tức, hắn co rúm người lại, đôi mắt mất luôn cả màu sắc.

Toàn bộ cơ thể Zepes được tái tạo, và hắn hồi sinh ngay sau đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có câu trả lời từ Kevin. Hắn chỉ run lên cầm cập từng cơn.

“Này,chờ đã.”

“Ôi, mình lại lỡ tay g·iết hắn nữa rồi. Mà không sao, chỉ cần sử dụng Phục Sinh thì việc hồi sinh sẽ diễn ra suôn sẻ mà không sợ bất kỳ rủi ro nào hết và cho để kịch tính thì cứ 5 giây là hồi sinh một lần ha."

Kevin cố gắng đứng dậy, song cơ thể hắn ta lại không thể kháng lại cơn đau đớn cùng cực, thành ra hẳn chỉ có thể bò lê lết trên mặt đất đầu trường.

Kevin nhìn tôi với một khuôn mặt bối rối ngờ nghệch.

Khắp hàng ghế khán giả lặng thinh như mặt hồ lặng sóng.

“Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ không đầu hàng ngay cả khi n·gười c·hết nhỉ, chẳng lẽ ngươi chỉ nghĩ đơn giản rằng cả cuộc đời mình c·ái c·hết chỉ ghé thăm một lần thôi hay sao?"

Cam kết là một ma pháp tuyệt đối. Kẻ sử dụng ma lực để thực hiện việc ký kết lên ma pháp này sẽ không thể nào làm trái với những điều lệ đã được ghi trên đó.

Ngay cả khi bị tôi đạp lên đầu, tên nhóc Kevin này vẫn láo toét và ngang ngược như vậy sao.

“Gì thế này, tự dưng nói với cái giọng điệu nhỏ nhẹ vậy. Có c·hết thì cũng có phải là c·hết thật đâu."

"Hahh? Ngươi định làm cá----"

Tôi giẫm lên đầu Kevin, đạp mặt hắn xuống nền đá hoa.

“Ngươi chả có tí kiên trì nào trong trò chơi của chúng ta cả. Ta đã định là sẽ g·iết ngươi ít nhất 1.000 lần nữa cơ mà."

Cái gì mà kế thừa dòng máu của thủy tổ cơ chứ, ta chính là thuỷ tổ của các ngươi đấy.

Hahaha, tôi bất chợt nở một nụ cười sảng khoái.

“Tên khốn! Ta đã bảo ngươi đợi rồi mà!"

“Nhân tiện, có một giả thuyết rất thú vị khi nói về ma pháp Phục Sinh này đấy. Kẻ sống lại nhờ vào thứ ma pháp này là kẻ đ·ã c·hết trước đó, hay là một con người hoàn toàn khác, chỉ giống hệt tính cách, hình dạng và ký ức mà thôi. Vậy ngươi nghĩ xem bên nào mới đúng?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ma thuật của Ma vương đã trở nên phi thường thức!?