0
"Ta đi nấu ngay đây." Mặc Long đứng dậy nhanh nhẹn đi chế biến mấy con chuột. Cậu cạo sạch lông rồi lột da chỉ để lại phần thịt chuột đỏ tươi đem nướng lên. Thịt chín đem hương thơm hòa vào không khí lan tỏa khắp nơi, bay vào mũi của Diệu Linh làm cô phấn khích.
Hai người họ nướng thịt ở bên ngoài hang, điều này sẽ thuận tiện hơn cho họ khỏi phải dọn dẹp chỗ ngủ. Bởi Diệu Linh đã quyết định sáng mai mới lên đường không nhất thiết phải đi tiếp trong hôm nay.
Cô nương này cũng ngạc nhiên trước cách nướng thịt của Mặc Long, hay chính xác hơn là bất ngờ với cách đốt lửa của cậu. Mặc Long đào một cái hố nhỏ với nhiều đường rãnh nhỏ nối liền với cái hố, bên trên cậu đặt nhiều cành và lá cây phủ lên thêm một lớp đất ẩm đã tưới lên một ít nước. Khi dùng cái hố để đốt lửa nướng thịt thì khói theo các đường rãnh đào trước đó bay ra đi qua nhiều cành cây và lớp đất ẩm nhanh chóng chỉ còn là một dải sương khói dài bám chặt mặt đất mà tan nhanh. Mặc Long gọi đó là bếp Hoàng Cầm!
"Bộ lạc của ta đã từ lâu áp dụng cách này để lẩn tránh kẻ thù khi phải qua đêm trong rừng hoặc trên chiến trường. Đây thứ do cha ta tạo ra đó!" Giọng Mặc Long tràn ngập sự tự hào. Đây là thứ đã tạo ra ảnh hưởng sâu sắc đến cách chiến đấu cũng như chiến thuật của cả bộ lạc cậu khi ra chiến trường. Việc che dấu được hành tung của đội Săn Nhân sẽ là một lợi thế vô cùng lớn, là một trong những yếu tố gián tiếp quyết định thắng lợi của bộ lạc sau những trận chiến trực tiếp trên chiến trường.