0
Diệu Linh đưa ánh nhìn xuyên thẳng vào trong hang nhìn Mặc Long.
“Ở cùng một cô gái giữa đêm khuya làm ta cảm thấy không thoải mái muốn ra ngoài hít thở một chút thôi.” Lời nói cợt nhã không ăn nhập gì với giọng điệu cảnh giác của Mặc Long làm Diệu Linh phải phì cười.
"Ta chỉ là thắc mắc nên muốn hỏi thôi, tiểu Long đệ đệ cần gì phải đề phòng ta như vậy.” Nhìn quanh chổ này như thể lần đầu nhìn thấy nên phải xem xét kĩ càng, Diệu Linh lấy tay che miệng làm ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc đối với khung cảnh nơi đây.
"Muốn hít thở khí trời mà lại chui xuống cái hang này hả? Mồ hôi chảy ra như suối trên người, ngươi muốn lừa ai vậy?” Diệu Linh đang quay lưng lại với Mặc Long, nghe giọng điệu rõ ràng là đang chất vấn cậu.
Ở dưới hang, tinh thần Mặc Long cảnh giác lên cao. Vận chuyển lực khí huyết tập trung vào bàn chân trái, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Cậu cảm thấy lực lượng trong người đã tăng lên rất nhiều, là điều mà ngưng huyết tầng một không thể so bì. Dựa vào lợi thế am hiểu địa thế rừng rậm, Mặc Long tự tin có thế chạy thoát khỏi cô gái trước mặt.
Bỗng có tia sáng màu xanh lam lóe lên, một thanh kiếm màu lao thẳng xuống nơi Mặc Long đang đứng. Không giống như được tạo nên từ linh khí, đây này là thanh kiếm Diệu Linh đeo bên hông. Độ sắc bén của nó hơn hẳn thứ Mặc Long chiến đấu lúc trước, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều làm cậu dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cũng không thể né tránh hoàn toàn, bị nó cắt ngang mặt khi Mặc Long phóng ra ngoài. Cậu lao nhanh trong rừng băng qua từng cái cây, một vết xước trên má phải đang nhỏ máu khiến Mặc Long phải hoảng sợ.
"Quả nhiên không hề tầm thường. Lúc trước hẳn là muốn dò xét thực lực của mình nên không tung ra toàn lực. Thanh kiếm đó chắc được giấu trong cái túi nhỏ màu hồng kia. Ngay từ đầu cô ta đã không một chút tin tưởng mình rồi.” Vừa đột phá thành công chưa kịp có phút giây nào nghỉ ngợi thì Mặc Long đã phải dốc hết sức chạy trốn. Đây là điều không tốt đến tu vi của cậu.
Sự ảnh hưởng đó đã dần xuất hiện khi hơi thở của Mặc Long đang bị rối loạn, tốc độ đang dần chậm lại trong khi ngay từ đầu đã không ổn định. Mỗi lần lao đi là thân thể cậu mất đi sự cân bằng, lắc lư muốn đâm vào thân cây phía trước.
Trong bóng tối sau lưng, từng đợt tấn công liên hồi của Diệu Linh làm Mặc Long khốn đốn. Dù rất cố gắng nhưng sau nhiều lần né tránh, bộ đồ da thú trên người cậu lúc trước đã tơi tả thì bây giờ hoàn toàn rách nát. Những vết cắt không ngừng tuôn máu trên thân đang bào mòn sức lực Mặc Long. Thanh kiếm cứ bay lượn vòng vòng mượn bóng tối để che giấu thân ảnh rồi bất ngờ tấn công làm việc phòng bị gần như không thể.
Mặc Long biết Diệu Linh chỉ đang ở đâu đó phía sau liên tục đuổi theo cậu bởi vì phạm vi tấn công của thanh kiếm có giới hạn, không thể tùy ý cách xa mà điều khiển.
"Nhưng mà vị trí chính xác là ở đâu chứ? Phía trên hay phía dưới? Bên trái hay bên phải?” Đang cắn răng sốt ruột xác định vị trí cụ thể của Diệu Linh thì đúng lúc thanh kiếm bay đến nhắm vào chân trái Mặc Long mà đâm mạnh.
Dậm mạnh một cái, cả thân thể Mặc Long phóng lên không trung rồi lộn ngược phía sau giống hệt như lần trước cậu giao đấu với Diệu Linh, kịp thời né được cú đâm chí tử đó. Chân trái không phải là một bộ phận quan trọng nên có bị chặt đứt cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đối với tình hình hiện tại với Mặc Long mà nói, chân trái của cậu không khác gì trái tim hay bộ não cả.
Sự cảnh giác của Mặc Long đang tập trung hoàn toàn vào thanh kiếm vừa xược qua, khoảnh khắc vừa đáp đất thì nó cũng quay lại tấn công một lần nữa. Đã trải qua một lần nên Mặc Long không quá lo lắng bình tĩnh canh thời gian mà nhảy sang một bên để tránh né, thanh kiếm lần nữa đâm hụt bay qua người cậu.
Nhưng... xoẹt!
Chỉ vừa mới chạm đất bằng ngón chân cái chân trái thì một thanh kiếm màu xanh lam được tạo từ linh khí đâm mạnh vào gót chân trái làm toàn bộ gân cốt nơi đây đứt hết. Mất đà tiếp đất khiến Mặc Long gục ngã hoàn toàn, cả cơ thể nằm sát mặt đất. Chưa chịu ngừng tay, cả hai thanh kiếm được điều khiển quay trở lại lao nhanh hướng cậu muốn đâm vào hai cánh tay để khóa chặt Mặc Long trên nền đất.
Vận chuyển một chút lực khí huyết vào lòng bàn tay trái để dùng nó đẩy thân thể văng qua bên phải để né tránh. Nhưng Mặc Long đã chậm mất một nhịp, chỉ có thế né một bên bên còn lại bị thanh kiếm khí đâm vào giữa lòng bàn tay phải ghì chặt cậu vào mặt đất theo tư thế nằm ngửa.
Thanh kiếm còn lại không tiếp tục tấn công nữa mà dừng giữa không trung gần một cành cây cao nằm bên phải. Một giọng nói vang lên phía sau thanh kiếm cùng với đó là bóng người Diệu Linh lộ ra từ trong bóng tối. Cô nhảy từ cành cây phía sau lên cành cây này:
“Ngươi chạy cũng nhanh thật đó tiểu Long đệ đệ.” Ánh nhìn đầy sát khí rơi lên người Mặc Long như là hận không thể lập tức giết chết cậu.
"Ngươi lấy trộm của ta ba giọt Cực Hàn Băng. Nói xem ta sẽ giết ngươi theo cách nào đây?”
“Tại sao ngươi lại làm vậy? Hạc lão đang cần ta thực hiện một kế hoạch quan trọng của ông ấy. Lẽ nào ngươi muốn giết ta cãi lời Hạc lão sao?” Mặc Long cố gắng bình ổn lại hơi thở. Cơn đau khi bị chém đứt gân cốt làm một tộc nhân sinh tồn chốn hoang dã như cậu cũng không hoàn toàn chịu đựng được. Mặc Long biết rõ hơi thở rối loạn chỉ làm máu chảy nhiều hơn sẽ mau chóng làm cậu mất sức, khi kiệt sức rồi thì sẽ bất tỉnh. Lúc đó sẽ không còn con đường nào để sống sót nữa.
“Ta và lão ta chả liên quan gì đến nhau cả. Ngươi biết như vậy là đủ rồi. Lí do ta giết ngươi rất đơn giản, vì điều đó sẽ phá vỡ kế hoạch của lão già kia cùng với con nhóc này.”
“Con nhóc này?” Mặc Long kinh khi nghe lời nói của Diệu Linh.
“Ngươi đi chết được rồi!” Cô ta thì đang thủ ấn điều khiển thanh kiếm quay xuống hướng đến trái tim Mặc Long chuẩn bị giết chết cậu.
Mặc Long vận chuyển khí huyết ở bàn chân phải và bàn tay trái, giơ tay cao lên dự định sẽ chặt đứt cánh tay đang bị khóa chặt sau đó chạy trốn. Nhưng thanh kiếm đang lao đến cậu bỗng nhiên dừng lại.
“Ngươi đang định chạy nữa à? Thật tiếc nhưng ta không có ý định đùa giỡn suốt đêm với ngươi đâu.” Vừa thu kiếm lại, một cái mai rùa trong tức khắc úp xuống nhốt Mặc Long vào trong. Ý định của cậu bị đoán ra được thì đương nhiên đối thủ sao để Mặc Long thực hiện được.
Diệu Linh nhoáng người lên định nhảy xuống thì thân thể đụng phải một sợi dây màu xám, lập tức sợi dây đứt thành nhiều đoạn. Liền tiếp theo đó bốn mũi tên từ hai bên bắn ra hướng đến cô.
Thân thủ nhanh nhẹ giúp Diệu Linh dù đang ở trên không trung vẫn uyển chuyển né các mũi tên. Làm bốn mũi tên đều hụt ghim mạnh vào bốn thân cây. Nhưng một trong số đó xược nhẹ qua cánh tay Diệu Linh khiến một ít máu tươi chảy ra.
Mặc Long bên trong mai rùa nghe tiếng Diệu Linh sập bẫy thì liên tục đấm mạnh vào cái mai khiến nó dù không nứt vỡ thì vẫn liên tục chấn động mà run mạnh lên từng hồi.
Vẫn còn bàng hoàng về việc sập bẫy vừa rồi nên khi vừa đáp đất Diệu Linh nhanh chóng chạy đi ra xa khỏi chổ Mặc Long để giữ khoảng cách. Nhảy lên một cành cây khác cao hơn cành cây lúc trước, Diệu Linh xem xét vết thương trên cánh tay. Khi thấy chỉ mà một vết thương nhỏ thì cô đứng dậy nhưng vẫn đề phòng mà chưa nhảy xuống ngay.
"Ngươi giăng bẫy ta từ khi nào chứ?” Diệu Linh vô cùng tức giận mà lên tiếng hỏi Mặc Long. Nhưng cậu không trả lời.
“Sao ta hỏi ngươi không trả lời?” Diệu Linh thét lên như hận không thể lập tức giết chết Mặc Long. Một hồi sau cậu vẫn im lặng. Khuôn mặt Diệu Linh đã đỏ lên vì giận dữ, hai hàm răng nghiến chặt.
Đợi thêm một chút nữa vẫn không thấy phản hồi gì từ Mặc Long, Diệu Linh quyết định giết chết cậu từ vị trí này.
"Tấn hạc quy ni..”
“Là do hướng tấn công.” Ngay khi nghe thấy tiếng động Diệu Linh thi triển thần thông thì Mặc Long lên tiếng.
“Nói rõ!” Diệu Linh lập tức đáp lại ngay khi nghe thấy. Cô đang muốn biết làm thế nào mà tên nhóc này có thể bẫy được cô trong khi từ nãy đến giờ Diệu Linh luôn theo sát phía sau truy giết.
“Ta đã đặt sẵn bốn cái bẫy ở bốn vị trí khác nhau từ hồi chiều ta đi săn.”
"Gì chứ?” Diệu Linh bất ngờ. Cô không thể tin được lời tên nhóc này vừa nói ra. Làm sao hắn biết được là sẽ bị truy giết mà đặt bẫy trước? Cứ cho là hắn thông minh cẩn thận, nhằm đề phòng trường hợp bị phát giác là lấy trộm thì chạy trốn thì cũng không thể nào đặt bẫy một cách chính xác như thế này. Hắn đâu biết trước được mình sẽ đuổi theo bằng cách nào, thế nên cho dù có đặt trước cũng không thể khiến mình sập bẫy được.
"Bốn cái ta đặt nằm ở vị trí hoàn toàn khác nhau.” Mặc Long tiếp tục giải thích cho Diệu Linh nghe cách làm của cậu.
Trong lúc đi săn thì Mặc Long tìm ra được cái hang ở đây và lập tức quyết định sẽ dùng nơi đây trong đêm nay đột phá tu vi. Nhưng để đề phòng việc ngoài ý muốn chính là việc bị Diệu Linh phát hiện bản thân lấy trộm Cực Hàn Băng, chắc chắn Mặc Long sẽ bị đuổi giết. Đánh trực diện không thể thắng được nên cậu đặt bẫy.
Bốn cái bẫy có bốn con đường khác nhau dẫn đến mà ngã rẽ là nơi cách cái hang Mặc Long tìm được một đoạn. Sỡ dĩ phải để cách một đoạn bởi vì đoạn đường đi đến ngã rẽ sẽ là khoảng thời gian giúp Mặc Long xác định vị trí của Diệu Linh, để sau đó dẫn dụ đến cái bẫy thích hợp. Cậu lấy hướng nhìn trước mặt để dễ định vị trí của các cái bẫy. Hai cái phía dưới và hai cái phía trên, mỗi bên trái phải đều có hai cái.
Mặc Long đã để ý thấy rằng Diệu Linh thuận tay phải nên để có nhiều lợi thế trong chiến đấu như sự thuần thục hay góc đánh thì cô sẽ đứng phía bên trái để đạt được những thứ đó. Trên đoạn đường đầu tiên bị truy đuổi, Mặc Long cũng thấy rằng những đòn tấn công nếu xuất phát từ phía sau nơi Diệu Linh đứng thì thanh kiếm đều nghiên xuống, nên cậu đoán Diệu Linh đứng ở phía trên. Kết hợp hai điều này lại, Mặc Long biết được Diệu Linh đuổi theo cậu trên những cành cây phía bên trái.
"Cũng phải khen ngợi khả năng lập chiến thuật của ngươi. Nhưng ngươi đã đoán sai về khả năng của ta. Bẫy của ngươi cũng chỉ có thể làm được như vậy.” Diệu Linh đi ra định nhảy đến kết liễu Mặc Long thì một cơ thể như mất kiểm soát, tê liệt mà ngã xuống không thể cử động. Cái mai rùa đang nhốt Mặc Long theo đó cũng biến mất.
“Công đoạn cuối cùng trong việc giăng bẫy ngươi chính là kéo dài thời gian.” Mặc Long từ từ đứng dậy một cách khó khăn vì vết thương ở chân giải thích phần cuối cùng cho Diệu Linh.
“Kể cả hai lần im lặng trước đó đều nằm trong tính toán của ta. Quả thật việc ngươi né hết cả bốn mũi tên là chuyện nằm ngoài dự liệu. Nhưng chỉ một vết thương nhỏ như vậy là đủ. Ta đã tẩm độc trên da của mấy con ếch lên chúng nên chỉ cần câu kéo một chút thời gian là ngươi sẽ tự chết thôi. Nhưng để chắc chắn thì...”
Sau khi đã khẳng định Diệu Linh không còn cử động được nữa thì Mặc Long buộc một sợi dây vào chân cô, còn đầu kia thì nối vào cái mũi tễn tẩm độc còn lại tạo thành một cái bẫy đơn giản.
“Chỉ cần ngươi cử động một chút thôi thì sợi dây sẽ đứt, mũi tên ở khoảng cách gần như này ngươi sẽ không thể tránh được.”
Trước khi rời đi, Mặc Long nhìn cái túi màu tím bên hông Diệu Linh rồi lấy đi. Cậu hơi thắc mắc vì sao nó lại là màu tím, lúc trước cậu thấy nó màu hồng. Nhưng Mặc Long cũng không dại gì đứng lại đây lâu mà trở về hang động nơi hai người ở. Câun dự định sáng mai sẽ tìm đường trở về bộ lạc rồi mới trị thương sau.
-------------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!