Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Chương 15:Bị hành hạ
Thiên Vân gật đầu với ba vị nam tử, đứng dậy trở về ngôi nhà tranh, hắn đã quyết định tối nay sẽ âm thầm rời đi, từ bỏ luyện khí.
Vung tay tạo một cái kết giới, nam tử trung niên mới đưa đôi mắt hổ sắc bén nhìn ông già lên tiếng nói:
Cơ trưởng lão, ngài thực sự chọn hắn
Chẳng lẽ hoả linh lực của hắn còn tinh thuần hơn tiểu tử La Thiên sở hữu Thiên Dương Thánh Thể kia sao.
Hai thiếu niên kia cũng đang rất mong chờ, đợi xác nhận từ ông già.
Im lặng rất lâu, ông già mới gật đầu xác nhận.
Nhưng hắn mới chỉ là Huyền Nguyên cảnh !
Khiếu Thiên, ta đã chờ đợi ở Đông Vực này gần một nghìn năm.
Nhớ năm đó khí linh đại nhân chỉ dẫn ta tới Đông vực đến tận hôm nay ta mới miễn cưỡng tìm được người thích hợp.
Có lẽ đây là do tiên hiền dẫn lối, là phúc thì không phải hoạ mà là hoạ thì khó tránh, chúng ta chỉ còn cách dũng cảm tiến lên.
Thiên địa sắp biến đổi, trời sắp biến thiên, giáo ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, chúng ta đã không còn sự lựa chọn.
Ông già nhìn nam tử thở dài nói.
Đồng thời cũng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc vất cho nam tử trung niên.
Ngưoi tự xem đi.
Nam tử trung niên ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn mở bình ngọc, đổ ra một viên đan dược.
Huyền Nguyên đan.
Quan sát một lúc lâu, nam trung niên mới mở miệng nói:
Viên đan dược này có phẩm chất rất cao, độ tinh khiết có thể nói là đạt đến mừoi phần, là một viên đan dược đạt đến độ hoàn mỹ.
Chẳng lẽ là hắn luyện chế, hắn còn là một luyện dược sư.
Nam tử trung niên lộ ra vẻ đầy kh·iếp sợ.
Đúng vậy, hắn quả là một vị đan sư, hơn nữa là một vị đan sư kỳ tài. Ông già lên tiếng đáp:
6 tháng trước hắn đến nhờ ta luyện chế pháp bảo, hắn mới chỉ mới đột phá Huyền Nguyên cảnh không lâu, cảnh giới vẫn chưa ổn định.
Lúc đó viên Huyền Nguyên đan này vết tích vẫn còn rất mới, chứng tỏ là luyện chế thời gian chưa lâu.
Tuy hắn cố tình che dấu không chịu nhận, nhưng ta vẫn có thể phát hiện ra mùi dược liệu của Huyền Nguyên đan đọng lại trên ngừoi hắn, dựa theo khí tức ta kết luận là cùng một thời gian luyện chế.
Ngươi đã thấy qua ai dùng tu vi Hoàng Cực cảnh luyện chế đan dược có độ tinh khiết đạt đến mừoi phần chưa?.
Ta cho rằng đến mấy lão quái vật của Đan Cốc cũng rất khó có thể làm được.
Chỉ có ngừoi sở hữu hoả linh lực tinh khiết nhất, thần thức phải vô cùng mạnh mẽ mới làm được điều này.
Thành hay bại, tất cả đều dựa vào số kiếp vậy.
Ông già nói xong, khẽ phất tay ra hiệu tiễn khách, đi thẳng vào trong căn nhà tranh.
Nam tử trung niên cũng chỉ thở dài một hơi, vung tay xé rách không gian biến mất.
....
Đêm đến Thiên Vân để lại Nguyên Hoả kiếm, im lặng rời khỏi căn nhà, khẽ vẫy tay với căn nhà tranh bên cạnh ra ý chào tạm biệt, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn, dù sao nơi đây cũng là nơi hắn yên bình ở một thời gian.
Bên ngoài Thiên Bình thành là một vùng đất hoang, phía xa xa kia là một mảnh liên miên núi non chập chùng, theo dự tính, Thiên Vân phi hành về phía Tây, đích đến của hắn là kinh đô của Đại Càn đế quốc.
Anh bạn nhỏ, đi đâu mà gấp vậy.
Một giọng nói vang lên bên tai Thiên Vân làm hắn giật mình thót tim.
Quan sát xung quanh cũng không thấy ai, đang lúc Thiên Vân tưởng chừng như bị ảo giác thì một ông lão xuất hiện trước mặt hắn.
Chính là ông lão mà hắn đã cầu luyện khí.
Bình tĩnh hít thở một hơi, Thiên Vân áy náy nói:
Tiền bối, vãn bối có truyện gấp muốn rời Thiên Bình thành, xong việc vãn bối nhất định sẽ đến nhờ tiền bối chỉ giáo luyện khí.
"Ha ha"
Ước hẹn giữa ta và ngừoi nhất định phải thực hiện, quay trở về đi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.
Thiên Vân biết ông lão không dễ ràng từ bỏ hắn,mà hắn cũng không phải đối thủ của ông lão, chỉ đành quay đầu trở lại trong thành.
Qua một lúc hắn lại đổi một phương hướng khác, gấp rút chạy trốn.
Hai canh giờ trôi qua, không thấy ông lão đuổi theo, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng từ đâu xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi,trên người mặc một bộ quần áo trắng, trong tay cầm một chiếc quạt, đang tủm tỉm cười nhìn hắn.
Nhìn thật kỹ Thiên Vân mới nhận ra là thiếu niên mặt trắng lúc sáng hắn gặp, Thiên Vân đi đến gần vị thiếu niên cất to giọng:
Huynh đệ, không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây, đúng là duyên phận!.
Bộ dáng của Thiên Vân rất vui mừng, trên mặt hiện lên vẻ kích động, giống như đã lâu không gặp người thân, nhanh chóng vọt tới, dường như muốn làm quen.
" Một ngày không gặp dài bằng ba thu, hai ngày không gặp dường như đã sáu năm rồi".
Thiên Vân bước đến gần, hắn hận không thể ôm tên thiếu niên, để thể hiện sự thân thiết.
Việc này làm cho tên thiếu niên mặt trắng cảm thấy không được tự nhiên, toàn thân nổi da gà, nhịn không được phải dùng mình một cái.
Thiếu niên cũng chỉ mỉm cười khinh bỉ, cảm giác như chưa gặp ai mặt dày như Thiên Vân.
Mặc dù biết bị tên thiếu niên khinh bỉ, nhưng Thiên Vân vẫn rửng dưng như không có chuyện gì, cảm giác như đã quen thuộc tiến đến gần.
"Hoả Vân chưởng".
Thiên Vân bất chợt đánh ra một chưởng về phía tên thiếu niên, ở khoảng cách gần, Hoả Vân chưởng uy lực cực kỳ mạnh mẽ, bụi cát xung quanh bay cuộn lên như cơn bão, Thiên Vân xoay người chớp lấy cơ hội liền bỏ chạy.
" Bốp"
Một cú bạt tai rất nhanh, mãnh liệt đã rơi xuống mặt Thiên Vân làm hắn ngã nhào sang một bên, chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn chân liên tiếp đá khắp người.
Thiên Vân vô cùng kh·iếp sợ, đầu hắn vẫn oong oong,hắn vừa ôm đầu vừa kêu la, thảm thiết.
"A đau"...
"A"...
Từng cú đạp mang theo linh lực như trời dáng liên tiếp vào người Thiên Vân mang theo là những tiếng chửi đầy tức giận.
"Tên khốn kh·iếp, dám đánh lén ta."
"Đánh lén ta, đánh lén ta này, ta cho ngươi đánh lén."
Mỗi một câu, đều mang theo một cú đá lên ngừoi Thiên Vân.
Hắn cũng giận dữ chửi ầm lên:
"Tên c·hết tiệt"
Ngươi đúng là đồ thất đức,ta đánh ngươi có một cái, ngươi đánh ta cả trăm cái, ta nguyền rủa ngưoi c·hết không được tử tế.
"Con mẹ nó."
Tên mặt trắng gái không ra gái trai không ra trai, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Nghe những từng tiếng chửi đầy khó nghe của Thiên Vân, tên thiếu niên tức đến run rẩy, hận không một kiếm chém c·hết hắn.
Vỗ xuống một chưởng, uy lực mạnh vô cùng
"Rầm"
Thiên Vân cảm giác trời đất quay cuồng, không biết truyện gì xảy ra, hắn đau đớn ngất đi.
....
Không biết bao nhiêu lâu hắn mới tỉnh lại.
Hiện tại hắn vậy mà ở trong một cái một cái hồ tắm, xung quanh có một ngùi ngay ngái bốc lên, trên thân thể hắn không còn mảnh vải, hai tay, hai chân đều bị xiềng xích chặt, trên người hắn đau ê ẩm, khuôn mặt vẫn còn sưng phù chưa nhận ra được hình dạng.
"A "
Sau khi ý thức được, Thiên Vân hoảng sợ tột độ, kinh hãi đảo mắt xung quanh.
"Ạch"
Chỉ thấy ông lão đang ngồi chăm chú nhìn hắn.
Ngươi muốn làm gì ?.
"Thả ta ra thả ta ra"
Lão già khốn kh·iếp mau thả ta ra:
"Hắn rối rít kêu gào vùng vẫy"
Ông lão cũng không nổi giận, vô cùng bình tĩnh, tự rót một chén trà, vén mái tóc rối bời, rồi bưng trà lên uống, vừa uống vừa nhìn chằm chằm hắn.
Bị một ông lão nhìn chăm chú trong tình trạng không mảng vải che thân, Thiên Vân có chút nổi hết da gà, làm cho hắn sợ hãi nhất chính là, ông lão lấy ra một cái bình ngọc lắc lư trên tay.
Kêu đi, tiếp tục kêu đi.
Một lúc nữa, ta sợ ngươi đến kêu còn không được nữa.
Ông lão nhấp một ngụm trà, khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm khàn khàn nghe không rõ vang lên.
Thiên Vân rất muốn vào "Ngũ Hành Châu" nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn hiểu rõ, thực lực ông lão vô cùng khủng bố.
"Ông lão ngươi chẳng phải cần ta hỗ trợ luyện chế pháp bảo sao".
"Ta đồng ý, ta đồng ý".
Thiên Vân vừa nói vừa suy nghĩ đối sách, nếu đã rơi vào tay đối phương chỉ sợ sống còn đáng sợ hơn c·hết.
Bây giờ đã không phải ngươi đã có thể làm chủ.
Ông lão vẫn bình thản, âm trầm nhẹ nhàng đưa tay, từ trong bình ngọc đổ ra một chất lỏng đen sệt vào trong hồ rồi lên tiếng.
Từ từ tận hưởng đi, ta xem ngươi chịu được bao lâu.
"Ha Ha Ha"...
Nói xong ông lão biến mất, chỉ còn những tiếng cừoi vẫn còn vang vọng lại.