Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2:Hoàn cảnh éo le

Chương 2:Hoàn cảnh éo le


Có lẽ đã quá mệt mỏi nên đến tận trưa Thiên Vân vẫn chưa tỉnh dậy, hắn vẫn còn ngủ mơ, trong mơ hắn thấy mình khí thế hào hùng, oai phong lẫm liệt trước ánh mắt sùng bái của bao nhiêu cô em xinh tươi hận không thể trao thân cho hắn.

"Oành Oành"

"Má nó"

"Kẻ nào, kẻ nào"

"Khụ khụ"...

Thiên Vân vừa ho vừa chửi, bụi bay mù mịt, hắn bị vô số thanh gỗ, rơm dạ đè nên trông chật vật vô cùng. May mà xương cốt hắn cứng cáp không bị thương tích gì.

Bên ngoài nhà hắn, đám đông đã tụ tập xì xào bàn tán.

Thiên đại thiếu gia thật là uy phong, mặt trời sắp xuống tận núi rồi mà vẫn chưa chịu dậy. Một thanh niên khuôn mặt hết sức anh tuấn lên tiếng với giọng điệu chế nhạo.

Các ngươi là ai? Sao lại làm sập nhà của ta?

"Ha ha"...

Cả đám đông cừoi vang.

Người của Hình đường ngươi cũng giả bộ không quen biết, thật hết thuốc chữa mà.

Ta được lệnh của Phùng trưởng lão đến bắt ngưoi về trị tội, Thiên Vân ngươi đã biết tội chưa.

Cái éo gì thế này? Có chuyện gì xảy ra, mới ngủ có một giấc mà cũng có tội.

Thiên Vân ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thiên Vân ngưoi có biết tội.

Ngươi lơ đãng trong việc chăm sóc linh thảo, để cả vườn linh thảo héo tàn, thất thoát tài nguyên tông môn.

Từ tháng sau, ta phạt ngưoi ba tháng không được nhận tài nguyên tông môn, ngươi có phục không.

Khuôn mặt Thiên Vân ỉu xìu cúi đầu dứoi khuôn mặt của đầy tức giận của Phùng trưởng lão, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Đã rách lại còn nát nữa chứ".

Ở Thiên Huyền tông mỗi tháng ngoại môn đệ tử như hắn được cấp 2 viên linh thạch hạ phẩm để tu luyện. Thiên Vân ăn còn chưa no nên hắn đều dùng hai viên linh thạch này để đổi gạo sống qua ngày.

Linh thạch là tiền tệ dùng để tu luyện và trao đổi giao dịch chính của Huyền Nguyên đại lục.

"Khoan"...

Trưởng lão.

Thiên Huyền tông chúng ta có cho đệ tử làm khất cái không.?

Thiên Vân lên tiếng hỏi:

Tất cả ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, không một ai lên tiếng.

"E hèm"

Là làm ăn xin đó, mặt hắn đỏ dần lên.

Tất cả đệ tử lẫn trưởng lão như hoá đá nhìn hắn.

"Hừm"...

Tông môn chưa có quy định đệ tử không được làm ăn xin.

Thiên Vân hớn hở, tràn đầy kích động.

Nhưng tất cả đệ tử làm ảnh hưởng đến danh dự tông môn đều bị trực tiếp phế tu vi, đuổi ra khỏi tông môn.

Tông môn quái quỷ gì đây, đến ăn mày cũng không cho làm, ta làm sao sống đây

Hắn vừa đi vừa suy tư, bước những bước đi nặng nề về căn nhà.

Trước một đống hoang tàn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bất lực.

Ta xem rất nhiều phim kiếm hiệp, xuyên không, các tiên nhân đều có thể bay trên trời, độn thổ dứoi đất, một chưởng rời non lấp biển thế mà ta lại xuyên không đến đây không biết một thứ gì, còn phải lo từng miếng ăn qua ngày..

Hắn còn không biết tất cả đều do thực lực của hắn còn quá yếu.

Im lặng một lúc lâu, một ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu hắn.

"À đúng rồi"

Ta còn có thể làm nhiệm vụ tông môn để kiếm linh thạch, hắn nhớ lại toà kiến trúc kỳ lạ kia.

Đã quyết định, Thiên Vân nhanh chân đến Cống hiến đường, nhìn trên một cái bảng màu đen đầu rẫy những nhiệm vụ, hắn chú ý đến dòng cuối cùng.

Thu thập linh thảo, độ khó một sao Hạ khô thảo cùng Hồng hoa, hoàn thành nhận đựoc 50 viên linh thạch hạ phẩm.

Mặc dù đã quyết định đi tìm kiếm linh thảo nhưng Thiên Vân không hề biết gì về dược lý thậm chí Hạ khô thảo và Hồng hoa cũng chỉ nghe qua, chỉ e khi nhìn thấy cũng không nhận ra.

Vì vậy phải chuẩn bị thật tốt không lại mất công chạy một chuyến rồi lại lơ ngơ không biết thế nào. Thiên Vân cố gắng ghi nhớ thật kỹ hình dáng của hai loại linh dược.

Ngừoi tu luyện có phân cảnh giới cấp bậc, linh dược, vũ khí, vũ kỹ, đan dược ở đại lục này cũng như vậy. Từ thấp đến cao Hoàng cấp Huyền Cấp, Địa cấp, Thiên cấp mỗi cấp bậc lại chia hạ, trung, thượng.

Ví dụ như Hạ khô thảo và Hồng hoa chỉ là Hoàng cấp hạ phẩm công hiệu thấp giá trị không cao

Rời khỏi Cống hiến đường Thiên Vân liền tiến tới chỗ tạp vụ xin phép, dù gì hắn cũng là đệ tử ngoại môn chăm sóc linh dược, lần này đi U Nguyên lĩnh tất nhiên không thể về trong ngày nên phải thông báo một tiếng.

Chủ quản chỗ tạp vụ cũng không làm khó hắn, sẵn sàng cho phép nghỉ hẳn 3 ngày.

Lúc này Thiên Vân mới bắt đầu khởi hành.

Nhìn những tu sĩ bay trên bầu trời hắn ước ao một ngày nào đó hắn sẽ mạnh lên, làm chủ vận mệnh của mình.

U Nguyên lĩnh cách Thiên Huyền tông cũng không xa khoảng 10 km, dứoi chân U nguyên lĩnh có một tiểu trấn.

Lần này đi U nguyên cũng giống như cô dâu mới về nhà chồng vậy, Thiên Vân chuẩn bị rất chu đáo, hắn cắn răng dùng hai viên linh thạch duy nhất mua một cây cung để phòng vệ và một ít lương khô bỏ vào chiếc túi rồi nên đường.

Sau 2 giờ vội vàng cuối cùng hắn cũng chính thức tới U Nguyên lĩnh.

Phía trước cảnh núi rừng đen nhánh như một con quái vật thời tiền sử vắt ngang giữa trời và đất, xa xăm bất tận, rừng cây xanh mướt, đất đá gồ ghề.

Thiên Vân cảm giác hơi run nhè nhẹ, đây là lần đầu tiên hắn đi rừng.

U Nguyên lĩnh, thú dữ vô số ngay cả những ngừoi tu vi cao cường cũng không phải đối thủ của số lớn bọn chúng. Vì thế những người tu vi không cao đều không dám vào sâu bên trong.

Phạm vi 20 km bên ngoài vẫn coi là khu vực an toàn, qua khỏi 20 km thì nguy hiểm trùng trùng, càng vào sâu bên trong càng nguy hiểm.

Thiên Vân cũng chỉ là muốn tìm ít linh thảo giá trị thấp về kiếm ít cơm ăn, vì thế không cần đi vào sâu.

Trong một canh giờ đầu, hắn bước những bước đi rón rén, tay lúc nào cũng lăm lăm cây cung tiễn, hắn vẫn luôn cẩn thận,đây là lần đầu tiên hắn mạo hiểm thế này.

Tiếp theo nửa canh giờ, Thiên Vân mới tìm được một cây Hạ Khô Thảo nấp trong một bụi gai đã được thu vào trong túi một cách dễ dàng.

Khi có được khởi đầu tốt, hắn đã trở nên đỡ sợ hơn hẳn, đến lúc gần tối Thiên Vân đã hái thêm được hai cây Hạ Khô Thảo nữa.

Nơi đây dù sao cũng là bên ngoài U Nguyên lĩnh, thường xuyên có ngừoi đi lại, nên linh thảo cũng khó sinh trưởng đa số vừa lớn lên liền bị hái. Vì thế hái thêm được thêm hai cây Thiên Vân đã cảm giác ấm rồi.

Về tông môn đổi được 50 linh thạch chắc cũng đủ ăn cơm cả tháng rồi.

Thiên Vân vui vẻ thầm nghĩ:

Mặt trời sắp xuống núi, Thiên Vân bước chân vội vàng, tóm lại trước khi mặt trời xuống núi, hắn phải rút lui khỏi khu rừng.

Hắn dựa theo ký ức, đi theo đường cũ trở về, bỗng chợt hắn thấy một cây linh dược loé sáng đằng xa kia.

"Ha ha"..

Thiên Vân cừoi lớn:

"Thời của ta tới rồi".

Từ xa đã thấy linh dược phát sáng, theo kinh nghiệm của ta chắc chắn không phải vật thường.

Hắn vội vàng lao tới, xung quanh cây cỏ tưoi tốt, nhưng trước mặt lại chỉ là một mảnh đất trống không, đại khái trong phạm vi bán kính 30 mét chỉ có mỗi cây linh dược này mọc được.

Nhìn thấy thảo dược vẫn còn ở đây, Thiên Vân mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tưoi cừoi vội vã thu linh thảo đem cất vào túi.

Bỗng Thiên Vân theo bản năng có cảm giác nguy hiểm, hắn đánh mắt nhìn xung quanh.

"Hống Hống "....

Một tiếng tru dài liên tiếp, một con vật chậm rãi đi tới mắt nó lấp lánh, một đôi ranh nanh sắc bén lộ ra ngoài hiển lộ vẻ dữ tợn, trên thân thể hiện lên đầy những chấm đen trắng.

"C·h·ế·t tiệt"..

Nhị giai yêu thú Dạ Lang, thực lực của nó ngang bằng với Hoàng Cực Cảnh của nhân loại, con yêu thú này khí tức còn yếu ớt, chắc vừa mới đột phá cách đây không lâu.

Thiên Vân cảnh giác quan sát bốn phía, thần kinh căng thẳng cực độ.

"Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách" .

Hắn xoay bước ra sức liều mạng chạy.

"Hống"..

Dạ Lang kêu lên một tiếng rồi đuổi theo.

Con c·h·ó này cũng phản ứng thật là nhanh. Ta thề lần này ta mà thoát nạn ta sẽ không bao giờ ăn thịt c·h·ó nữa.

"Xoạt Xoạt"..

Thiên Vân thục mạng chạy, hắn chạy xuyên qua những tán cây, bụi gai, bị đâm xây sát hết ngừoi có chỗ còn tung toé máu, hắn dường như không quan tâm vẫn tiếp tục chạy.

"Phập"

Thiên Vân dừng lại, trước mặt hắn bây giờ là một cái hắc vực đen nghịt, bên dưới là vực sâu không thấy đáy bên tai vang lên những tiếng gió gào thét.

Không còn đường lui, Dạ Lang đã chặn đường hắn.

Tim hắn đập thình thịch, tâm tình chập chờn, khuôn mặt đỏ ửng.

Nhìn con Dạ Lang dữ tợn, chuẩn bị bất cứ khi nào cũng có thể vồ lấy hắn.

Liều, sống c·h·ế·t có số, hắn cắn răng nhảy xuống vực.

Chương 2:Hoàn cảnh éo le