Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Vũ kỹ

Chương 20: Vũ kỹ


Tâm niệm vừa động, không để ý tới lời cầu xin của hư ảnh, Thiên Vân tiếp tục gia tăng áp lực.

Tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên:

Ngươi đang làm gì vậy? Mau dừng lại, đừng mà!

Thiên Vân vừa có cử động, lão đã biết hắn chuẩn bị định làm gì.

Công tử, đừng làm vậy, nếu cứ thế này lão sẽ tiêu tán mất.

Thiên Vân không có động tĩnh gì, vẫn tiếp tục gia tăng áp lực lên trên hư ảnh. Thời gian trôi qua, tiếng kêu đó càng lúc càng yếu ớt, đến cuối cùng thì nhỏ đến mức sắp không nghe được.

Nhưng từ đầu đến cuối, lão vẫn luôn mồm xin tha, chưa dám có nửa phần mạo phạm.

Phỏng chừng cũng đủ rồi, Thiên Vân mới dừng lại, đưa hư ảnh đến trước mặt, lúc này hư ảnh màu đen đã bạc nhược lắm rồi, dường như chỉ cần thêm một chút nữa sẽ tiêu tán ngay.

Đa tạ...

Ơn không g·iết...

Của công tử.

Mãi một lúc sau, giọng nói đó mới hồi phục chút nguyên khí, run rẩy tạ ơn.

Hiện tại, lão như một thiếu nữ bị một trăm tám mươi tên trai tráng xoay vần, yêu ớt đến suy tàn.

Ta không g·iết ngươi, thì được lợi gì?

Ngươi đã biết bí mật lớn rất của ta.

Thiên Vân điềm đạm hỏi.

Sự tồn vong của hư ảnh chỉ nằm trong một ý niệm của hắn

Nhận ra được điều này, Thiên Vân biết mình phải tính toán, có kế hoạch một chút.

Thật ra, Thiên Vân không hề có ý định giữ lão lại, tuy tiếp xúc chưa lâu, nhưng Thiên Vân cũng nhìn ra được, người này sinh tiền không tà thì cũng ma, tu vi của hắn còn thấp, nhờ có "Ngũ hành châu" mới chế phục được lão, song giữ lại cũng chỉ sợ hại nhiều hơn lợi.

Lợi ích? Có có có!

Lão vừa nghe ra ý tứ trong lời nói của Thiên Vân, liền vội vàng đáp lại.

Nói ta nghe xem! Thiên Vân vẫn ung dung.

Không biết... Công tử ngài muốn có những lợi ích gì?

Hư ảnh hỏi dò.

"Hả"..

Thiên Vân cười cười.

Hư ảnh không khỏi run rẩy, vội vàng nói:

Công tử chớ hiểu lầm, lão đ·ã c·hết nhiều năm rồi, sau đó bị phong ấn tại nơi này, cho đến cách đây mấy ngày mới tỉnh dậy, nên không nhớ rõ chuyện trước kia. Ngài cho lão suy nghĩ thêm, lão chắc chắn sẽ mang đến lợi ích cho ngài.

Thiên Vân trầm mặc không nói gì, thầm suy nghĩ.

Sau một hồi lâu, lão mới vui vừng nói:

Đúng rồi đúng rồi, tu vi hiện tại của công tử...

"E hèm"

Không cao, nên tu luyện ít vũ kỹ phòng thân. Lão đã nhớ ra một vài vũ kỹ uy lực rất lớn.

"Hả".

Thiên Vân không khỏi hứng thú, lời của lão như gãi đúng chỗ ngứa của hắn, khoanh chân ngồi ngay ngắn lại rồi nói:

Có những cái gì thì nói rõ ra đi, nếu ta hài lòng thì sẽ tha mạng cho ngươi !

Nghe được câu này, hư ảnh bất giác nhẹ nhõm hơn nhiều, lão vội nói:

Chắc chắn sẽ làm công tử hài lòng, vũ kỹ của lão thấp nhất cũng thuộc Huyền Cấp đấy.

Hơi thở Thiên Vân không khỏi dồn dập, trong lòng đang rất đỗi vui mừng.

Trước đó vài tháng, Thiên Vân vào sinh ra tử, lao lực tâm tư, mà cũng chỉ kiếm được 2 bộ hoàng phẩm vũ kỹ.

Nhận ra được khát vọng của Thiên Vân, hư ảnh cũng thư giãn hơn, lão biết chỉ có làm Thiên Vân hài lòng thì lão mới được sống.

Không chần chừ thêm, lão chậm rãi nói:

Công tử mang rất nhiều thuộc tính, nhưng tinh thuần và hay sử dụng nhất là hoả thuộc tính.

Nhưng lão khi còn sống là một tu sĩ sở hữu ám thuộc tính nên vũ kỹ cũng chỉ có như vậy, cũng may là công tử cũng có ám thuộc tính.

Có một vũ kỹ, tên là Huyết Tinh Ấn.

Thiên Vân nhíu mày, cái tên này nghe cứ quái quái thế nào.

Tu luyện khá đơn giản, lấy trái tim của trẻ con 3 tuổi, mồi ngày ăn 1 trái, luyện hóa máu trong đó, sau 30 ngày sẽ có chút thành quả. Người nào trúng phải Huyết Tinh Ấn tim gan sẽ vỡ nát, một chiêu là c·hết!

Lão kể rành rọt phương pháp tu luyện của võ kỹ này ra, giọng nói dương dương tự đắc.

Thiên Vân nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi.

Đổi cái khác!Không đợi lão nói hết uy lực của bộ vũ kỹ này, Thiên Vân liền cắt lời.

"À"..

Còn có một bộ võ kỹ, tên là Quỷ Hoa Bảo điển.

Người tu luyện sẽ phải tự cung....

Đổi cái khác, chưa nghe hết Thiên Vân đã phất tay, tu luyện một loại vũ kỹ mà bắt hắn tự cung thì g·iết c·hết hắn đi còn hơn.

Hư ảnh buồn rầu, bất đắc dĩ nói:

Còn một võ kỹ tên là Hợp Hoan chưởng...

Đổi!

Đổi tiếp!

....

Hư ảnh bắt đầu hoảng sợ, nếu lão mà có thực thể, thì chắc lão đã nhầy nhụa mồ hôi trên trán rồi. Những vũ kỹ mà lão vừa kể, không có cái nào phù hợp với yêu cầu của Thiên Vân.

Tất cả đều là những vũ kỹ tà ác cùng cực, phải dùng đến thủ đoạn bất thường, táng tận lương tâm, đáng bị trời tru đất diệt mới có thể tu luyện.

Thiên Vân tuy biết sự lại hại của những vũ kỹ này, nhưng cũng không thể vì đó mà đánh mất nhân tính.

Liên tiếp thay đổi bảy, tám cái, hư ảnh hoang mang vô cùng, Thiên Vân chỉ cười nhạt không ngớt.

Công tử, lão chỉ biết những vũ kỹ như thế này thôi, lão không có lừa ngài đâu.

Nếu ngươi chỉ có chút giá trị này, thì ta giữ ngươi làm gì nữa?

Thiên Vân đáp lại lạnh tanh, từ những vũ kỹ mà lão kể cũng đã đủ biết, tên này lúc còn sống chắc chắn là một ma đầu ác độc.

Công tử bớt giận, chờ lão nghĩ kỹ thêm đã, lão vừa mới tỉnh lại chưa lâu, trí nhớ có hơi hỗn loạn, tạm thời chưa nghĩ ra được nhiều. Cho lão chút thời gian, cho lão chút thời gian lão nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.

Cơ hội chỉ có một lần, ngươi liệu mà nắm bắt!

Vâng, nhất định sẽ không làm công tử thất vọng.

Thiên Vân không để ý đến lão nữa. Dù sao nơi này cũng đã bị tảng đá chặn rồi. Còn về hư ảnh, tuy sinh tiền lão chắc chắn là cao thủ, và cũng là đại ma đầu, nhưng hiện giờ trong thế giới của Thiên Vân lão vẫy sóng còn không nổi, hắn chẳng cần phải lo lắng.

Trong người không còn một viên đan dược nào, Thiên Vân lại thầm tự trách mình sơ xuất, chưa cầm lại nhẫn trữ vật, để con Bạch Hổ con được lợi. Trong miệng lẩm bẩm, gặp lại con Bạch Hổ nhất định sẽ cho nó trả giá.

Nếu không có thực lực, ở bất cứ chỗ nào cũng sẽ bị ức h·iếp, chèn ép.

Hư ảnh cũng đang vắt óc suy nghĩ xem phải dùng gì để khiến Thiên Vân động lòng, tha cho lão một con đường sống. Hiện tại lão đã nghĩ ra được một vài cái mới, nhưng nhìn đến khuôn mặt biến đổi, tay nắm chặt áo, dường như đang rất tức giận, lão cũng chẳng dám tự ý mở mồm, đành hoang mang ẩn náu trong một góc "Ngũ hành châu".

Trong bí cảnh " Quần hùng trục lộc"

một thiếu nữ xinh đẹp tinh tế, dáng người thướt tha, váy xanh lất phất mơn trớn những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, mái tóc của nàng mượt mà như nước suối chảy ra, gió nhẹ thổi lên khiến những sợi tóc phất phới, hình ảnh rung động lòng người.

Trên mặt nàng còn mang một chiếc mặt nạ đầy tinh xảo, dưới lớp mặt nạ mi mắt như trăng non lay động lòng người, bên dưới nguyệt mi là đôi mắt như lưu ly rực rỡ, khiến người ta nhìn vào mà chìm đắm trong đó không dứt ra được.

Sư muội, sư muội.

Từ xa xa lấp loáng ba bóng người, hai nam một nữ tiến lại gần.

Hai thiếu niên bất phàm ngắm nhìn nàng. Quả thật khí chất như thế lần đầu tiên họ được chứng kiến ở khoảng cách gần như vậy.

Trong thánh địa, có lẽ cũng chỉ có thiên tài Lâm Ỷ Vân mới có thể so sánh với thiếu nữ này.

Thiếu nữ váy xanh lẳng lặng quét mắt một vòng quan sát, sau một lúc mới thu ánh mắt lại.

Chương 20: Vũ kỹ