Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21:Thu phục
"Hả".
Công tử hình như lão có nhớ vài bí thuật biến đổi khí chất, dung mạo, có cần lão nói ngài nghe không.
Đa tạ thiếu chủ ban tên từ nay về sau lão nô chỉ nghe lệnh mình thiếu chủ.
Hư ảnh như trút được gánh nặng trong lòng, giọng nói run rẩy:
Tại sao?
Bỗng một con Kim Ưng không biết từ đâu xuất hiện đang lao thẳng về phía ba người Lưu Phi.
Sư muội cũng không cần giúp đỡ, nói xong nàng liền lắc qua người Lưu Phi chậm dãi đi đến gần một thác nước.
Sau này nếu dám có ý đồ gì, ta cũng không g·iết ngươi đâu, mà ta sẽ t·ra t·ấn ngươi đến c·hết, cho ngươi biết ta không dễ b·ị b·ắt nạt.
Người con gái xinh đẹp mảnh khảnh có vẻ liễu yếu đào tơ trước mặt, vẻ đẹp thu thủy khiến trái tim người ta dao động, lại là một trong những yêu quái khủng bố đó sao?
Thiên Vân thở dài, rồi lại im lặng, nhíu mày suy nghĩ.
Chương 21:Thu phục
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đúng là Thiên Vân không cần phải lo lắng, lần trước lão xông vào tâm trí hắn thì đã bị hắn vận chuyển công pháp, xuất hiện một lực hút hút vào, ngoài ra trong "Ngũ hành châu" hư ảnh cũng không làm gì được hắn.
Cô gái chầm chậm xoay lại, đôi mắt lưu ly trong vắt nhìn Lưu Phi đôi mày liễu hơi hạ xuống nhìn 3 người nói:
Hư ảnh cười khổ sở:
Lưu Phi khuôn mặt giật giật, khóe môi run run, chỉ có người đạt đến Thiên Nguyên Cảnh mới làm được điều này.
Công tử chỉ cần sử dụng thần thức lấy đi một sợi thần hồn của lão nô, lão nô tuyệt đối sẽ không khánh cự.
Lão nô... không dám!
"Ruỳnh"
Thấy khuôn mặt Thiên Vân không có biểu hiện gì, hư ảnh vô cùng lo lắng, lão đang sốt sắng thể hiện giá trị của mình trước mặt Thiên Vân, chính là vì sợ Thiên Vân diệt sát lão.
Hư ảnh vẫn đang rối rít nghĩ cách, lão thật không dám trong cái thế giới này bật Thiên Vân, lão đã nếm đủ mùi vị đau khổ.
Thiên Vân khẽ gật đầu, suy nghĩ:
Tên của ngưoi sẽ là "Mặt Nạ".
Hư ảnh lập tức run lên:
Phải rất lâu sau, Thiên Vân mới đột nhiên lên tiếng:
Thiên Vân im lặng không nói gì, hắn thật không muốn giữ lại tên ma đầu này cho lắm, nhưng hắn hiểu được sự vất vả trong thời gian qua, cái hắn thiếu nhất là những tin tức, và những hiểu biết về thế giới này, lão ma đầu này chắc chắn nắm rõ một vài thứ hay ho mà hắn không biết, nếu g·iết thì lại hơi đáng tiếc.
Một gã thiếu niên mặc quần áo màu đen anh tuấn dáng người khá cao lớn mỉm cười, cất bước đi tới. Trên tay hắn có một ấn ký hình con rồng.
...
"Quác"
Hư ảnh giọng run rẩy, qua việc này, lão lại phát hiện ra một tính cách của Thiên Vân - tàn nhẫn!
Chúng ta đều đến từ Thanh Long viện.
Nghĩ xong con đường sống cho mình chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bí thuật này độ khó tương đối cao, cần người có lĩnh hội tốt mới được.
Xin chào, ta là Lưu Phi còn đây là Thanh Dao và Mặc Tà.
Như được đại xá, hư ảnh cảm kích vô cùng, vội vàng đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ít nhất thì trước khi lấy được thứ mình cần, Thiên Vân vẫn chưa muốn g·iết lão.
Ngươi tên gì? Sau này ta phải xưng hô thế nào đây?
Hai người còn lại cũng ném ra một nụ cười hiền lành làm quen với thiếu nữ váy xanh xinh đẹp, khí chất cũng khá, khiến cho thiếu nữ đứng bên cạnh cũng cảm giác tự ti.
Hư ảnh vội nói:
Những điều ngươi nói chẳng có giá trị gì hết, ta cũng còn chưa nghĩ đến có tu luyện hay không, ngươi tự tìm thêm đường sống cho mình đi!
Nàng ta tuyệt đối là cao thủ trong thánh địa, vậy mà bọn họ lại không hề hay biết.
Đa tạ các vị sư huynh, sư tỷ.
Khi tu luyện bí thuật đại thành thì rất ít người có thể nhìn ra sơ hở, rất thích hợp với tu vi bây giờ của công tử.
Không biết vị sư muội đến từ viện nào?. Có cần giúp gì không ?.
Sau khi thu phục triệt để hư ảnh, Thiên Vân mới yên tâm hơn nhiều.
Hắn có thể đoán ra món bảo vật mà hư ảnh nói chính là hạt huyết châu có màu máu đỏ tươi kia.
Thiên Vân lên tiếng cảnh cáo.
Qua một hồi lâu, trong tay Thiên Vân xuất hiện một tia khói màu đen, hắn phát hiện thông qua tia màu đen này hắn đã có thêm một tầng liên kết với hư ảnh, chỉ có đều mối liên hệ này là một chiều, chỉ có Thiên Vân cảm nhận được.
Mình đã tạo nên nghiệp chướng gì? Sao lại phải nhằm hắn mà c·ướp thân thể chứ?
Nếu công tử tha mạng cho lão, lão nguyện tặng cho công tử một món bảo vật!
Thiếu nữ váy xanh nọ liếc nhìn ba người, chỉ một cái thoáng nhìn lại khiến hai tên kia tim đập thình thịch, đôi mắt lại thêm rạo rực. Cực phẩm mỹ nữ như nàng nếu được ôm vào lòng, vẻ thẹn thùng đáng yêu thật khiến cho người ta điên cuồng mà khó dằn lòng cho nổi!
Bởi vì món bí bảo này vốn là tà vật! Nếu không có thần hồn của lão dẫn dắt, với tu vi của công tử, công tử không thể sử dụng nó được.
Thiên Vân như đã dao động,
Một lúc sau Thiên Vân lại lên tiếng hỏi.
Để ngươi nhận chủ, cần phải làm thế nào?
Tuy lão không biết thế giới này là gì, nhưng trong cái thế giới này của công tử, lão nào dám có nửa lời dối trá?
Làm sao ta biết ngươi có nói thật hay không?
Thiên Vân nhìn chằm chằm lão, thản nhiên nói:
Thiên Vân thoáng nở nụ cười, hắn cũng không biết bí thuật đẳng cấp cao bao nhiêu, tuy những điều mà hư ảnh nói có lẽ là thật, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng cho lắm, cũng may Thiên Vân có "Ngũ hành châu" có thể cải tạo công pháp bí thuật nên hắn không hề lo lắng lão giở trò.
Giọng thao thao bất tuyệt của Lưu Phi đột ngột khựng lại. Cả ba người ánh mắt đều đang chăm chú nhìn nàng cũng trợn tròn kinh hãi, mồm há to khi nhìn thấy một con Kim Ưng, tứ giai yêu thú có thực lực ngang bằng với cường giả Địa Vũ Cảnh của nhân loại bị vị sư muội này một chưởng đ·ánh c·hết khi ba người vẫn còn chưa kịp phát hiện ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Công tử tha mạng, nếu ngài không yên tâm, lão xin nhận công tử làm chủ, chỉ cần một tia linh hồn của công tử in dấu lên người lão, sinh tử của lão chỉ nằm trong một ý nghĩ của ngài, khẩn cầu công tử rủ lòng từ bi, đừng g·iết lão.
Bất quá thiếu nữ váy xanh chỉ nhìn thoáng một cái rồi gật đầu lên tiếng:
Hư ảnh đột nhiên mặt mày chua xót, Thiên Vân dửng dưng như thế, khiến lão có cảm giác như đang đối mặt mới một lão hồ ly vậy.
Thiên Vân trong lòng vui mừng nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh như lục lạc ngọc châu thanh thuý, cả ba người đều gật gù đồng ý.
Ta thấy muội chỉ có một mình, chỗ này khá là nguy hiểm, mà bản thân ta cũng có không ít đồng bọn. Là đồng môn với nhau chi bằng nàng gia nhập tổ đội của ta, đảm bảo muội sẽ được an toàn.
Ngươi biết gì, nói đi.
Thiên Vân hỏi.
Ta muốn đợi ở đây.
Đến tên gì lão nô cũng không còn nhớ nữa, xin công tử ban tên.
Hư ảnh nói một hơi hết những gì mình biết rồi ngoan ngoãn im bặt.
Hư ảnh biết sinh tử quan trọng, nên cũng không dám nhiều lời, tránh khiến bị ghét bỏ, chỉ có điều vẫn không tránh được lo lắng nơm nớp.
Thiên Vân hỏi.
Một mảng khu rừng nhất thời chấn động, cây cối đổ rạp xuống.
Lưu Phi vẫn không bỏ cuộc, cười nói bước theo, như mấy thằng tự kỷ nói chuyện một mình thao thao bất tuyệt kể lại tất các chuyện xảy ra trong bí cảnh.
Trong ký ức của lão, có nhớ đến một loại bí thuật dùng để biến đổi khí chất, ngoại hình, tên là "Thiên Địa biến".
Thiên Vân sử dụng thần thức lấy đi một tia thần hồn của lão, lão không có chút nào bất kính để mặc Thiên Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy mới tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng lão vẫn nhìn ra được, Thiên Vân tuy tuổi trẻ, nhưng tâm tính kiên nghị, người bình thường không thể bì được, hơn nữa trong tính cách còn có chút ít quái lạ, mà lạ chỗ nào lão cũng không rõ, điều này làm cho lão có cảm giác rất bất an.
Rất lâu sau Thiên Vân mới đứng dậy, thấy hắn có động tĩnh hư ảnh mới rối rít lên tiếng:
Nếu ngươi có bảo vật thì chắc chắn là đang để ở gần đây, ta g·iết ngươi cũng vẫn tìm được, thì sao ta phải tha mạng cho ngươi? Nói thật nhé, ta không có hứng giữ lại loại người như ngươi, và cũng không dám giữ, thế nên tốt nhất là g·iết ngươi cho xong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.