Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Giác Thanh
Gã nhanh như sóc, vội trèo lên chiếc xe, bên trong nột thất khiến gã choáng ngợp. Nó khác hẳn với chiếc Typhoon Vũ từng xem: Hiện đại hơn.
"Chúng ta đi Song Giang" nhà sư thông báo.
"Chuyện quái gì đang xảy ra?" gã đứng phắt dậy, toàn thân rung lên, thằng em cũng lúc lắc đung đưa theo khiến kẻ tu hành kia quay mặt vội đi chỗ khác, thở dài “Ai di đà phật!”. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lên đi!" nhà sư mở cánh cửa bên phụ, giục Vũ.
"Anh bạn bị gì vậy?"
Thành Vũ nghe tiếng rống đó cũng sởn hết cả gai ốc, vô thức chạy theo nhà sư. Vũ nhận ra đây là tiếng của hổ bởi trước đây gã đã có nhiều lần phải chiến đấu dài ngày trong rừng rậm. Đêm nào hổ cũng gầm vang cả khu rừng nên quen lắm. Có điều tiếng hổ gầm lần này rất khác, nó đem đến cho Vũ một cảm giác cực kỳ bất an.
Nhà sư nghe Vũ nói như vậy thì gật gù, nghĩ bụng bảo sao hắn ta cứ ngu ngu ngơ ngơ như vậy. “Khả năng lớn hắn ta là một “Người vận chuyển” hoặc là “Kẻ lang thang” bị ai đó tấn công và cướp của rồi bị mất trí nhớ chứ người dân bình thường không ai được ra khỏi thành một mình cả.
Bây giờ Vũ bắt đầu quan sát xung quanh, hình như là một mảnh rừng già với cây cối um tùm xung quanh. Những bụi cây khổng lồ, xoắn vào nhau cao tít tắp lên trời.
Gã nhìn quanh rồi chạy tới một vũng nước rồi nhìn vào bóng mình in trong vũng nước. Gã run rẩy sờ lên mặt.
"Ồ! anh bạn là người của gia tộc Lưu Thành?"
"Hiện giờ…chúng ta đi đâu?"
"Năm nay tính ra là đã 27 tuổi rồi, sắp 30 đến nơi."
Nhận thấy khuôn mặt của nhà sư kia có chút biến đổi khi nhắc cả họ và tên, Vũ chột dạ, kinh nghiệm bao nhiêu năm mách bảo gã rằng, dường như gia tộc Lưu Thành này có vấn đề gì đó. Vậy thì tốt nhất là nên im miệng, nhất là khi chưa biết rốt cục nơi này là nơi nào.
Cả 2 len lỏi qua mấy tòa cao ốc bị thực vật ôm kín. Cả 2 xuyên qua những con đường nhỏ phủ đầy cây cối thì ra một con đường lớn. Bên vệ đường có một chiếc giống như xe vận tảu quân sự cỡ lớn. Vũ nhìn chiếc xe, nó có ngoại hình khá giống với xe vận tải bọc thép Typhoon của Nga với một khẩu s·ú·n·g máy trên nóc cabin. Loại này Vũ nhớ đã từng xem qua khi xuống thăm đơn vị của con trai mình.
Thêm một câu hỏi nữa khiến Vũ loạn óc. Thành nào là sao? Toàn những khái niệm mơ hồ.
"Tôi tên là Vũ. Lưu Thành Vũ" gã trả lời.
Đôi mắt gã mở trừng trừng, ánh sáng tràn vào giác mạc làm sáng rõ khuôn mặt đang nhìn mình một cách ngạc nhiên.
Khi nhận được câu trả lời, trong lòng Thành Vũ dâng lên một cảm giác quên thuộc. Gã thấy thân thương và xa vời quá nhưng lại như mới chỉ hôm qua. “Vậy thì mình đang ở đâu? Rõ ràng trước khi c·h·ế·t, mình đang ở trong căn hộ tại Song Giang cơ mà? Vì sao khi sống lại thì ở một nơi khác?”
Biết được rằng mình tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, những kiến thức ngày trước có vẻ vô dụng, bản năng của một lính đặc chủng ngày trước mách bảo Vũ không nên sa đà vào tranh cãi không cần thiết. Vì vậy Vũ bịa ra câu chuyện mất trí nhớ.
Chương 11: Giác Thanh
Gã gật đầu cảm ơn rồi khoác lên mình, che đi cơ thể săn chắc của tuổi trẻ.
“À uôm!” bỗng từ xa truyền tới một tiếng rống khủng khiếp như tiếng hổ, sắc mặt nhà sư đại biến, vội vàng kéo Vũ chạy đi: “Mau đi thôi, loại này không phải ai cũng đối phó được đâu”.
Gã nghe thấy hình như có người đang gọi mình và họ đang tát nhẹ vào mặt. Gã cảm thấy toàn thân đau nhức, đôi mắt dường như không thể mở ra nổi kiểu như vừa trải qua một trận ốm đau đến kiệt sức. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Song Giang à? Tôi cũng ở Song Giang" Vũ đáp.
Vũ cất tiếng hỏi khi cảm thấy chiếc xe đã đưa 2 người vào vùng an toàn.
“Kẻ lang thang” là gì? Vũ hỏi lại, vẻ mặt ngơ ngác. Thái độ của Vũ khiến cho nhà sư khó hiểu.
"Đây, mặc bộ quần áo này vào" thầy chùa kia chìa cho gã một bộ quần áo nâu mà những người tu hành hay mặc.
Vẻ mặt nhà sư nhanh chóng lấy lại bình thường khi Vũ phủ nhận mối quan hệ. “Cũng đúng, nếu là một người của gia tộc Lưu Thành thì làm sao lại lang thang ở nơi này được” nhà sư nghĩ thầm.
"Này, ăn nói cho đàng hoàng…" gã bực dọc lên tiếng bỗng khựng lại. Giọng nói này! Tại sao lại là giọng nói này?
Tiếng rống đó, chắc chắn là của một con quái vật cấp B. Loại này thì không phải ai cũng đối phó được.
“Người vận chuyển” cũng không phải, “Kẻ lang thang” cũng không. Vậy thì anh bạn ở thành nào?"
"Anh bạn trẻ đã tỉnh rồi à? Sao lại nằm ở đây?"
Nhà sư trèo lên ghế lái, ấn nút khởi động, chiếc xe rung nhẹ và không có tiếng gầm của động cơ. Vũ ngơ ngác, hình như nó chạy động cơ điện mới êm như thế.
Người tu hành kia lên tiếng, lùi lại cho gã không gian để ngồi dậy. “Anh bạn?!” gã nghĩ thầm. Hắn đang nghĩ cái quái gì mà lại gọi mình là anh bạn? Ít ra mình phải gấp 3 lần tuổi của hắn. “Bố láo!” gã bực mình nghĩ.
"À không, không phải là người gia tộc đó, chắc là chỉ trùng hợp mà thôi."
"Nói thật với sư, hình như tôi bị mất trí nhớ nên không thể biết được những điều mà sư đang nói. Tôi chỉ nhớ mỗi tên mình là Lưu Thành Vũ".
Giọng Vũ có vẻ kinh hoàng nhưng lập tức gã lấy lại được bình tĩnh. Gã hiểu rằng từ khi mình bị đám nhiễm bệnh kia cắn xé cho đến lúc tỉnh lại thì những kiến thức thông thường của trước đây đã vứt vào sọt rác.
Không, không phải rừng, gã thầm nghĩ. Đó là một thành phố nhưng đã bị bao phủ bởi cây leo, những thảm thực vật phong phú. Thực vật đã biến thành phố thành một khu rừng khổng lồ. Những bụi cây leo quấn chặt lấy các tòa nhà cao tầng, các công trình giao thông. Cỏ dại mọc um tùm, phủ kín hoàn toàn những con đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi sinh ra ở Song Giang, năm 7 tuổi khi chuẩn bị Thọ Giới thì Đại Hủy Diệt ập đến. Sư phụ cùng các sư huynh biến thành thây ma hết, cả chùa còn mỗi một mình tôi nên là cũng…chưa hẳn đã là một nhà sư đúng nghĩa. Tên thật là gì thì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ pháp danh của mình là Giác Thanh."
Nhà sư cười lên ha ha, đoạn gãi gãi chiếc đầu trọc.
Một chiếc đầu trọc, một thân áo nâu, hình như là một nhà tu hành. Gã nheo mắt quan sát kỹ, nhà sư này còn khá trẻ, chỉ khoảng 25 đến 26 tuổi, khuôn mặt thanh tú vận tăng y, trên cổ đeo chuỗi tràng hạt bằng gỗ đã sờn màu nhưng mỗi lại lại bóng loáng.
Vũ gần như c·h·ế·t lặng khi nghe nhà sư nói. Trời ơi, đã 20 năm trôi qua rồi sao? Từ thời điểm ông Vũ già nua bị đám người nhiễm bệnh tấn công và c·h·ế·t đi cho đến khi thằng Vũ 19, 20 tuổi mở mắt sống lại, đã 20 năm trôi qua rồi ư?
Vũ hốt hoảng khi nghe nhà sư nói.
"Anh bạn tên gì? Sao lại nằm ở đây? Liệu có phải là “Người vận chuyển?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bảy…bảy tuổi! Năm nay sư bao nhiêu tuổi rồi?"
Vũ lắc đầu phủ nhận, khẽ liếc xem thái độ của người đối diện ra sao.
"Này! Dậy đi, dậy đi anh bạn ơi, sao lại nằm ở đây?"
Vũ ngập ngừng, vừa nhìn đường vừa hỏi. Qua kính lái, Vũ thấy khung cảnh 2 bên đều lạ lẫm. Con đường dài hun hút, hai bên đường đầy xe cộ, thiết bị cũ nát, bị thực vật xâm chiếm, đôi lúc lại gặp những bộ xương của một giống loài nào đó, cái to cái nhỏ, đủ các kích cỡ. Xe băng qua các cánh đồng, những thảm cỏ xanh mướt, cao như những cây mía trải dài đến cuối đường chân trời. Vũ nhìn lên bầu trời, nó u ám, dường như bị bao phủ bởi một lớp mây xám xịt.
"A! Hóa ra là đồng hương." Nhà sư reo lên như gặp được người thân.
Nhà sư lại hỏi
Lấy hết sức, gã từ từ mở mắt, hô hấp nặng nhọc. Gã không rõ mình vừa trải qua chuyện gì, chỉ nhớ lại giây phút cuối cùng, những kẻ nhiễm bệnh xông tới, quật mình xuống và điên cuồng cắn xé. Gã vẫn còn cảm nhận được cơn đau đớn trên cơ thể, cảm nhận được từng miếng thịt bị cắn xuống. “Vẫn còn cảm giác tay, chân. Ngón tay ngón chân đủ cả” gã thầm nghĩ.
“Đúng là mình rồi…nhưng đây là mình của năm mười chín, hai mươi tuổi”. Vũ bàng hoàng khi nhìn khuôn mặt mà bản thân chỉ còn thấy từ những bức ảnh đen trắng hoặc trong hồi tưởng mơ hồ. Chuyện gì đã xảy ra? Virus đã biến đổi ông già thành một cậu trai 19, 20 tuổi? Vũ nhớ mình đã…c·h·ế·t rồi cơ mà? Rất nhiều câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Vũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà sư nét mặt căng thẳng, vào số rồi đạp ga, chiếc xe vút lao đi trong yên tĩnh, phía sau hình như có gì đó đang ầm ầm lao tới. Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, cố xem nó là sinh vật gì nhưng chiếc xe lao đi rất nhanh, mọi vật đằng sau nhỏ dần, nhỏ dần.
"Chuyện gì xảy ra với tôi?"
"Đó là cái gì vậy?"
Gã đưa tay sờ lên mặt, trơn láng, mịn màng, những nếp nhăn già nua đã biến mất. Gã lại đưa tay lên nhìn và…hốt hoảng. Da căng tràn, cơ bắp cuộn lên. Giờ gã nhận ra mình đang cởi truồng. Gã vội vàng nhìn xuống “thằng em”. Ôi trời ôi! Gã thốt lên, thằng em của gã chính là nó vào thời điểm mười tám đôi mươi.
Gã thầy chùa kia nhìn theo với vẻ khó hiểu.
"Hay anh bạn là những Kẻ lang thang?"
“Người vận chuyển? Sao lại nghĩ tôi là người vận chuyển chứ?” Gã cảm thấy khó hiểu.
Những phương tiện giao thông của cả dân sự và quân sự rỉ sét nằm đầy trên đường đi, phần lớn trong số chúng bị các bụi thực vật phủ lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.