Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Lật mặt
"Thưa các vị, tôi xin thông báo từ giờ phút này, lực lượng chống khủng bố của Song Giang sẽ tiếp quản chính quyền thành phố, báo gồm cả bên cảnh sát. Những hành động phản kháng hoặc chống đối sẽ được coi là phần tử khủng bố". Nam nói rồi, từ ngoài cửa, người anh trai Lưu Thành Phong cũng bước vào cùng các cảnh sát đặc nhiệm.
“Ý thủ trường là gì?” Nam bỗng hỏi.
"Nam, Phong, có phải 2 anh em nhà họ Lưu định phản lại đất nước đúng không? Cả 2 đã nghĩ đến hậu quả khi tình hình được giải quyết, bệnh dịch được kiểm soát chưa?" Giám đốc công an thành phố gằn giọng đe doạ.
Ngay sau khi y kết thúc ý kiến, binh sỹ đứng sau đã nện báng s·ú·n·g vào gáy khiến vị lãnh đạo này lập tức đổ gục xuống. Mọi người đều nín thở.
“Thủ trưởng cứ nói đi ạ” Nam đáp
“Vâng!” Nam gật đầu, anh chẳng biết phải nói gì thêm, sự việc này vượt quá tầm hiểu biết của người bình thường. Nam tự nhiên cảm thấy có lỗi, một sự mặc cảm rất lớn vì anh cho rằng mình không hành động đủ quyết liệt và đúng đắn để ngăn chặn.
"Đi khỏi đây ngay!"
Tử phía ngoài kéo vào ùn ùn hơn chục binh sỹ thuộc lực lượng chống khủng bố. “Tất cả ngồi im!” các binh sỹ đồng thanh quát, những họng s·ú·n·g đen ngòm chĩa vào khiến nhiều quan chức toát mồ hôi.
Dù sao thì anh cũng không muốn phải xuống tay với bọn họ nhưng thời loạn đã bắt đầu, muốn tồn tại thì buộc phải lựa chọn. Nam là một người thực tế, cũng đã trải qua nhiều trận chiến sống c·h·ế·t, anh hiểu rằng vào thời khắc sinh tử thì chỉ có thể tin tưởng vào bản thân mình mà thôi.
“Tôi biết, cậu sẽ nghĩ rằng tôi tính toán quá nhanh. Nhưng cậu nên nhớ, thời thế sẽ sinh ra anh hùng. Càng loạn lạc, anh hùng càng xuất hiện thật nhiều và mạnh mẽ. Nam ạ, tôi không muốn trở thành “trâu chậm uống nước đục”. Một ngày nào đó tôi sẽ không còn đủ sức nữa và tôi muốn cậu sẽ tiếp tục đứng lên thay tôi”.
Đầu bên kia, một giọng nói đầy vẻ âm u đáp lại: “Đã nhận thông tin, triển khai đội G.S trong 5 phút nữa. Cầu chúa phù hộ loài người”
Nhưng thế nào là đúng đắn, ngăn chặn bằng biện pháp gì, anh cũng không hiểu.
“Tôi lại cho cậu thêm một thông tin nữa”
Từ 2 phía của tòa nhà, hàng ngàn người nhiễm bệnh điên cuồng lao khỏi ban công, đích đến là chiếc trực thăng đang neo mình giữa không trung. Hầu hết những người nhiễm bệnh đều không thể vồ được thân trực thăng. Người ở cao hơn thì bị cánh quạt trực thăng xé tan thân thể, kẻ ở dưới thấp thì cố với lên nhưng đều rơi bình bịch xuống đất từ tầng cao.
Roy hoảng loạn bám lấy dây nối, gào lên một cách tuyệt vọng. Tiếng s·ú·n·g nổ chát chúa, những thi thể người nhiễm bệnh trúng đ·ạ·n rơi xuống nhưng lập tức có người trèo lên.
“Tình trạng này đang xảy ra trên toàn cầu. Tôi nghĩ là không lâu đâu, thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn…và chúng ta sẽ phải…chạy trốn, bị săn đuổi như lũ thỏ” (đọc tại Qidian-VP.com)
***
“Cứ nằm đi, đừng cử động kẻo ảnh hưởng v·ết t·hương” vị tư lệnh cười hiền, nhìn cấp dưới ưng ý nhất của mình. Vẻ rắn rỏi, kinh nghiệm và thiện chiến trên khuôn mặt ông đã biến mất, thay vào đó là sự mệt mỏi, chán nản, thất vọng đến cùng cực.
“Khi ta hai mươi
Ông Vũ lắp bắp không nói nên lời, không biết phải gọi người đứng trước mặt mình là gì cho đúng. Bà? Em? Nga? Ông không rõ. Đây đúng là vợ ông nhưng là của thời trẻ chứ không phải của hiện tại. Liệu có phải ma? Ông Vũ không sợ ma và ông cũng chưa từng nghĩ có ma thực sự trên đời. Vậy thì trước mặt ông là gì?
Cánh cửa nhà mở toang, đồ đạc bị xới tung lên, dưới nền loang lổ vết máu. Ngay dưới chân bàn thờ, ông Vũ nằm đó, thân thể bị xé toạc ra thành nhiều mảnh, khuôn mặt già nua của ông cũng bị những người nhiễm bệnh cắn nát tả tơi. Đôi mắt ông đã nhắm nghiền lại từ bao giờ đột ngột mở trừng trừng. Bên trong đôi mắt là một màu đen kịt như màn đêm, sâu thẳm và bí ẩn…
“Tớ có nghe kể về chuyện gia đình cậu. Trước mắt thì cũng chưa xác định được gì cả. Tớ sẽ liên lạc với bên tập đoàn để hỏi thăm tình hình. Cậu đừng lo lắng, cứ tập trung tĩnh dưỡng cho khỏe”
Lúc này tại nhà ông Vũ là một khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ có réo rắt tiếng nhạc phát ra, bao trùm không gian xung quanh. Vẫn là bài hát yêu thích của ông Vũ.
Tư lệnh quân khu Song Giang dừng lại một chút và nhìn thẳng vào cấp dưới. Điều này không khiến Nam bất ngờ, anh cũng nhìn lại ông. Nam có vẻ hiểu được ý của người thủ trưởng này.
Trung tá Lưu Thành Nam bước ra khoảng sân rộng bên ngoài, ngước mắt nhìn lên. Một chiếc trực thăng của Global Shield từ từ đáp xuống. Cánh cửa bật mở, thân hình bé xíu lao về phía Nam, trên không trung vương những giọt nước mắt.
Lúc này tại khu chung cư, viên phi công không nghĩ ngợi nhiều, kéo vội cần điều khiển, trực thăng ngóc đầu, vọt lên cao. Những người nhiễm bệnh phía trên rơi rầm rầm vào kính lái, cố bám vào cần gạt mưa, số khác thì bám vào s·ú·n·g máy trước mũi máy bay, những kẻ chới với bị cánh quạt cắt phăng thi thể, bắn tung tóe lên trời. Máu thịt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vạch lên không trung, khung cảnh hết sức kinh khủng.
“Global Shield ư? Tôi không tin bọn chúng. Tôi nghĩ rằng tất cả những điều này xảy ra là do bọn chúng” Vị Tư lệnh quân khu nhếch mép cười, ông nghĩ rằng tất cả những điều này đều là sản phẩm của tập đoàn Global Shield.
"Cũng rất căng thẳng, chúng tôi đã mất liên lạc với Saint Petersburg, Novosibirsk, Nizhny Novgorod và nhiều thành phố khác. Tôi cũng vừa ký sắc lệnh đặc biệt, huy động toàn bộ lực lượng quân sự. Tôi cũng đã ra lệnh rút lực lượng Nga tại các khu vực quốc tế trở về để đối phó tình hình." Tổng thống Nga thở dài, giọng run run. Đợi ông ta trả lời xong, Chủ tịch Trung Quốc tiếp tục:
“Vâng!”
"Theo thông tin mà chúng tôi có được từ giới tình báo thì sự kiện lần này có bàn tay của nước Mỹ…"
“Chắc hẳn Global Shield sẽ có phương án đối phó” Nam đưa ra lập luận phản bác nhưng đến bản thân anh cũng tin rằng nó khá…yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn bộ những quan chức ngồi đây, dù có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng không thể nghĩ ra quá trình diệt vong của nhân loại lại đến một cách nhanh chóng và bất ngờ như thế. Dịch bệnh, chiến tranh và chắc chỉ còn mỗi thảm hoạ thiên nhiên cấp độ huỷ diệt nữa là đủ “menu” cho ngày tận thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi chiếc máy bay rơi xuống, Roy đã bị kéo lê trên mặt đất, hàng chục người nhiễm bệnh vồ lấy anh, như những con kiến bu vào con mồi, quyết không buông tha. Roy hét lên điên cuồng, thò tay rút chốt lựu đ·ạ·n. Đùng…đùng…đùng…hàng loạt tiếng nổ vang lên nơi cuối phố, dòng người vẫn hung hãn lao theo, khói lửa bốc lên cuồn cuộn…
“Chúng ta sẽ chiến đấu thưa thủ trưởng, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!” Nam gật đầu, nói nước đôi.
"Tôi không thù hằn gì với các vị, thế nên mọi người có 2 lựa chọn. Một là ở lại và giúp sức và hai là có thể đi khỏi đây"
"Nước Mỹ? Thông tin từ tình báo của chúng tôi cũng nghi ngờ điều này. Tuy nhiên nước Mỹ cũng đang rơi vào thảm cảnh với sự bùng phát dữ dội của thứ virus c·h·ế·t người này. Sáng nay tôi được báo cáo rằng Nhà Trắng đã được di tản."
Nam lặng người đi, anh đã chứng kiến tận mắt những con người điên cuồng cắn xé đồng loại, họ như trở thành một con quỷ khát máu, không biết sợ hãi bất cứ điều gì.
Lưu Thành Phong thông báo khiến cho những người có mặt trong phòng đều choáng váng. Trên khuôn mặt họ không rõ đang thể hiện một cảm xúc gì.
Ta yêu sông nước mênh mông muôn nơi đó đây ngập tràn đầy niềm vui
Vị tư lệnh cười phá lên, đưa tay lên vai Nam, khẽ vỗ vỗ, cử chỉ đó như muốn nói rằng ông ta rất hài lòng vì lựa chọn của Nam.
"Dĩ nhiên là nó sẽ đem lại lợi ích rồi thưa ngài Tổng thống!"
Lòng nhớ muôn đời”
"Chuyện…chuyện gì đang xảy ra? Tôi đang nằm mơ à?"
Nam im lặng nhìn vị tướng này và anh cảm thấy mình quá nhỏ bé.
"Lời đề nghị rất đáng để cân nhắc thưa ngài Chủ tịch. Chúng tôi sẵn sàng lắng nghe và phối hợp nếu điều đó đem lại lợi ích cho cả 2 đất nước chúng ta." Tổng thống Nga đưa ra một câu trả lời đầy ẩn ý.
"Nào, lại đây, đã đến lúc rồi!"
“Khá lắm! Khá lắm! Không ngờ cậu cũng dám làm những điều này. Được, tôi đi!” Tư lệnh quân khu đứng lên. “Tôi cũng đi thôi” - Giám đốc Sở cảnh sát đồng thời đứng dậy. Cả 2 đều hiểu nếu ở lại, không sớm thì muộn họ cũng sẽ toi mạng.
Vừa dứt lời, hình bóng kia đột nhiên tan biến như một làn khói khiến ông Vũ run lên bàng hoàng. Rồi từ cửa, tràn vào rất nhiều những kẻ nhiễm bệnh. Chúng rú lên cuồng loạn rồi xông vào phía ông Vũ. Ông già nhìn lũ người đang xông tới với một thái độ bình thản. Phút cuối, ông ngước lên nhìn di ảnh của vợ và hình như bà đang cười.
Đúng lúc này, một người lính chạy vào thông báo Chủ tịch thành phố triệu tập cuộc họp khẩn cấp, tư lệnh quân khu phải lên đường ngay.
“Chúng ta đã mất liên lạc với trung ương!”
Tại trung tâm chỉ huy tác chiến Song Giang, Chủ tịch Thành phố vừa đứng lên nói được vài câu thì từ phía cửa vang vào tiếng chửi bới, quát tháo, có cả tiếng s·ú·n·g nổ. Cánh cửa bật mở, một vài cảnh vệ ngã lăn ra đất, người ôm đầu, kẻ thì ôm bụng.
“Vâng!” Nam đáp.
Tư lệnh quân khu cùng một vài cấp dưới bình thản ngồi đó giống như họ đang mong chờ điều này. Vị tư lệnh liếc nhìn một vòng quanh phòng họp, xem xét thái độ của từng người.
Một sự im lặng diễn ra từ cả 2 phía sau khi lời đề nghị được phía Trung Quốc đưa ra. Thế giới loạn lạc, một cơ hội không thể tốt hơn cho sự trỗi giậy của các quốc gia. Tiêu diệt đối thủ hay đơn giản là đưa ra một sự mặc cả về lợi ích nhằm phá bỏ xiềng xích vô hình mà đất nước mình đang bị áp đặt từ bao nhiêu năm nay?
Nam im lặng và bắt đầu suy nghĩ, đột nhiên anh nhớ tới gã béo, nhớ lại những gì hắn nói.
"Ngài Eric!"
Nam không biết phải nói với lãnh đạo của mình điều gì bởi dù sao anh cũng có một chút liên quan đến tập đoàn này. Em gái anh là lãnh đạo cấp cao, bản thân Nam cũng có quan hệ khá thân thiết với chỉ huy lực lượng tác chiến của tập đoàn. Vì vậy, Nam nghĩ rằng tốt nhất mình nên im lặng và lắng nghe.
"Tôi nghe đây Roy!"
"Ngài Chủ tịch, chúng tôi sẽ tiếp quản toàn bộ công việc tại đây, xin ngài bàn giao" Trung tá Lưu Thành Nam vừa nói vừa từ phía cửa đi chậm rãi vào, nhìn bộ dáng là biết anh ta đang bị thương nhưng vẫn cố xuất hiện tại đây.
Người phụ nữ gật đầu nhẹ nhàng, vẫn nhìn ông với nụ cười trên môi.
Bé gái ôm chầm lấy Nam, anh quỳ xuống đón nó vào lòng, thủ thỉ: “Ổn rồi con! Ổn rồi…có ba ở đấy rồi!”. Chỉ huy lực lượng tác chiến Global Shield cũng rời khỏi trực thăng, bước tới.
Trước khi dời đi, tư lệnh quân khu ngoảnh lại nhìn Nam, ông mỉm cười, nụ cười nhiều ý vị “Nếu muốn ngắm nhìn bầu trời xanh, ta phải vén hết những đám mây đen”.
Kênh liên lạc cấp cao Nga - Trung
"Vâng thưa ngài, những thông tin đó tôi cũng được cấp dưới báo cáo. Tôi tự hỏi rằng liệu ngài có nghĩ rằng đây là một cơ hội không thể tốt hơn để loại bỏ kẻ thù truyền thống của cả 2 quốc gia chúng ta?"
"Không phải Nga! Ngươi không phải là Nga!"
Ta yêu gió, yêu mây xa xôi
Chiếc máy bay rung lắc dữ dội rồi nghiêng ngả giữa những tòa nhà, đám đông người nhiễm bệnh gần như bu kín kính lái. Bên trong máy bay, đám người đã trèo vào, trực tiếp vồ lấy các binh sỹ bên trong, họ xông tới cả ghế lái, há mồm cắn xé viên phi công. Chiếc trực thăng lồng lộn lên rồi lao xuống mặt đất, nơi hàng ngàn người nhiễm bệnh đang hóng theo, gào thét điên cuồng.
"Con quái vật đó! Nó…đang…đang ở đây, ngay trong nhà ông Vũ! Chính là con quái vật đó!"
“Có điều này, không biết tớ có nên trao đổi với cậu”...Vị tư lệnh đắn đo.
Đáp lại lời khẳng định của người phụ nữ kia là một sự im lặng, ông Vũ khẽ lùi lại, lần đầu tiên trong cuộc đời ông biết sợ hãi trước những thứ không thể dùng khoa học để giải thích. Khi ông lùi lại, người phụ nữ ánh mắt dõi theo bước chân ông rồi ả ngẩng lên nhìn, cười một cách bí hiểm. Ả đưa tay về phía trước như mời gọi ông:
Nam nhìn theo bóng dáng vị tư lệnh quân khu, trong lòng dâng lên nhiều hoài nghi. Anh hiểu ẩn ý trong câu nói đó. Bần thần một lúc, Nam gọi một số chiến hữu thân tín vào…
“Chúng tôi ở lại!” “Cả tôi nữa!” “Tôi nữa cậu Nam”...tôi…tôi nữa!... Gần như ngay lập tức các lãnh đạo hùa nhau xin ở lại. Họ hiểu rằng nếu bỏ đi không khác gì chọn cái c·h·ế·t.
“Dù sao thì tôi cũng hy vọng chúng ta sẽ sớm dập tắt được dịch bệnh này. Nhưng ở trường hợp loài người thất bại, tôi vẫn muốn…chiến đấu!” Vị tư lệnh nghiêm túc nhìn Nam.
Nam được mấy phụ tá đỡ ngồi xuống ghế rồi nói, khuôn mặt anh tái nhợt do ảnh hưởng từ vết thương.
"Tôi rất tiếc phải tuyên bố cho các ngài điều này, chính phủ đã không còn, các cường quốc trên thế giới đã chính thức khai chiến. Chúng ta đang đối mặt với thảm hoạ kép." (đọc tại Qidian-VP.com)
Những tầng ngang với chiếc trực thăng, một vài người nhiễm bệnh lao ra, bám được vào càng khiến cho máy bay chao đảo. Vài binh sỹ trên trực thăng vội vàng nổ s·ú·n·g bắn hạ nhưng người nhiễm bệnh xông tới càng đông, chỉ trong chốc lát, họ đã gần như bu kín dưới càng máy bay rồi bám vào nhau mà trèo lên.
Anh hiểu tâm tư của vị tư lệnh quân khu này. Bao nhiêu năm sát cánh cùng ông ta, Nam hiểu. Có điều anh hơi ngạc nhiên vì hùng tâm tráng chí của ông ta lại bộc phát quá nhanh. Có thể ông ta nắm bắt được những nguồn tin tình báo đủ để đưa ra những tính toán, giống như gã béo. Nam chợt nhớ lại. Gã béo hình như cũng muốn “chiến đấu”.
Người đàn ông hơn 70 tuổi vẫn đứng bất động ở trước cửa. Cách ông vài bước chân thôi là một người con gái chỉ mới đôi mươi. Cô ta mặc một chiếc váy suông trắng tinh khôi, dưới chân là đôi giày búp bê cũng một màu trắng. Mái tóc dài, óng ả và thướt tha, thoang thoảng một chút hương thơm của hoa cỏ mùa xuân. Mắt phượng trong veo, nụ cười tỏa nắng…Cô cứ đứng đó, nhìn ông già lọm khọm sắp đến kỳ sinh tử và mỉm cười.
"Vậy không tiễn 2 vị" Nam gật đầu nhìn 2 vị chỉ huy lực lượng vũ trang của thành phố, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư lệnh quân khu hoàn toàn bất ngờ, nét mặt đại biến, không còn bình thản như trước. Ông ta trợn trừng mắt ngoái nhìn tên lính rồi lại chằm chặp nhìn về phía Nam, quát lớn: “Chuyện gì vậy? Làm phản à?”. Khi ông ta gợi ý cho Nam về việc “vén mây mù” ý muốn nói rằng hãy giải quyết đám lâu nhâu quan chức thành phố này.
Qua bộ đàm, Eric hiểu Roy đang nói điều gì. Anh ta như c·h·ế·t đứng vì tạm thời không thể giải thích cũng như kết nối các dữ kiện. Ả đàn bà phá hủy căn cứ Thái Bình Dương đang ở đây, trong căn nhà của bố cô Phượng, lại có hình dáng giống với mẹ cô Phượng thời trẻ. Lúc đầu Eric còn nghĩ đó là do ảo tưởng của Roy nhưng hiện giờ, anh đã hoàn toàn tin tưởng những điều này có gì đó liên quan đến nhau. Nhưng Eric lập tức trấn tĩnh lại, nhấc điện thoại bàn, ấn số: "Đội G.S hành động, đối tượng AYA xuất hiện tại…"
***
"Chúng tôi đang cố gắng để kiểm soát tình hình tại Bắc Kinh. Loại virus này lây lan rất nhanh, lực lượng của Tập đoàn hỗ trợ xem ra không ăn thua. Các thành phố lớn và đặc khu gần như mất liên lạc. Hiện tôi đã ra lệnh huy động toàn bộ lực lượng vũ trang. Còn bên ngài thì sao?" Chủ tịch Trung Quốc trả lời, giọng ông ta rất lo lắng
Chương 10: Lật mặt
Rầm…xoảng…xoảng!!!
“Vâng!” Nam cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng anh rất hoang mang với số phận của gia đình mình. Cuộc điện thoại kinh hoàng lúc nãy, anh không thể nào quên được.
"Không! Không phải mơ, là thật".
"Tình hình nước ngài ra sao, thưa ngài Chủ tịch?" Tổng thống Nga hỏi.
Tình hình ở trung ương bây giờ rất căng…các khu vực khác trên thế giới cũng vậy. Cái căn bệnh này, nó đã xuất hiện trên toàn cầu…Có lẽ…
"Là em đây!"
“Tình hình thế nào rồi thủ trưởng” Nam vội hỏi.
“Cậu hiểu ý tôi mà. Cậu là người đã trực tiếp chiến đấu với…phải gọi chúng là gì nhỉ? Quái vật? Bọn điên?...Thôi gọi là gì cũng được. Ý tôi là cậu đã đụng độ với bọn chúng. Các cậu được trang bị tận răng, được hỗ trợ bởi hỏa lực. Các cậu có kinh nghiệm chiến đấu. Và kết quả là gì? Chỉ vài người trở về được”
"Không thể tin được một tay trung tá quèn lại có thể biết được những điều này! Hắn đang lừa chúng ta." một lãnh đạo thành phố lên tiếng.
Dường như biết tâm lý của cấp dưới, vị tư lệnh lắc đầu nói “Cậu đừng tự trách mình, tất cả chúng ta đều không biết nó là cái gì cả, chúng ta không đối phó được với một mối nguy mà bản thân không hiểu. Tôi nhiều khi cũng tự trách bản thân nhưng cứ như vậy thôi, mọi thứ đều mơ hồ, không rõ ràng”
Tư lệnh quân khu Song Giang ngồi xuống bên giường bệnh trong trạm quân y. Nam cố nhoài người lên, mặt anh nhăn nhó vì đau: “Thủ trưởng!”. Anh vừa tỉnh lại sau khi ngất đi, một phần vì v·ết t·hương gặp phải còn một phần vì cú sốc tâm lý ban nãy.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tư lệnh quân khu, họ chờ một lời giải thích. Vị Trung tướng thủng thẳng đứng lên thì một binh sỹ đứng cạnh dí họng s·ú·n·g vào lưng ông ta, quát: “Ngồi im!”.
Nam bế bé Mộc Trà lên, cố nhịn đau chìa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Abdalla. “Lựa chọn rất đúng đắn, ngài trung tá!” Abdalla nhìn Nam và nói.
"Vậy thì những gì đem lại lợi ích cho quốc gia thì chúng ta cứ làm thôi, thưa ngài Chủ tịch!"
“Chiến đấu!” Một từ quen thuộc của người lính nhưng khi nói ra trong hoàn cảnh này, Nam hiểu vị sếp của mình đang muốn nói gì. Nó là chiến đấu, chinh chiến, quyền lực và thôn tính trong một thế giới loạn lạc.
Tiếng nhạc vẫn réo rắt vang lên từ căn hộ nhà ông Vũ.
Tư lệnh quân khu và giám đốc công an nhìn nhau với ánh mắt đầy phẫn uất, cả 2 người không ngờ được tình huống này.
"Là…bà..à! là..Nga…!!!"
"Không biết tôi có nên trao đổi với ngài về vấn đề nhạy cảm này không thưa ngài tổng thống."
Ông Vũ bỗng nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mê man, khuôn mặt trở nên méo mó, đỏ rực. Ông gào lên:
“ Ồ, xin ngài cứ trao đổi” Tổng thống Nga đáp lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.