Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 13: Mộc Trà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Mộc Trà


Trên tay mười mấy người kia đều là những v·ũ k·hí cận chiến như đao, rìu, kiếm.

Mộc Trà phá lên cười. Tiếng cười trong vắt nhưng lạnh lẽo len lỏi khắp không gian. Những binh sỹ nghe thấy tiếng cười ấy đều cảm nhận được một luồng áp lực kinh khủng. Vị tướng quân của Hắc Thành tự nhiên nghe tiếng cười ấy mà khuôn mặt tái đi. Nếu tinh ý sẽ thấy màu đen của làn da đã hơi hơi nhạt dần…

"Quả là tuổi trẻ tài cao, không có gì giấu được đại tiểu thư của Lưu thành chủ!"

"Xông lên!"

Ánh mắt Mộc Trà lạnh lẽo hướng về phía xa, nơi những chiếc xe thiết giáp đang hùng dũng tiến tới. Một đoàn quân đông đảo, cờ bay phấp phới.

Gần trăm chiến xa, trên mỗi chiếc lại có 2-3 vị tỉnh thức giả cấp 3 tọa trấn.

Mộc Trà vẫn giữ thái độ lạnh lẽo như thế.

"Không ăn thua!"

"Hóa ra người của Hắc Thành, các ngươi hẳn là có sự chuẩn bị kỹ đối với việc này rồi nhỉ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên lính trên xe của nhà sư Giác Thanh gào lớn rồi trèo lên nóc xe, nắm lấy khẩu s·ú·n·g máy, điên cuồng lia về phía đoàn xác sống đang nhào đến.

"Lưu đại tiểu thư hình như có hơi ăn dày quá không nhỉ?"

"Hóa ra là tướng quân Bomani! Đã lâu không gặp." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tất cả đối phó xác sống, 2 con s·ú·c sinh này để cho ta xử lý!"

Ở trong một thế giới mạnh được yếu thua mà y lại dám mở mồm mặc cả với một trong 13 nhân vật đứng trên đỉnh tháp à? Nghĩ đến đây, Bomani chợt cảm thấy mình ngu ngốc không thể tưởng tượng được.

“Có gì đáng cười nhì?” Thành Vũ thắc mắc.

Hai con rắn b·ị t·hương nhưng không điên cuồng t·ấn c·ông, chúng từ từ lui lại về phía ổ trứng, cố để bảo vệ những quả trứng. Con rắn màu trắng, có vẻ là con cái, dùng cả thân mình cuộn tròn quanh ổ còn con màu đen trải cả thân hình khổng lồ ở phía trước. Trên thân cả 2 con rắn là những v·ết t·hương khá sâu, hở cả thịt đỏ bên trong.

“ Thú thực, nếu không phải là đại tiểu thư thân chinh đi đến vùng đất này thì ta cũng không tung tin đó. Đúng là nếu chỉ với lực lượng như thế này thì cũng có thể tiêu diệt được 2 con quái thú đó nhưng tổn thất rất lớn. Nay có tỉnh thức giả như đại tiểu thư trợ giúp, tôi xin mạn phép đề nghị được chia 50-50. Hắc Thành lấy một nửa, Song Giang lấy một nửa chiến lợi phẩm, đại tiểu thư thấy thế nào?” - Tướng Bomani nói to.

"Người to gan đấy! Con c·h·ó của lãnh thổ hạng 2 mà cũng dám lên tiếng nói kháy đại tiểu thư nhà ta?" một tỉnh thức giả bên phía Song Giang quát to giữa ba quân.

"Không xong!"

"Người của Hắc Thành!"

Khi các tỉnh thức giả đang bất ngờ với màn vừa rồi thì một tiếng quát to xuất hiện. Chỉ thấy một bóng người vọt lên như thiểm điện, chớp mắt đã tiếp cận đầu rắn.

Tướng Bomani quyết định đánh ra lá bài tẩy với một giọng tự đắc. Y còn nhếch mép nở một nụ cười.

Chợt vị tướng quân nhớ ra điều gì đó, vội cười cười, cất tiếng

Đám đông đồng loạt kinh hô

Bomani run rẩy siết chặt nắm tay, vốn hắn định tính kế mượn sức của các tỉnh thức giả bên phía Song Giang để cùng nhau chia phần thưởng nhưng giờ lại thành ra như thế này không khỏi khiến vị tướng của Hắc Thành vừa sợ vừa tức giận.

"Tin tức có quái vật cấp A ở đây hẳn là do ngài tung ra phải không?" Mộc Trà cất lời.

"C·hết đi s·ú·c sinh!"

Mộc Trà ngưng cười, nói ra lời đề nghị khiến cho phía bên Hắc Thành trải qua một trường im lặng tuyệt đối.

Phía bên này, binh lính thành Song Giang vẫn kịch chiến với đám xác sống. Còn phía bên kia, lính Hắc Thành chỉ đứng quan sát, không hề động thủ trợ chiến.

Sư Giác Thanh vỗ vào Thành Vũ khi thấy gã có biểu hiện lạ. Thành Vũ trở về thực tại, thấy xung quanh đầy rẫy những xác sống và binh sỹ cùng những vị tỉnh thức giả kia đang tiêu diệt chúng. Xác sống lớp lớp xông lên nhưng có vẻ không phải đối thủ của mười mấy tỉnh thức giả. Họ chiến đấu khá nhàn. Các binh sỹ cũng từ trên xe thiết giáp, nổ s·ú·n·g yểm trợ cho các tỉnh thức giả.

Nhưng hắn có thể làm gì? Một trong những chiêu bài mạnh nhất là t·ên l·ửa đã sử dụng nhưng chỉ làm 2 con rắn b·ị t·hương, không đủ làm chúng gục. Hiện nay chỉ còn lại mấy trăm tỉnh thức giả cấp 3 huy động lần này. Nếu tổng lực thì cũng có thể hạ được 2 con quái vật ấy nhưng tổn thất về nhân mạng thì khó có thể bù đắp nổi. Phải biết, những Tỉnh thức giả cấp 3 không phải là lá đa.

Ngay lập tức, một sự đắn đo xuất hiện trên khuôn mặt Mộc Trà. Cô biết, Siem Narai là ai, thế lực ra sao. Đó là vị chủ nhân thành Ayutthaya, lãnh thổ mạnh nhất trong 12 thành. Mộc Trà cũng chợt nghĩ ngay đến việc liên hôn giữa Tân Hoa Hạ và Song Giang. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Này, làm sao thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai con rắn đều b·ị t·hương, máu chảy tràn ra ngoài, ồ ồ như một dòng suối nhỏ. Thiếu nữ đứng bên này lạnh lẽo như băng, mắt phượng chằm chặp nhìn đôi rắn khổng lồ kia. Cặp rắn biết gặp phải thứ dữ, không dám t·ấn c·ông, chỉ đu đưa quan sát, thái độ cực kỳ hung dữ.

Những loài quái vật xuất hiện sau Đại Hủy Diệt đều là bị đột biến bởi virus kết hợp với nhiễm phóng xạ từ c·hiến t·ranh h·ạt n·hân. Chúng vốn không có khả năng sinh sản ra hậu duệ nên việc 2 con rắn khổng lồ cấp A kết thành đôi và sinh ra những quả trứng là một sự kiện đặc biệt. Có thể thấy chúng đã tiến hóa đến một cấp độ thích nghi mới với môi trường. Bởi vậy Mộc Trà vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Vui mừng là bởi nếu lấy được số trứng kia, đem về ấp nở và nuôi dạy từ bé thì có thể coi như sở hữu loại v·ũ k·hí cực kỳ mạnh mẽ bởi hậu duệ của 2 quái vật cấp A thì chắc chắn chúng sẽ thừa hưởng năng lực ngang bằng cha mẹ, thậm chí còn mạnh hơn.

"Thông minh, rất thông minh" vị tướng quân da đen gật đầu cười nói.

Thành Vũ ngơ ngẩn nhìn bóng thiếu nữ tung người giữa không trung, trong lòng cực kỳ xúc động. Nàng mặc một bộ giáp trắng, bó lấy cơ thể làm tôn lên những đường nét quyến rũ. Tóc dài bay múa, song đao nơi tay vẽ lên không trung những vệt ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.

"Rõ!"

"LÀ AI!?"

Tỉnh thức giả cầm đao chỉ kịp hô lên một tiếng đã bị bóng đen kia ập xuống, khói bụi mịt mù, mặt đất rung chuyển, cứ thế anh ta nát bấy. Là đuôi của con rắn đen quật xuống, tiễn một vị tỉnh thức giả cấp 3 về với tổ tiên.

"Mẹ tụi nó!" một tỉnh thức giả của thành Song Giang vừa điên cuồng chém g·iết xác sống vừa mở miệng chửi.

"LUI ĐI!"

"Không giấu gì Lưu đại tiểu thư, Hắc Thành vốn nhỏ bé, lại kẹt giữa các thế lực như Song Giang, Tân Hoa Hạ và Ayutthaya. Thành thật mà nói là rất khó sống vì vậy thành chủ của chúng ta cũng đã đạt được một thỏa thuận, đó là kết thông gia với ngài Siem Narai. Những thứ mà Lưu đại tiểu thư muốn phần lớn kia vốn là hồi môn của tiểu thư nhà chúng tôi."

“Rống!” con rắn đen rống lên, từ nơi cổ bắn tung tóe ra những vệt máu dài. “Grao” con rắn trắng thấy vậy lập tức vọt tới há miệng đớp bóng người. Ánh đao lóe lên, bóng người bay múa giữa không trung, né được cú táp, thân ảnh như chớp, chân đạp thân rắn, nương theo gió tung mình bay về phía xa, từ từ đáp xuống một thân cây leo to đùng.

“Ôi trời!” Thành Vũ đột nhiên hơi choáng, gã nhớ lại thời điểm bắt đầu bùng phát d·ịch b·ệnh, hình ảnh cũ tràn về trong tâm trí.

Giác Thanh lẩm bẩm đủ cho Thành Vũ nghe thấy. Hắc Thành giáp với Song Giang và Tân Hoa Hạ. Nơi đây là vùng giao nhau của cả 3 lãnh thổ nên có sự xuất hiện của quân tiên phong Hắc Thành thì không có gì lạ. Có điều đoàn người đông đảo như vậy, chứng tỏ họ đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Ra thế!” Mộc Trà toàn thân khẽ run lên, cực kỳ phấn khích nhưng cũng chợt dâng lên sự lo lắng mơ hồ.

Một vị cầm đao, đáp xuống cành cây cổ thụ, ngước lên nhìn con rắn. Đúng lúc con rắn đen cũng trợn mắt nhìn hắn rồi thân thể quẫy mạnh, một bóng đen khổng lồ như che hết đại địa, đập thẳng xuống.

Chợt trong não Thành Vũ tràn đến những hình ảnh mà gã chưa gặp bao giờ. Gã thấy những tên xác sống đang…bỏ chạy và hình như đang bị ai đó đè xuống, xé nát cơ thể và…ăn sống. Hình ảnh quá mức sống động, như là chính gã đã trải qua vậy.

Hắc Thành cũng chỉ là vùng lãnh thổ tầm trung, nằm ở vùng đất trước kia là của Trung Quốc. So về thế lực thì chẳng thể bằng Song Giang và Tân Hoa Hạ. Những người ở Hắc Thành phần lớn là dân từ lục địa châu Phi chạy nạn sau Đại Hủy Diệt.

Tiếng hoan hô dậy đất, mười mấy tỉnh thức giả và các binh lính reo hò không ngớt. Đây mới là thực lực chân chính của một trong những người mạnh nhất loài người. Hai quái vật cấp A còn không thể làm gì được.

Tiếng cười lớn vang lên, từ chiếc chiến xa có cắm cờ, một thân hình cao lớn, da đen nhánh, mặc giáp nhẹ, toàn thân quấn trường bào da báo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoàn người đồng thanh hô lớn. Thành Vũ cứ nhìn chằm chặp về phía cháu gái, trong lòng gã bồi hồi khó tả. Cô cháu gái ngày nào còn bé tí teo, phụng phịu, quanh quẩn bên cạnh giờ đây đã là một nhân vật ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa. Thành Vũ không khỏi cười mừng, trong lòng dâng lên một sự tự hào khó tả.

Loang choang…loang choang…Những v·ũ k·hí đồng loạt xuất động, chém tới tấp vào 2 con rắn. Tia lửa loang loáng bắn ra tứ phía. Mười mấy người chém rồi, chân đạp vào thân rắn làm điểm tựa, bật ra xa, đáp xuống xung quanh.

"Đại tiểu thư!"

"Thế này, hôm nay ta đang đi làm việc vui cho gia tộc nên sẽ bỏ qua cho Hắc Thành, hơn nữa còn cho các người một ân huệ nho nhỏ. Ta sẽ để lại cho Hắc Thành một phần da rắn để các ngươi có thể may áo giáp. Thế nào?"

"Thật ra thì cũng không có gì đáng cười. Tuy nhiên nếu là một quả trứng mà đi mặc cả với một cục đá thì cũng đáng để khóc đấy" Giác Thanh lắc đầu nói.

Mộc Trà vung song đao, thu mình định xông lên thì bỗng nghe tiếng rít điếc tai, từ phía xa, những hỏa tiễn xé gió, lao tới 2 con rắn. Những t·iếng n·ổ nhức óc vang lên, khói lửa bao trùm cả một vùng rộng lớn, áp lực lan tỏa khiến nhiều binh sỹ cũng như xác sống xung quanh ngã nhào xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội

Tràng cười không thôi khiến cho Bomani cảm thấy vừa ngượng vừa sợ hãi, tim hắn đập mạnh hơn.

Mộc Trà ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn về phía đoàn chiến xa đang treo lá cờ hình một con báo đen trên nền trắng.

“Rống!”...Từ trong đống khói bụi mịt mù, tiếng rống điên cuồng phát ra, 2 thân thể to lớn lại ngạo nghễ ngóc lên. Tuy vậy cả 2 con rắn đều chịu thương tích khá nặng sau loạt t·ên l·ửa vừa rồi.

Lúc này, âm thanh của trận chiến đã thu hút những xác sống trong khu rừng. Chúng rầm rập tiến về phía đoàn người, khí thế hung hãn, hành động đầy sự đói khát.

Chương 13: Mộc Trà

Nhà sư giải thích cho Thành Vũ. Tùy theo mũi tiêm, sẽ có cách gọi khác nhau. Ví dụ người được tiêm mũi đầu tiên thì vẫn chưa được gọi là thức tỉnh. Phải từ mũi thứ 2 trở đi, họ mới được gọi là “Tỉnh thức giả”.

Nhưng lo lắng là bởi nếu những quái vật này tiến hóa, có khả năng sinh sản thì thực sự là một tai họa. Thử tưởng tượng 2 con quái cấp S sinh sản ra hậu duệ, vậy thì chúng sẽ mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Mộc Trà