Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Lão Vũ
Đứa con gái út Lưu Bích Phượng hỏi ông.
"Bác ơi! Bác!..." tiếng gọi làm ông choàng tỉnh, ánh mắt thẫn thờ nhìn cô nhân viên.
Đầu óc ông chợt như bừng lên một quang cảnh đổ nát, các thành phố bốc cháy, hàng tỷ linh hồn đang gào thét…phía xa, một bóng đen khổng lồ uy nghi giữa trời đất, mái tóc dài tung bay như che hết mọi thứ…
Ông Vũ gật đầu với Phượng, đứa con gái hiện đang làm nghiên cứu tại Tập đoàn dược phẩm Global Shield.
Phượng điều khiển chiếc Toyota chạy trên phố, hướng tới trụ sở của Tập đoàn Global Shield. Ông Vũ ngồi im lặng bên cạnh, nghiêng đầu ngắm thành phố qua lớp kính. Cũng đã lâu ông chưa ra phố, chưa hít hà bầu không khí sôi động với khói bụi và tiếng ồn. Ông chợt nhớ lại khoảng thời gian “đóng cửa dập dịch” đó là một khoảng thời gian cực kỳ đáng sợ.
Tạm thời căn cứ Thái Bình Dương sẽ ở đây. Cô bố trí chỗ ở và làm việc cho những nhân sự tới Song Giang cùng tôi.
Eric gật gù, tỏ vẻ đồng cảm với Phượng. Gã nhìn cô, hít một hơi rồi nói:
Ông Vũ gật đầu, vén tay áo. Mũi tiêm cắm vào bắp tay nhói lên một cái như kiến cắn, ông cảm nhận được chất lỏng truyền vào cơ thể mình, bất giác trời đất tối sầm lại.
Lòng nhớ ghi trong cuộc đời chớ có quên…”
Ông Vũ bước xuống xe, chống cây gậy đi được vài bước thì ngoái lại nhìn con gái rồi nói:
Cô Phượng gật đầu rồi im lặng nhìn Eric như muốn nói thêm gì đó. Eric lại hỏi
"Đúng là ba!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao ba biết họ là lính đặc chủng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mời cụ đi theo cháu.
Lát tiêm xong để ba tự về, không phải đưa đón đâu mất công.
"Cảm ơn ngài!" cô Phượng mừng rỡ.
- Vậy để con đưa ba đi, đằng nào con cũng về cơ quan luôn.
- Sáng nay có người gọi rồi, chiều 2 giờ ba có lịch tiêm.
Chừng một lúc sau, như từ trong cõi mộng quay lại, Eric à lên một tiếng rồi nhìn về phía bà Linh, thông báo:
- Ông mở đi!
"Có những chuyện mà sau này cô sẽ hiểu được rằng chúng ta đang đối mặt với cái gì và hậu quả sẽ rất lớn nếu chúng ta đi sai một bước. Tuy vậy tôi sẽ dành một sự ưu đãi đặc biệt cho cô và gia đình bởi những cống hiến của cô từ trước tới nay."
Họ Lưu ở Song Giang là một dòng họ khá có tiếng về đường binh nghiệp. Ông Vũ ngày trước cũng là thành viên của đội tác chiến đặc biệt, chiến đấu ở khắp các điểm nóng.
“Khi ta hai mươi, yêu thương có trong ta chơi vơi.
"Roy, cậu đi theo giám sát cha cô Bích Phượng, nếu xuất hiện triệu chứng thì…"
"Ý ngài là gì?"
Người vừa nói là đứa con thứ hai của ông, Lưu Thành Nam, chỉ huy trung đoàn chống khủng bố của quân khu Song Giang. Nam là bố của bé Mộc Trà.
Thành phố Song Giang
Cả nhà quây quần bên bàn ăn thưởng thức bữa tiệc sinh nhật. Thỉnh thoảng ông lại ngước lên nhìn di ảnh của vợ rồi khẽ thở dài, cố không thể hiện sự buồn bã của mình.
Ông Vũ lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi đứng lên, chống gậy đi ra ngoài, hướng tới phòng chờ. Cô nhân viên đánh mắt theo quan sát, khi chắc chắn ông không có vấn đề gì đáng ngại mới gọi người tiếp theo vào phòng.
- Ừ!
Ông Vũ gật đầu chào, Eric cũng đáp lễ.
Bé Mộc Trà thúc giục.
Những ai đã tiêm vaccine thử nghiệm xin vui lòng tới phòng theo dõi
Ông Vũ nhìn con gái, nói. Ông quan sát thấy chỉ ngay lối ra vào đã có hơn chục tay bảo vệ có vũ trang. Điều đặc biệt là những tay bảo vệ này có thể hình rất đồng đều, chắc chắn là được tuyển chọn rất kỹ càng.
Căn cứ Thái Bình Dương đã bị tấn công. Kẻ tấn công nhắm vào trung tâm nghiên cứu sinh học và phá hủy hoàn toàn các tài liệu liên quan đến vaccine Zero Covid. Đích thân tôi phải đến đây để thu hồi lại mẫu vaccine thử nghiệm này.
Đáng lẽ đường binh nghiệp của ông còn có thể rộng mở hơn nếu trong một lần làm nhiệm vụ quan trọng, ông không bị thương ở chân. Vết thương nặng này đã đẩy ông trở về làm công tác đào tạo tại Học viện An ninh Song Giang…
Cô Phượng ấp úng
"Xin thứ lỗi thưa ông, đây là trường hợp khẩn cấp!"
Chợt ông Vũ thấy có ai kéo kéo vạt áo mình. Ông gỡ tai nghe, xoay người nhìn xuống, một bé gái độ 7-8 tuổi hướng ánh mắt trong vắt nhìn ông, hai tay đưa tới một chiếc hộp nhỏ có thắt nơ màu hồng, mỉm cười nói:
- Đây là ba tôi, ông ấy là một trong những người sẽ được thử nghiệm vaccine hôm nay
Barie mở lên, Phượng điều khiển xe tiến vào, ông Vũ quét mắt nhìn một lượt. Tuy không còn là lính đặc nhiệm nhưng những kỹ năng của ông còn nguyên vẹn.
Ông Vũ chậm rãi bóc gói quà, một chiếc máy nghe nhạc be bé xuất hiện từ trong chiếc hộp giấy. Đây là loại chạy bằng năng lượng mặt trời.
Phượng gật đầu với gã người ngoại quốc rồi nhìn sang ông Vũ, giải thích:
Ngón tay già nua và nhăn nheo của ông ấn vào nút nguồn, tiếng nhạc lanh lảnh phát ra, vẫn là bài hát yêu thích của ông được chơi đầu tiên…
Eric tỏ ra là một tay lọc lõi trong việc đoán biết ý định của đối phương.
Phía bên trong phòng, tiếng tivi oang oang: “Đây là đợt thử nghiệm diện rộng đầu tiên của vaccine Zero Covid. Nếu thành công, loại vaccine này sẽ đóng vai trò là vũ khí tiêu diệt hoàn toàn đại dịch Covid-19
"Cho cô ấy vào."
Lưu Thành Phong, con cả của ông lên tiếng. Phong hiện là chỉ huy Trung đoàn đặc nhiệm trực thuộc Sở cảnh sát Song Giang.
Vừa nói, Phượng vừa đưa giấy tờ cần thiết cho gã bảo vệ. Tay bảo vệ cẩn trọng cầm tờ giấy xác nhận rồi cúi thấp người, quan sát ông Vũ. Gã đưa máy quét mã, thông tin ông Vũ hiện lên màn hình.
"Cô muốn nói đến cha cô ư?"
Ông Vũ sực nhớ hôm nay là sinh nhật lần thứ 75 của mình. Ông mỉm cười, đỡ lấy món quà rồi ngồi xuống ngang với bé gái, đoạn ôm vào lòng, thì thầm: “Cảm ơn con”.
Ngập tràn đầy niềm vui
Con quên là cả cuộc đời ba chỉ tuyển chọn và đào tạo lính đặc chủng sao? Ba chỉ cần nhìn cách thức di chuyển, ánh mắt quan sát của họ là có thể biết.
Ông Vũ vừa nói vừa xoa xoa đầu mấy đứa cháu.
Một tập đoàn y tế mà lại có bảo vệ toàn là lính đặc chủng được đào tạo bài bản. Công ty của con nhiều bí mật thật đó.
Bích Phượng vừa đi khỏi, cánh cửa lại vang lên tiếng gõ cộc cộc rồi hé mở. Một gã to cao, mặc quân phục, bộ râu xồm màu hung bước vào.
Theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã thu hồi và kiểm tra toàn bộ số vaccine được đưa tới đây để thử nghiệm.
Người phụ nữ thấp bé, có mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt sắc sảo với một cặp kính cận tỏ ra hoảng hốt, run rẩy nói. Bà ta là Chu Thái Linh, Tổng giám đốc Global Shield Đông Nam Á. Bà ta tỏ ra ngạc nhiên cũng phải bởi vì Tập đoàn Global Shield ngoài các chi nhánh tại các quốc gia, họ còn có 4 căn cứ chính tại Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, Đại Tây Dương và Bắc Băng Dương. Những căn cứ chính của họ được ví như những đại pháo đài bất khả xâm phạm, chúng thường nằm sâu dưới đáy biển và được bảo vệ bởi lực lượng vũ trang tinh nhuệ.
"Chào cô Phượng! Người đi cùng cô là ai vậy?"
Trên khuôn mặt già nua, ánh mắt ông cứ nhìn chằm chặp vào bức ảnh, một giọt nước mắt tự nhiên cứ chảy xuống. Cho đến tận lúc bà qua đời, ông và các con cháu cũng không được nhìn mặt lần cuối. Bà mất vì Covid và người ta đem đi thiêu xác, tránh bùng phát dịch bệnh. Một ký ức buồn và đầy ác mộng với không chỉ ông mà còn với những người dân thành phố Song Giang và thậm chí là thế giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi sẽ làm ngay."
"Có vấn đề gì bất thường không?"
Một lát sau, Josh xuất hiện, đưa ông sang khu vực chờ tiêm. Khu vực chờ tiêm gồm 5 căn phòng cạnh nhau, những người chờ thử nghiệm ngồi phía bên ngoài, chờ được gọi tên. Ông theo chỉ dẫn của con rể, ngồi xuống dãy chờ của căn phóng đầu tiên. Ông lặng quan sát rồi định thò tay vào túi lấy máy nghe nhạc ra thì người ta gọi "Mời số 01, Lưu Thành Vũ”
Cô nhân viên mặc áo trắng, đeo khẩu trang, đưa lọ vaccine nhỏ cho ông quan sát, nói : “ Hôm nay bác sẽ tiêm vaccine zero covid lô thử nghiệm số 253, tiêm vào bắp tay. Sau khi tiêm xong, bác đợi ở phòng theo dõi 30 phút. Nếu không có vấn đề gì, sau 30 phút bác có thể về”
"Không sao! Có việc thì phải làm việc chứ." Ông cười cười, nói với gã con rể người ngoại quốc tên Josh này.
Bà Linh đưa ra thắc mắc, nheo mắt nhìn Eric. Gã đi đi lại lại quanh chiếc bàn làm việc, tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt mơ hồ, miệng lẩm bẩm: “Aya! Aya! Chính là Aya!”. Điệu bộ cổ quái của gã khiến cho bà Linh có cảm giác bất an. Bà không dám hỏi, chỉ ngồi im, thận trọng theo dõi gã.
Toàn là niềm vui trong lòng
Eric gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về phía biển cả xa xôi... Từ tầng cao nhất của toà nhà, gã lại đảo mắt, ngắm trọn thành phố Song Giang tấp nập phía bên dưới. Linh tính báo cho gã rằng một điều khủng khiếp đang tới gần nhưng điều đó là gì? Gã không rõ. Gã chỉ mơ hồ nghĩ tới...
"Nhóm nghiên cứu của cô chọn ra những người giỏi nhất để phân tích lại thành phần và công thức của vaccine. Từ bây giờ cô sẽ là trưởng nhóm nghiên cứu vaccine Zero Covid trực tiếp nhận lệnh từ tôi. Hãy chuẩn bị những gì tốt nhất để có thể sản xuất số lượng lớn vaccine."
"Ba! Ba tiêm chưa?"
Chương 2: Lão Vũ
Bản nhạc “Khi ta 20” qua giọng hát Kiều Nga được phổ lời từ nhạc phẩm “All I Have To Do Is Dream” của Everly Brothers vang lên qua tai nghe, ông Vũ với vẻ mặt buồn rầu thắp nén hương lên bàn thờ. Ông nhìn vào bức ảnh đen trắng của một thiếu nữ độ 20-21, xinh đẹp với ánh mắt trong như pha lê và nụ cười tỏa nắng. Đó là bức ảnh thời trẻ của vợ ông, người vừa mất vì covid cách đây nửa năm.
Ông Vũ vừa bước ra khỏi phòng bỗng nhiên từ phía cuối hành lang, rầm rậm bước tới mười mấy người lính có vũ trang. Con gái Bích Phượng cũng đang hớt hải chạy bên cạnh người chỉ huy. Trên loa phát ra thông báo: “ Tất cả nhân viên chú ý, dừng ngay việc tiêm vaccine! Ngay lập tức”.
"Những người thử nghiệm sao rồi?"
- Ba này, chiều nay bên con bắt đầu thử nghiệm vaccine, lịch tiêm của ba thế nào?
Eric thông báo nhanh khiến cô Phượng tỏ ra khá ngạc nhiên. Mặc dù đã công tác nhiều năm ở Global Shield Đông Nam Á nhưng đây là lần đầu cô được làm việc trực tiếp với một trong những lãnh đạo tối cao của Tập đoàn. Thông báo ngắn ngủi của Eric khiến cô Phượng hiểu rằng mình đã được thăng lên một chức mới, còn cao hơn cả giám đốc Linh.
- Con vẫn nghĩ là ba không nên thử nghiệm, đợi có vaccine chính thức hãy tiêm, tự nhiên mình đi làm chuột bạch, lỡ có làm sao thì...
- Chúc mừng sinh nhật ông nội!
- Anh yên tâm, tập đoàn đã thử nghiệm diện hẹp và không phát sinh vấn đề gì. Đây là đợt thử nghiệm diện rộng đầu tiên trên thế giới.
Josh đưa ông Vũ tới phòng theo dõi còn Eric và cô Phượng ở lại, ông Vũ cố căng tai ra xem họ trao đổi chuyện gì. Ông chỉ nghe loáng thoáng thấy Eric nói những câu như: “Kiểm tra lại toàn bộ vaccine” “Có chuyện xảy ra tại căn cứ…”...
Ông Vũ được đưa xuống dưới tầng hầm thứ 10, nơi cũng đã có một số người đợi sẵn. Họ ngồi trên ghế băng và được các nhân viên đo huyết áp, làm một số bài kiểm tra.
"À…không sao, chắc tôi hơi choáng một chút."
- Chúng ta thống nhất rồi, không bàn nữa. Ba đã đăng ký là những người đầu tiên thử nghiệm vaccine. Ba muốn điều đó.
Người mặc áo vest đưa ông Vũ đi vào bên trong. Gã đi chậm, thỉnh thoảng ngoái lại quan sát ông Vũ đang từ từ di chuyển phía sau. Vết thương thời trẻ khiến ông không thể di chuyển nhanh được. Càng có tuổi, vết thương thời trẻ dường như càng ảnh hưởng đến ông.
"Tôi biết phải làm gì thưa ngài!"
"Tốt lắm!"
Ông Vũ khẳng khái nói rồi lại nhìn lên di ảnh vợ. Nếu ngày đó có vaccine, thì có lẽ…
Được sống mãi tháng năm mộng mơ”
Xong xuôi, gã bảo vệ nở nụ cười, nói : “Xong rồi, mời cụ vào bên trong, sẽ có người hướng dẫn. Chúc cụ một ngày tốt lành. Chào cô Phượng.
"Có!"
Phượng mỉm cười, điều khiển xe tới sảnh, một người mặc vest tới mở cửa, gật đầu chào cô rồi nói với ông Vũ:
"Còn việc xét nghiệm máu, có điều gì bất thường trong máu của họ không?" Eric tiếp tục hỏi.
"Thưa ngài, những người tham gia thử nghiệm lần này..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ông không có phản ứng gì cả."
Một người có vẻ là lãnh đạo, mặc vest đen, đeo một cặp kính râm Rayban, khuôn mặt vuông vức với mái tóc vàng được vuốt theo nếp bồng bềnh như tài tử điện ảnh thông báo rồi cùng Josh tiến tới phía ông Vũ và cô Phượng
Ba! Chúc mừng sinh nhật ba. Hôm nay con bận nên chỉ có Phượng đến dự sinh nhật ba.
Tại phòng họp chính, Eric cùng Tổng giám đốc Global Shield Đông Nam Á đang trao đổi vấn đề gì đó, cả 2 đều tỏ ra căng thẳng.
Cô Phượng thông báo.
Cô Phượng hơi đắn đo nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với phương án của Eric vì cũng chẳng còn lựa chọn nào cả. Ông Vũ đã già yếu rồi, bị giữ lại đây 72 tiếng chắc không chịu nổi.
- Chúc mừng sinh nhật ba!
Cô Phượng khẽ gật đầu chào bà Linh rồi bước vào căn phòng. Cánh cửa khép lại, cô Linh lên tiếng:
Josh đưa ông vào phòng, kiểm tra một vài chỉ số rồi dặn ông ngồi đợi một lát. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lúc nào xong, ba nhắn con để con gọi xe" Phượng nói với theo.
Nam không biết nói gì, kéo ghế đứng lên, đi ra ngoài ban công, châm một điều thuốc, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi mây đen đang ùn ùn kéo kín đường chân trời…
Ông Vũ gật đầu với cô Phượng rồi được con gái đỡ ra đứng một chỗ. Ông quan sát thấy phải đến mấy chục bảo vệ có vũ trang xuất hiện trong khu vực.
Cô Phượng nhìn thấy ông Vũ, vội vàng chạy tới. Các binh sỹ ập vào tiếp quản các phòng tiêm, yêu cầu nhân viên và người đến thử nghiệm ra ngoài. Dáng vẻ vội vã, thái độ căng thẳng, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
- Thôi, ba cũng không muốn làm rùm beng. Các con đều là người nhà nước, không nên để người ta nói ra nói vào. Vả lại, mẹ con cũng vừa mất, cả nhà gặp nhau ăn bữa cơm là ba vui rồi.
"Cha cô có thể về nhà nhưng người của chúng ta sẽ đi cùng. Tôi cần chắc chắn là không có bất cứ việc gì xảy ra với những người thử nghiệm trong ít nhất là 72 giờ."
"Tuy nhiên, sẽ có sự giám sát từ phía tập đoàn."
"Họ vẫn bình thường, một số người gặp phản ứng với vaccine như hơi sốt và đau nhức vùng tiêm."
Chiếc xe rẽ vào một tòa nhà cao tầng nằm giữa quận trung tâm thành phố Song Giang. Nói qua một chút về thành phố Song Giang: Đây là một trong những đô thị lớn nhất Đại Nam Quốc, nằm giữa hai con sông lớn với dân số hơn 10 triệu người. Phía bắc giáp với Trung Quốc, phía đông giáp biển. Song Giang cũng sở hữu cảng biển lớn nhất khu vực…
Sẽ nhớ mãi nhớ mãi, ước gì
Ông Vũ hô lớn rồi nhỏm dậy, thong thả đi vào phòng.
"Cha cô thì sao?"
- Ở trong máy có sẵn những bài nhạc mà ông yêu thích rồi đó, con và bố con copy chúng vào đêm qua.
***
- Đúng vậy, nếu ở quê là phải làm rất to đấy ba nhưng bệnh dịch vừa mới thuyên giảm, mẹ lại…nên chúng con…
"Không thưa ngài, không có điều gì bất thường cả." cô Phượng báo cáo với cấp trên.
"Là Aya!"
Bà Linh đứng lên, gật đầu, bước ra phía ngoài cửa. Cánh cửa bật mở, cô Phượng đã đứng đó từ bao giờ. Bà Linh nhìn cô Phượng rồi ngoái lại nhìn Eric.
Eric gật gù, bước tới rót một cốc nước rồi uống cạn.
Nam liếc nhìn ông Vũ, ánh mắt như muốn khẩn cầu ba mình suy nghĩ lại.
"Ngài gọi tôi?"
"Đây là ngài Eric Hank, cấp trên của con"
"Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra mà ngài phải đích thân tới đây?"
"Bác có làm sao không?"
Một bảo vệ mặc quân phục màu đen, đeo trên mình khẩu tiểu liên hạng nhẹ MP5 bước tới hỏi khi xe dừng tại chốt kiểm soát ra vào, Phượng đưa tấm thẻ ra vào rồi nhìn sang ông Vũ, đoạn nói với gã bảo vệ:
Cái…gì cơ! Sao có thể?!
Nghe trong tim hát lên bao câu ca chứa chan
Nam thở dài nhìn sang Phong. Ông anh cả nhún vai như muốn nói rằng khi ba họ đã quyết định thì khó ai có thể ngăn được. Gã lại nhìn sang em gái, Phượng nói:
Thấy ông Vũ, một gã đàn ông cao to, tóc vàng mắt xanh biếc rảo bước đi tới, mỉm cười:
"Không sao thưa ngài Eric!"
Từ ngoài cửa, một nhóm người ùa vào, là các con cháu ông. Trên tay họ là bánh kem và hoa tươi. Ông Vũ bế bé Mộc Trà đứng lên, mỉm cười với các con cháu.
Eric trầm giọng, nắm tay siết lại, cơ thể run lên nhè nhẹ
"Aya? Aya là ai?"
- Đáng lẽ chúng con phải tổ chức sinh nhật cho ba lớn hơn.
"Đúng vậy thưa ngài! Cha tôi tuổi cao, cụ cũng đã yếu, nếu được thì…ngài có thể…."
Ông im lặng nhắm mắt như chìm vào dòng thời gian…Tuổi 20 của ông…Năm tháng tuổi trẻ…những ước mơ…Hình như ông không có! 18 tuổi ông được tuyển vào đơn vị tác chiến đặc biệt trực thuộc Bộ Quốc phòng với những nhiệm vụ mà chín phần là bỏ mạng. Cuộc sống của ông gắn liền với thao trường, nhiệm vụ, bỏ lại sau lưng những mộng mơ của tuổi trẻ. Nếu được làm lại, ông sẽ lựa chọn ra sao? Ông không rõ nữa. Chắc có thể ông sẽ trở thành một ca sỹ chăng?
Hiện tại theo phân tích nhanh thì không có vấn đề gì.
Toàn bộ những người chưa được tiêm vaccine thử nghiệm đều được cho ra về, chỉ còn lại hơn 20 người đã được tiêm là ở lại theo dõi. Họ được lấy máu và đem đi xét nghiệm.
“Sẽ nhớ mãi nhớ mãi, khi hai mươi hai mươi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.