Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 3: Kiều Nga

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Kiều Nga


"Tôi cũng muốn các anh ra ngoài vui chơi để kiếm ngoại tệ cho đất nước lắm nhưng đây là lệnh của cấp trên. Chính xác các anh có bao nhiêu người?"

***

Anh không sao chứ?

El ho ra một ngụm máu, mệt mỏi nhìn xuống cơ thể mình bị 5 ngón tay xuyên qua, treo giữa không trung. Hắn lại ho một tiếng, máu tràn ra qua lỗ mũi và mồm, văng xuống ả quái dị. Gã muốn nói gì đó…El cảm nhận được đồng đội của mình đang co cẳng chạy…Gã biết mình đã tận số…El muốn khóc…gã nhớ vợ…nhớ những đứa con…Gã thấy chúng chạy chơi ngoài sân…chúng cất tiếng gọi: “Bố! Bố ơi!”

Bé Mộc Trà nhìn chằm chặp vào Roy, nhún vai, ánh mắt trong trẻo đầy vẻ ngạc nhiên. Có lẽ lần đầu tiên con bé nhìn thấy một người ngoại quốc to cao như thế.

El như con mãnh thú khát máu, gạt chốt tháo băng đ·ạ·n đã hết và thay bằng một băng khác.

Roy gào lên, bản năng sinh tồn của một lính đặc nhiệm mách bảo gã rằng phải chạy thoát thân cái đã. Gã vứt s·ú·n·g, quay đầu bỏ chạy nhưng đen đủi lại trượt vào vũng máu trên sàn khiến tấm thân to lớn chúi về phía trước, ngã lăn mấy vòng. Khi ngước lên, gã đã thấy El bị những ngón tay dài ngoằng như những mũi lao kia xuyên qua cơ thể, đồng đội của Roy bị treo lủng lẳng trên không trung. Ả quái dị kia nhìn về phía Roy…gã đái ra quần, dùng cả bốn chi, phóng trên mặt đất giống hệt một con c·h·ó…

Hiện tại!

"Anh làm cái quái gì ở đây?"

"Trong mấy hôm tới, anh tạm thời nghỉ ở phòng khách vì chúng tôi không đủ phòng. Phòng ngủ của ba tôi ở cuối hành lang, bên phải là phòng của gia đình anh trai tôi còn bên trái là phòng của bé Trà. Nhà vệ sinh thì ở đẳng kia."

Trong tâm trí của Roy bỗng tràn về một ký ức rất mạnh mẽ…thời điểm gã và El cùng tiến vào khu thử nghiệm 43. Một bóng phụ nữ nhỏ nhắn, chầm chậm đi về phía 2 người. Trên tay ả loang lổ máu. Máu chảy từ cánh tay xuống, tí tách rơi qua những ngón tay xuống nền. Dưới chân ả là những xác người nằm la liệt, bị xé ra thành từng mảnh…

"Đúng là tôi gặp ma đây!!!"

Roy choàng tỉnh lại nhưng gã vẫn run lên.

"Chạy đi El…!"

"May mắn thôi!"

El gào lên, khẩu s·ú·n·g trường t·ấn c·ông điên cuồng nhả đ·ạ·n…vỏ đ·ạ·n rơi leng keng xuống nền, nảy lên như những quả bóng bàn. Đ·ạ·n điên cuồng găm vào cơ thể của ả…nhưng ả vẫn từ từ tiến đến…những viên đ·ạ·n như xuyên vào hư vô, chúng biến mất trước mặt ả

Người đứng trước mặt tay phóng viên này chính là Lưu Thành Nam. Tay phóng viên cười hề hề, đến đứng cạnh Nam, gãi đầu:

Tay phóng viên có vẻ không được vuim, nói vội rồi nhanh chóng cất máy ảnh, lủi mất. Nam nhìn theo gã phóng viên rồi quay người cùng các thuộc hạ đi về phía cầu cảng.

"Chuyện gì vậy Roy?" phía bên kia, giọng Eric vang lên.

"Dạ được! Ở nhà mỗi mình con đọc truyện Harry Potter, chẳng có ai đọc cùng con cả."

"Anh bình tĩnh nói cho tôi nghe xem nào!"

"Chúng tôi nhận được lệnh và đã chuẩn bị một doanh trại phía nam thành phố. Các anh sẽ đóng quân ở đó nhưng tuyệt đối không được bước ra khỏi cổng doanh trại. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về các anh." Nam trả lời (đọc tại Qidian-VP.com)

"Giúp tôi, Roy!"

"Này Abdalla, chính xác thì đã xảy ra chuyện gì?" Nam bỗng khẽ giọng nói nhỏ, chỉ đủ cho tay chỉ huy người Angola nghe thấy. Abdalla đang tươi cười, khuôn mặt bỗng hơi sầm lại, gã nhìn về phía biển, im lặng..

"Tuân lệnh!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bức ảnh đó, xin thứ lỗi cho tôi, đó là ai vậy?"

"Tốt, vậy anh hãy đi khỏi đây. Nếu tôi bắt gặp lần nữa thì sẽ không nể tình nữa."

"Tôi tò mò quá, tính chụp ít ảnh làm tư liệu thôi."

"Đ** Mẹ Mày!"

"Có chuyện gì mà anh như gặp ma vậy?"

"Ngài không tưởng tượng được đâu. Tôi đã thấy ảnh bà ấy…ý tôi là ảnh thờ…bà ấy…à…ảnh thờ là ảnh hồi còn trẻ của bà ấy!"

Cả 4 con tàu đều treo lá cờ của tập đoàn Global Shield. Từ những chiến hạm này, hàng trăm binh sỹ đang xếp hàng xuống bến. Có cả những thiết giáp cùng xe đặc chủng rất hiện đại. Phía trên trời, nhiều chiếc trực thăng UH-60 Black Hawk thay nhau cất cánh từ boong tàu, bay về phía trụ sở tập đoàn nằm trong thành phố.

Roy mỉm cười thông báo rồi ngước lên nhìn qua ông Vũ và cô Phượng, cả hai đều gật gật đầu, hài lòng. Họ vốn sợ con bé Mộc Trà sẽ sợ hãi khi xuất hiện Roy nhưng có vẻ đã lo lắng thừa thãi.

"AYA!!!!" Eric đứng bật lên khỏi ghế, giọng cũng không khác gì Roy, gã như gào lên.

Khi ngón tay El luồn qua chốt lựu đ·ạ·n, ả quái dị kia nở một nụ cười ma quái và mở miệng….El cảm thấy trống rỗng…đúng lúc này…một ánh lửa lóe lên kèm theo một t·iếng n·ổ…

"Chẳng phải chúng tôi đã có công văn gửi tất cả các tòa báo và truyền thông không được đưa tin về vụ này. Anh liều thật."

"Anh có thể nói một cách bình tĩnh được không?" Eric hắng giọng.

Rắc…rắc…tiếng các khớp ngón tay kêu lên, cả hai vẫn mỉm cười, chằm chặp nhìn nhau.

"Ài! ài…thôi..thôi…tôi xin hàng! Lạy thánh Ala, trung tá thắng rồi" Abdalla cười phá lên, giật tay lại sau một hồi giằng co.

"Điều này…" phía bên kia đắn đo.

"Ông…ông biết không…bà ấy giống hệt cái người tôi đã thấy ở khu thử nghiệm 43" Roy như gào lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người chỉ huy nheo mắt nhìn tay phóng viên, phía sau anh ta là 4 người lính, có vũ trang.

"Tôi…không…muốn…c·hết!"

"Cả tôi nữa là 215 người." Abdalla thông bảo, mặt tiu nghỉu

"Con đừng sợ, đây là chú Roy" ông Vũ và cô Phượng cùng lên tiếng.

"Được thôi, anh cứ nói đi, tôi đang nghe đây."

"Vâng! Tôi đây."

"Tôi sẽ bàn bạc lại với bên q·uân đ·ội rồi sẽ báo cho anh sau."

Từ trong phòng, bé Mộc Trà reo lên vui mừng rồi chạy ào ra. Con bé khựng lại khi nhìn thấy Roy. Một gã to cao với bộ râu xồm.

"Con thích đọc Harry Potter à?"

Chương 3: Kiều Nga

Thấy Nam cùng thuộc hạ tiến về phía mình, một tay cao to, da đen nhánh với cái đầu trọc lóc, mặc quân phục với khẩu s·ú·n·g lục giắt ngang hông bước tới chìa tay, mỉm cười.

"Hay lắm, có chú đây rồi, sẽ đọc cùng con."

"Vâng, con thích lắm!" cô bé trả lời.

"Ồ! Thôi, tôi xin, chẳng phải như vậy giống đi tù sao? Ít nhất phải cho chúng tôi ra hít thở bầu không khí trong lành chứ?"

"Chào ngài Abdalla! Cũng đã hơn một năm từ thời điểm diễn tập chung rồi"

Nghe vậy, Roy phá lên cười sảng khoái rồi ngồi xuống cho gần bằng bé Mộc Trà, đoạn mỉm cười:

"Đó là mẹ tôi, bà mất được nửa năm nay vì Covid" cô Phượng buồn bã thông báo.

"Xin ta đi! Cầu xin ta đi!"

"Roy! Roy! Anh có đó không?" giọng Eric vồn vã.

"Ồ không sao, tôi nghỉ ở đâu chẳng được, tôi đã từng ngủ ở chiến hào, như thế này là quá tốt rồi."

Eric tắt điện thoại, trong lòng chợt bồn chồn đến lạ. Gã đứng lên rồi lại ngồi xuống, đi đi lại lại trong phòng làm việc. Nhiều thông tin chạy trong đầu gã. Một lúc sau, gã lấy điện thoại, mở danh bạ rồi ấn vào nút gọi..

Nam đưa tay ra bắt. Bất ngờ Abdalla siết chặt tay, dường như cố ý muốn đọ sức. Nam hơi giật mình nhưng lập tức phản công, cả hai người chỉ huy cùng siết chặt nắm tay dưới sự chứng kiến của binh sỹ dưới quyền. Một bầu không khí khá căng thẳng diễn ra…

"Tôi hiểu" tay phóng viên nhún vai.

"Cảm ơn ngài Thủ tướng, mọi việc diễn ra đúng kế hoạch. "

"Không nhắc đến việc đó nữa."

Roy hốt hoảng siết cò. Nòng s·ú·n·g của gã đỏ lửa, soi sáng một góc hành lang, làm rõ khuôn mặt của ả quái dị kia. Một khuôn mặt á đông xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, vô hồn và đầy tà ác. Những viên đ·ạ·n từ khẩu SCAR-L của Roy hốt hoảng rời nòng, hướng về phía đầu ả quái dị kia…

Gã cố giữ bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, Roy chỉ lên tấm ảnh bà Kiều Nga:

"Tôi biết ngài rất khó xử với vấn đề này. Nhưng chỉ là đề phòng thôi thưa ngài. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì lỗ mãng, chỉ hành động khi thực sự cần thiết..."

"Tôi hiểu thưa ngài! Chắc có lẽ tôi bị ám ảnh bởi sự việc vừa…"

"Xin chào ngài trung tá! Đã lâu không gặp"

"Tôi muốn bàn với ngài về một số việc rất cần thiết"

Cô Phượng dẫn Roy vào phòng khách, thông báo:

"Ông! ông! Ông về rồi!"

Nhưng vẫn như vậy, đ·ạ·n biến mất trước mặt cô ả và thứ quái quỷ ấy vẫn lừ lừ tiền tới, bàn tay phải đưa lên, những ngón tay thon dài nhuốm đầy màu máu kia bỗng nhiên như biến đổi, chúnng thon nhọn, từ từ dài ra như những mũi lao.

Tiếng máy ảnh loạch xoạch vang lên, ống kính chĩa về phía quân cảng Song Giang, nơi 4 con t·àu c·hiến to lớn đang neo đậu.

"Không sao! Thôi, cũng đã muộn, tôi còn phải về nhà" cô Phượng gật nhẹ đầu rồi chào Roy.

"Chú sẽ ở lại đây mấy hôm để bảo vệ ông nội con. Trong thời gian đó, chú cháu ta sẽ cùng bàn về Harry Potter, con đồng ý không?" Roy đề nghị

Cánh cửa căn chung cư mở ra, ông Vũ bước vào đầu tiên. Phía sau ông là cô Phượng và Roy là người cuối cùng đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Eric bình tĩnh nói qua điện thoại.

Đợi Phượng đi khỏi, Roy len lén nhìn lên tấm di ảnh, tim gã lại đập mạnh. Gã đứng lên, bước tới mở cửa đi ra ngoài ban công, rút điện thoại, bấm số. Tín hiệu báo chờ như dài đằng đẵng, chỉ vài chục giây mà gã cảm thấy như dài cả tiếng đồng hồ.

"Tôi muốn lực lượng G.S được toàn quyền hành động tại Song Giang mà không chịu sự giá·m s·át của q·uân đ·ội nước ngài."

"Anh cứ bình tĩnh, người giống người là chuyện bình thường…vả lại vợ ông Vũ đã mất cách đây nửa năm rồi…nếu còn sống thì bà ấy cũng đã là một bà già hơn 70 tuổi…Việc của anh hiện tại là để mắt tới ông Vũ."

"Thì sao? Có vấn đề gì vậy?"

"Anh Nam!"

"Ngài trung tá định cho chúng tôi nghỉ ở khách sạn nào vậy?" Abdalla đi song song với Thành Nam, cất tiếng hỏi.

"Vậy tốt, có chuyện gì mà anh gọi trực tiếp cho tôi."

"Tôi xin lỗi!" Roy lúng túng.

Nam cười cười rồi vỗ vai gã chỉ huy.

Nam vừa nói vừa rút thẻ nhớ ra, đút vào túi rồi trả lại chiếc máy ảnh trống trơn cho tay phóng viên.

Roy cười cười, đặt túi xuống chân ghế sô pha rồi đảo mắt nhìn một vòng quanh nhà. Gã nhìn lên bàn thờ, chợt sắc mặt tái mét, toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống. Thấy điệu bộ gã, cô Phượng tỏ ra lo lắng:

"Cảm ơn ngài Thủ tướng, tôi đợi tin tốt từ ngài."

"Mẹ cô Phượng à…ý tôi là vợ ông Vũ…bà ta…mất cách đây nửa năm rồi!"

"Nhìn chú như bác Hagrid" con bé nói.

Bỗng tay phóng viên giật mình khi ống kính bị một bàn tay chụp tới rồi giật luôn cả máy ảnh ra khỏi gã. Tay phóng viên lùi lại, trước mặt là một sỹ quan q·uân đ·ội trong trang phục tác chiến. Nhìn quân hàm thì chắc chắn là một vị trung tá.

"Được rồi, được rồi ngài trung tá."

"Chú tiết lộ cho con một bí mật"

"C·hết tiệt!"

"Chào anh Eric, mọi việc ở Song Giang thế nào rồi?"

"Con có sợ đâu!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đây không phải chuyện có thể để nhiều người biết được, anh hiểu chứ?"

"Bí mật gì vậy ạ?" Mộc Trà háo hức

"Tôi…tôi không sao! Chắc hơi mệt một chút."

El thều thào…những hơi cuối cùng…Gã bỗng nhìn trước ngực, 4 quả lựu đ·ạ·n còn nguyên…El chầm chậm đưa tay lên chốt lựu đ·ạ·n..nước mắt ứa ra…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Kiều Nga