Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Lời thề
“Vút…”
“Theo ta là không nên. Chú thử nghĩ xem gia tộc họ Lưu bây giờ là thế lực như thế nào? Chú đến và nói là bố của thành chủ, ông của đại tiểu thư? Nếu chú là tỉnh thức giả cấp 4 hay cấp 5, ta nghĩ họ sẽ hoan hỷ mà nhận. Nhưng hãy xem, chú là một tỉnh thức giả hạng bét, vì sao họ phải tin?”
“Cũng đúng! Ngày xưa đức thế tôn còn quỳ lạy một nắm xương khô bên đường. Chú biết vì sao không?”
Vũ chợt như bừng tỉnh. Nếu là một loại thuốc hay phương pháp nào đó thì đây là một trang mới cho nhân loại. Một loại thuốc có thể chấm dứt được đại dịch thây ma này vì Vũ biết rằng khi mình c·hết đi, rất có thể đã biến đổi thành xác sống.
“Chú có nghĩ rằng mình là một sản phẩm của thí nghiệm nào đó. Khi Đại Huỷ Diệt ập xuống, tôi cũng không tin những câu chuyện siêu nhiên nhưng rồi quái vật đầy rẫy, tỉnh thức giả xuất hiện, lúc đo tôi mới bắt đầu tin rằng không có gì là không thể” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã nói tiếp.
“Thành chủ mất, chú có vẻ đau buồn quá mức”
Thành Vũ bần thần, những gì Giác Thanh nói hoàn toàn trùng khớp với điều gã nghĩ đến. Nếu gã là một tỉnh thức giả cấp 4 hay cấp 5 thì lại là câu chuyện khác. Lúc đó, chỉ cần nói “Các con của ta! Ta chính là Lưu Thành Vũ đ·ã c·hết 20 năm trước, nhờ cơ duyên mà sống lại, trẻ lại” thì có lẽ họ sẽ vui mừng mà nhận thân.
Long thấy chiếc xe phóng vọt qua, không đón mình thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Y lắc người một cái, thân ảnh như một cơn gió, phóng theo xe. Trong chớp mắt, Long đã nhẩy phắt lên nóc xe tải rồi thò tay mở cửa nóc.
Giác Thanh bước ra mở cửa. Bên ngoài là Elly, phía sau cô còn có 3 người nữa.
Y chạy miết lên phía bắc, mấy ngày sau thì thấy phía sau lưng xuất hiện một chiếc xe tải. Long đứng lại bên vệ đường, đưa tay vẫy.
Elly phẩy tay, ra lệnh cho những người kia lui ra.
Elly tỏ ra nghi ngờ nhưng việc tìm nhiểu cụ thể họ hàng gần xa vốn không phải nhiệm vụ của cô nên chỉ gật đầu đồng ý. Trước đây cũng có rất nhiều người xưng là con cháu họ Lưu đến cầu cạnh, xin xỏ nhưng đều bị từ chối. Thật ra thì với những họ hàng có năng lực thì mới được nhận còn hầu hết đều bị sút khỏi Lưu phủ.
“Lâu rồi không có cảm giác lái xe”
Giác Thanh trầm ngâm một lúc rồi lại đưa ra giả thuyết:
Vũ lập tức ứng biến.
“Không sao, không có vấn đề gì, ta chỉ thử thôi”
Vũ chưa kịp nói hết lời, bỗng nhiên một đấm bay tới khiến gã choáng váng đầu óc, mặt mũi tối sầm lại, cảm giác đau nhức truyền đến não. Theo phản xạ, gã ôm lấy mặt, kêu lên ối một tiếng. Một cú đấm này là từ tay của Elly, cô ta muốn thử xem đúng là Vũ chỉ mới cấp 2 hay không.
“Cậu cứ nói”
Thành Vũ gật đầu.
“Có điều này, tôi giữ mãi trong lòng, không biết có nên kể với thầy không. Mà kể liệu thầy có tin tôi không”
“Đúng”
Thành Vũ ngồi im lặng trong phòng, tâm trạng của gã không tốt chút nào. Thỉnh thoảng Vũ lại ngước nhìn về phía Lưu Phủ, lòng quặn đau. Con trai c·hết, bản thân lại không được đến dự l·ễ t·ang, đó là một nỗi đau không diễn tả thành lời.
Vũ gật đầu chào Elly. Cô ta tiến vào rồi ngồi xuống đối diện gã.
“Ối mẹ ơi!” tên lái xe hét lên kinh hoàng.
“Có nhiều thứ không thể giải thích được thầy ạ”
“Ôi mẹ ơi!” Vũ lồm cồm bò lên, máu mũi xịt ra. Elly rút khăn đưa cho Vũ, nói: “Xin lỗi cậu, tôi muốn chắc chắn những điều cậu nói”
Vũ vừa lấy khăn thấm máu, vừa hỏi.
Y nằm đó một lúc, các v·ết t·hương trên cơ thể từ từ xuất hiện những sợi tơ mỏng, liên kết với nhau. Rồi bằng một tốc độ mà mắt thường cũng thấy được là những sợi tơ đan vào nhau, v·ết t·hương chậm rãi liền lại.
“Cộc…cộc!” lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Tôi vào được chứ”
“Ai vậy?”
Phía cửa hang động, hàng đoàn xác sống nối đuôi nhau tiến ra khỏi đó. So với trước lúc đi vào, đội quân xác sống đã vơi đi một phần. Hai con mèo cũng không thấy bóng. Đàn sói khổng lồ kia cũng mất một nửa. Con sói đầu đàn bò ra ngoài, đứng đó chờ đợi điều gì.
Phía bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Giác Thanh phản biện.
***
Elly đứng lên, xoay người bước đi.
“Như cô biết đấy, tôi có một chút họ hàng với thành chủ vậy nên tôi muốn có mặt tại l·ễ t·ang của ông ấy”
Gã cứ ngồi đó, ký ức về Nam tràn về ngày một nhiều. Vũ nhớ rõ ràng hình ảnh thằng bé từ khi mới đỏ hỏn rồi chập chững biết đi rồi nhập ngũ, trở thành một sỹ quan được giao những nhiệm vụ đặc biệt. Vũ tự hào vì những đứa trẻ của mình lắm.
“Dạ được!” gã gật đầu, nói khẽ.
Giác Thanh diễn giải.
“Xin mời!” Giác Thanh mời Elly vào nhà, những người còn lại đều đứng bên ngoài, cảnh giới.
Gã nói, giọng nhờ vả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy cậu là tỉnh thức giả cấp 2?”
“Bọn xác sống khốn kiếp!”
Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Giác Thanh nói:
Giác Thanh từ ngoài bước vào, thấy bộ dạng của gã thì thắc mắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả Giác Thanh và Thành Vũ nhìn nhau. Người Lưu phủ lại chạy đến đây, có chuyện gì sao?
Khi bò lên đến mặt đất, y thở hồng hộc rồi nằm vật ra. Trên người y thương tích đầy mình, v·ết t·hương hở cả xương trắng, nơi bụng còn nhìn rõ cả ruột.
“Tôi..tôi không rõ nữa.”
“Tôi không bỏ trốn. Lúc đó tôi cùng ăn thịt rắn với mọi người, sau đó thì bị ngất đi rồi được thầy Giác Thanh cứu khi bị vứt ở vệ đường”
Vũ lập tức sử dụng trí nhớ của mình, lục tìm họ hàng xa trước đây và bịa ra một hậu duệ.
Vũ chậm rãi nói, ánh mắt buồn bã nhìn Giác Thanh.
Người lái xe thủ sẵn khẩu tiểu liên Mp5 rồi dí về phía Long bóp cò. Những viên đ·ạ·n găm vào da y làm lõm xuống một chút rồi rơi xuống ghế.
Long chợt ngoái lại nhìn phía sau rồi nhếch mép cười, đoạn ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía trước, nghiến răng: “Lão già c·hết tiệt, ta thề, ta thề nhất định phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnh”.
“À, tôi nhờ cô việc này được không?”
“Còn nữa, theo báo cáo từ đoàn trưởng Vĩnh, cậu đã bỏ trốn trên đường về Song Giang. Cậu có thể cho tôi biết lý do hay không?”
“Cậu có thể giải thích điều này không? Cậu biết cái tên này là bị cấm ở Song Giang chứ?”
“Cậu có liên quan gì đến gia tộc Lưu Thành không?”
“Chúng tôi đến từ Lưu Phủ”
“Con mẹ nó, gì mà chút ít, ông đây phải lái xe qua bao nguy hiểm, đem toàn nhân vật quan trọng ra ngoài mà bảo chút ít. Thời ngày xưa của ông đây, lái xe cho các sếp là quyền lực lắm đấy, có biết không hả?
Elly dừng lại, suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này tôi sẽ giúp cậu. Dù sao thì qua sự việc vừa rồi, cậu cũng có chút ít công lao trong việc cứu các thành chủ khỏi nguy hiểm”
“Ơ…chào cô!”
Nền đất bỗng nhiên nở ra rồi một t·iếng n·ổ vang lên làm rung chuyển mặt đất. Đất đá bắn tung tóe ra xung quanh. Một miệng hố lớn lộ ra trên mặt đất, như bị ai đó từ dưới đánh bay lên.
“Hay ta được khen thưởng vì đã có công cứu người?”
“Vậy không có gì nữa thì tôi xin cáo từ”
“Vậy à?”
“Tạm thời cậu không được đi khỏi Song Giang một thời gian”
Người lái xe sợ xanh mặt khi thấy Long đập tung cửa nóc, chui xuống ngồi bên cạnh.
Giác Thanh nói vọng ra.
Vút…một sợi xích đen như màn đêm phóng v·út lên, cắm chặt xuống nền đất. Theo sau sợi xích là một bóng người đang nắm lấy xích, từ từ bò lên.
Thành Vũ nghi hoặc.
Gã ngã ngửa ra phía sau, kêu la thảm thiết.
“Ý chú là Thành Phong, phó thành chủ à?”
Thành Vũ hậm hực nghĩ trong lòng.
“Tôi muốn tìm hiểu sự việc trước đây khi cậu và đại tiểu thư đối mặt với con rắn cấp S.”
Elly rút trong người một tờ giấy, đặt trước mặt Vũ khiến gã cảm thấy lạnh gáy. Đó chính là bản đăng ký với Hiệp hội vận chuyển mà gã đã ký hỏng. Chữ “Lưu Thành Vũ” còn lù lù ở đó.
Gã tài xế thấy bên đường có một người mặc giáp đen thì bèn đạp ga phóng qua, miệng chửi “Đ·m, định lừa bố mày để c·ướp xe à? Còn non lắm”
Giác Thanh hỏi
Elly nói tiếp.
“Vậy thì lạ thật”
“Vâng, nhờ cô giúp cho”
“Cô tên gì nhỉ?”
“Có lẽ giả thuyêt của thầy là đúng, tôi là một sản phẩm của một thí nghiệm khoa học.”
“Chào cậu…An!”
Giác Thanh trả lời.
Thành Vũ ngập ngừng một lúc rồi hít một hơi kể:
Thành Vũ phủ nhận ký ức tiền kiếp.
Giác Thanh im lặng, trong mắt y khong hề có sự nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Grao” từ trong hang lại vọng ra tiếng gầm điếc tai, một thân hình khổng lồ chui ra, trên thân thể đầy về thương, một sinh vật giống như con rồng màu trắng với đôi mắt mờ đục. Trên đầu sinh vật này, ả xác sống lừng lữn đứng đó, nhìn về hướng bắc rồi ô lên một tiếng, đoàn xác sống rùng rùng di chuyển. Sâu bên trong hang động, xác thây ma chất cao như núi, 2 con mèo nằm đó, đầu b·ị đ·ánh nát bấy…
“Tôi biết, vì thế tôi mới đổi tên là Lưu An”
“Ồ, vậy tên thật của cậu là Lưu Thành Vũ?”
“Pằng…pằng…pằng!!!”
“Bộ xương đó có thể là cha mẹ nhiều đời, nhiều kiếp trước của đức thế tôn, cũng có thể là con cái, người thân nhiều đời, nhiều kiếp trước của đức thế tôn. Chú cũng có thể là người thân của ta, thành chủ cũng có thể…”
Nhưng một kẻ ở gần đáy xã hội mà lại là thời kỳ đạo đức sụp đổ, tổ chức xã hội tan nát thì có lẽ họ sẽ không ngần ngại mà sút ra ngoài, thậm chí với sức mạnh và quyền lực kia, chẳng có gì đảm bảo họ sẽ không đập c·hết mình cho bõ tức. Nhất là trong thời điểm người thân của họ vừa mất.
Rồi Long nhìn tấm thẻ hiệp hội của gã lái xe… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ồ, ra là vậy!”
“Liệu tôi có nên kể câu chuyện này cho Mộc Trà, cho Thành Phong không?
Vùng đất cách cửa hang không xa.
An ninh tại Song Giang cũng được thắt chặt bởi đại diện các thành khác sẽ tới tham dự t·ang l·ễ.
Elly gật đầu, trong đầu lập tức hiểu ra vấn đề ở phía Trịnh Vĩnh.
“Elly”
“Không!” Vũ lắc đầu.
Long chửi to khi từ xa vang lại tiếng hú man dại. Hắn vội đứng lên, thu lấy sợi xích quanh người, làm thành một hộ giáp màu đen rồi nhanh chóng đi khỏi chỗ này. Dường như Long đang bị đám xác sống kia truy đuổi.
Vũ kể lại, không giấu điều này.
“Con mẹ mày, thử gì đấm thẳng vào mồm ông” Vũ tức giận nghĩ trong lòng.
Chương 25: Lời thề
“Có thể đó là ký ức tiền kiếp của chú. Những trường hợp như chú không phải là hiếm. Ít nhất trước Đại Huỷ Diệt đã ghi nhận nhiều người sau t·ai n·ạn đã nhớ lại những ký ức từ rất nhiều kiếp trước”
“Thật ra…tôi có chút họ hàng xa. Cụ nội tôi với cha của thành chủ là anh em họ”
“Thật ra tôi không mât trí nhớ. Tôi là cha của thành chủ, ông nội của Mộc Trà. Khi thầy gặp tôi lúc lúc tôi tỉnh lại sau khi đ·ã c·hết cách đây 20 năm. Tôi không biết lú do gì mình sống lại và trẻ lại năm 20 tuổi. Lúc tôi c·hết đã 75 tuổi”
“Cô làm cái gì vậy?”
“Có lẽ vậy!” Vũ uể oải đáp lời.
“Không, đó không phải tiền kiếp. Cơ thể này, hình dáng này đúng là tôi của năm 20 tuổi”
Vũ lắc đầu, cố tìm cách để giải thích một cách hợp lý nhưng không tìm nổi lý do.
“Vâng!” Vũ gật đầu xác nhận khiến cho Giác Thanh đứng gần cảm thấy lo lắng.
Thành Song Giang bao phủ một không khí t·ang t·hương. Khắp đường phố, trên những bức tường thành đều treo cờ đen. Đường phố vắng lặng, tất cả hoạt động đều bị cấm trong thời gian diễn ra t·ang l·ễ thành chủ.
“Đúng vậy, Hiệp hội đã kiểm tra qua và xác nhận”
“Bốp” đầu hắn bị tát một cái, văng khỏi cần cổ, lăn lông lốc ra ghế sau. Long vẩy vẩy tay, kéo cái xác khỏi ghế lái rồi ngồi vào, nắm lấy vô lăng. Y sờ sờ vô lăng, mỉm cười:
Long lõa thể nằm trên nền đất, mắt nhắm nghiền, trận đại chiến với đám tỉnh thức giả rồi cả vạn con xác sống khiến hắn kiệt sức, mãi mới có thể chạy thoát.
Elly vừa nói, vừa đưa ra trước mặt Vũ một thiết bị xem video. Vũ cầm lên, xem qua, những hình ảnh khiến gã cảm thấy khó hiểu. Video được quay lại từ phía sau lưng gã, ngay lúc con rắn lao xuống t·ấn c·ông rồi đột nhiên nó nhồng lên và chạy trốn.
“Ủa, gì vậy? Gì vậy? Mắc mớ gì không cho ông đi khỏi Song Giang. Ông còn phải kiếm cơm nữa. Không đi làm thì đứa nào nuôi ông?” Vũ tiếp tục hậm hực.
Giác Thanh đứng gần, thấy đột nhiên Elly ra tay với Vũ thì kêu lên khiến những người bên ngoài đột nhiên chạy vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.