Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Trước đám tang
Tên lính nói rồi trao cho Giác Thanh một tấm thẻ, bên trên có ghi “Ban phục vụ l·ễ t·ang, họ tên: Lưu An”
“Cứ cãi qua cãi lại như thế này chi bằng chúng ta biểu quyết!”
“Được rồi, cứ vậy!”
“Đúng, biểu quyết!”
“Chúng ta ở đây ai cũng đau buồn trước sự ra đi của thành chủ. Việc quan trọng trước mắt là lo hậu sự cho thành chủ. Một việc quan trọng không kém đó là Song Giang cần một thành chủ mới”.
“Vậy xin nhờ sư phụ chuyển cái này cho hắn, của cô Elly gửi cho”
Y mở cửa, một binh sỹ đứng trước cửa hỏi:
Xung quanh là các nhân vật đầu não cấp cao của Song Giang. Mộc Trà không tham gia vào cuộc họp này, nàng đang quỳ trước l·inh c·ữu của cha ở đại sảnh.
Sau này Yến Hoa được gả cho Thành Nam, Long theo chị đến Song Giang vẫn chỉ để bảo vệ. Và lúc này, Long gặp Trà rồi nảy sinh tình cảm. Trái ngược với Long, Trà lại đầy sôi nổi và nhiệt huyết. Nàng đi khắp nơi, đương đầu với mọi thử thách, nhận mọi nhiệm vụ nguy hiểm. Cái này không trách được nàng bởi vì chảy trong người Mộc Trà là dòng máu họ Lưu.
Yến Hoa lắc đầu.
“Vì sao không g·iết Long?”
“Quân Vệ Thành ủng hộ Lưu thiếu gia” Trịnh Vĩnh nói to. Y mới được bổ nhiệm làm đoàn trưởng phụ trách quân bảo vệ thành Song Giang.
“Từ từ đã các vị, thành chủ chưa được an táng. Theo ta như vậy, để thành chủ được an nghỉ rồi chúng ta tiến hành biểu quyết, mọi người thấy sao? Hôm nay ta triệu tập mọi người chỉ để thông báo là chúng ta sẽ chọn ra thành chủ mới mà thôi”
Trầm ngâm một lúc khiến cho Mộc Trà khó chịu, lão bèn nói:
“Đấy là ba em kể, cái gì cũng phải rõ ràng. Tuy em không ưa con bé và nó cũng chẳng vui vẻ gì với em nhưng em không muốn oan ức cho nó”.
“Cái gì!” Phong toàn thân nổi da gà. Y không tin vào những gì mình nghe được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ đứng đó một lúc rồi lại chầm chậm dạo qua các căn phòng khác, tựa như đang đi theo những bước chân của Nam khi xưa. Căn nhà này Vũ chuyển đến khi Nam bắt đầu vào cấp 3. Qua bao nhiêu năm tháng, nó lưu giữ lại những bước trưởng thành của Nam.
Yến Hoa nói như rít lên từng cơn.
Yến Hoa nói.
“Ba c·hết là do ta” Mộc Trà lắc đầu khóc.
Vương Bá Hạ chống gậy, chậm rãi bước đến cạnh Mộc Trà, cúi xuống khuyên.
“An táng Nam xong, có lẽ mẹ con em sẽ về lại Yên Hòa”
Thành Phong ngồi ở vị trí trung tâm, chỗ này trước đây em trai y là Thành Nam thường ngồi. Đó là vị trí trung tâm của phòng nghị sự. Sau khi Nam q·ua đ·ời, Phong tạm thời nắm giữ chức vị cao nhất Song Giang.
“Có lệnh từ phó thành chủ, quân tiên phong, quân pháo đài Huyền Vũ, Thanh Long và Chu Tước phải rút ra đóng trại ở vùng 1. Quân Bạch Hổ phối hợp với Vệ Thành tiếp nhận các vị trí ở vùng 2 và 3 để đảm bảo an ninh cho t·ang l·ễ ngày mai”
Elly nhìn Vương Bá Hạ, cả hai đều lờ mờ đoán được những chuyển động của thời cuộc đang diễn ra. Một cái bẫy lớn đang giăng ra mà Mộc Trà dù không muốn cũng vẫn phải bước vào trong đó.
Từ ngoài cửa chính vào tới ban thờ đã được trải một tấm thảm màu đen. Hai bên ban thờ, cờ tang rủ xuống, thỉnh thoảng lại đu đưa khi có những cơn gió thổi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành Phong nói rồi liếc nhìn một lượt.
“Anh thấy đấy, những vị trí chủ chốt của Song Giang đều ủng hộ con bé lên làm thành chủ. Đâu có chỗ cho thằng Vinh. Nhỡ đâu một ngày, con bé đó không vui thì thằng Vinh khó sống. Nếu thằng Vinh có mệnh hệ gì, làm sao em sống được”
Bên trái y là Yến Hoa còn sau lưng cô ta, lão béo chễm chệ ngồi trên một chiếc ghế bành lớn có đệm. Thành Vinh cũng không có mặt trong cuộc nghị sự này.
Lão béo đối đáp với Elly, lời lẽ vô cùng hống hách. Nhưng mà lời lão nói cũng không có gì là sai.
Linh cữu Nam được đặt trang trọng trước sảnh lớn của Lưu Phủ. Trước quan tài, một ban thờ lớn đã được dựng lên vô cùng trang trọng. Ở hai bên, các tỉnh thức giả cấp 3 trong tang phục đứng nghiêm trang canh gác.
Song Giang cũng như 11 lãnh thổ còn lại, đều do “Thành chủ” nắm giữ quyền lực cao nhất. Kế đến là các “Lãnh chúa” sở hữu những pháo đài nằm trong phần lãnh thổ.
Yến Hoa mắt sắc như dao cạo, liếc một vòng quanh trong phòng nghị sự.
Yến Hoa tay run run siết chặt, liếc trộm về phía Thành Phong, nét mặt ông ta cũng có vẻ không khá hơn là bao. Những người nắm vị trí quan trọng của lãnh thổ Song Giang, những người đã vào sinh ra tử, lập nhiều công trạng đều lên tiếng ủng hộ Mộc Trà.
Yến Hoa xoay qua nhìn Phong, ánh mắt rất lạ. Phong lúng túng khi bị Yến Hoa dùng ánh mắt đó mà nhìn mình, y vội quay mặt đi chỗ khác.
“...Đúng như ngài Thành Phong nói, Song Giang cần một thành chủ mới để ổn định tình hình. Theo lẽ thông thường thì việc này xin để lại gia đình quyết định, các lãnh chúa và đoàn trưởng có mặt hôm nay đều ủng hộ các quyết định của gia đình. Cá nhân pháo đài Bạch Hổ thì luôn luôn ủng hộ Thành Vinh và phu nhân” y nói tiếp, thanh âm trầm ổn, hướng về phía Yến Hoa và Thành Phong.
“Không thể!” Phong bủn rủn chân tay khi nghe câu chuyện trên.
“Chuyện như vậy thật quá tốt cho chúng ta” Thành Phong làm ra một bộ mặt cười đối với tất cả những ai đang có mặt trong nghị phòng.
Elly đột nhiên chất vấn Thành Phong, mặt hướng lão béo.
“Ai đến giờ này?”
“Không g·iết nổi!”
“Truyền thống của Đại Nam Quốc từ xưa đến nay đều là cha truyền con nối, con trai sẽ được kế nghiệp”
“Trước đây ta đã bàn với thành chủ quá cố là sẽ hợp nhất 2 lãnh thổ làm một. Ta cũng già rồi, cũng sắp đến lúc phải lui về nhường chỗ cho người trẻ. Các người thử nghĩ xem nếu hợp nhất thì chẳng phải các người có lợi ích lớn sao? Ta thì chỉ có duy nhất đứa cháu ngoại, không để cho nó thì cho ai?”
“Biểu quyết đi”
Long vốn là trẻ mồ côi ở thành Yên Hòa được lão béo nhặt về nuôi vì thấy được y có tố chất của một tỉnh thức giả. Quả thật là lão béo không nhìn lầm khi mới còn trẻ đã 4 lần thức tỉnh. Nhưng Long không xuất hiện bên ngoài, chỉ đi theo bảo vệ Yến Hoa nên có rất ít người nghe đến danh tính của y.
Trong một lần ra ngoài, Trà đã b·ị t·hương rất nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Vì muốn Trà không gặp hiểm nguy, Long quyết định thức tỉnh lần thứ 5 để có được sức mạnh thần thánh, để có thể hiện thực hóa mong muốn của hắn, đó là bảo vệ Trà. Đó là tất cả những gì Mộc Trà biết.
“Đại tiểu thư đừng đổ tại bản thân. Đời người ai cũng có sai lầm, quan trọng là mình phải đứng lên sau sai lầm. Hiện nay Song Giang cần tiểu thư chèo lái. Cái đó mới là điều cần thiết nhất trong thời điểm này”.
Trên đỉnh tòa nhà ấy, một người con gái mặc đồ trắng, tóc dài bay trong gió đang lặng yên nhìn về phía thành Song Giang. Người con gái kia vẻ mặt đượm buồn, quay đầu nhìn Vũ. Gã nhận ra sự đau khổ đang hiện diện trên khuôn mặt ấy. Nỗi đau giống như người ta mất thứ gì đó thân thuộc.
“Hãy chấp hành mệnh lệnh…”
Elly nhận thấy phần thắng đang nghiêng về Mộc Trà với sự ủng hộ của những lá phiếu rất quan trọng bèn tận dụng thời cơ, tránh đêm dài lắm mộng.
“Vì vậy ta đã kể chuyện này cho cha con và Tần Mục. Long nó là con ta, nó như vậy ta cũng đau lòng lắm nhưng vì đại cục, chúng ta đã bí mật phá đám lần thức tỉnh thứ 5 của nó. Nhưng không ngờ là nó không làm sao. Bởi vậy 3 chúng ta nhân lúc nó còn chưa ổn định năng lực, đã phong bế sức mạnh của nó và đưa vào kén ngủ. Cất giữ tại Thiên Thành, không hiểu sao nó lại xuất hiện ở cái hang đó.”
“Cái c·hết của Nam, có liên quan đến Mộc Trà. Nó đã gián tiếp g·iết anh ấy!”
Sau khi Elly và lão bà kia dời đi, bóng lão béo xuất hiện, Mộc Trà liền tiến lại:
“Sao em lại nói thế?” Phong cao giọng.
Lập tức mọi người đổ dồn ánh mắt về phía lão béo khiến lão cảm thấy khó chịu.
Yến Hoa rơi xuống mấy giọt nước mắt, khụt khịt mũi.
“Ông Hòa! Mộc Trà có chuyện cần hỏi, xin nán lại”
Lãnh chúa pháo đài Thanh Long, Hoàng Công Phúc lên tiếng, giọng nói sang sảng đầy khí chất. Công Phúc chỉ khoảng hơn 30 tuổi, ngũ quan cân đối, người tầm thước, mái tóc nửa đen nửa trắng, phủ dài qua vai, một thân giáp trắng có họa tiết rồng đen trước ngực đang nhe nanh múa vuốt. Công Phúc từ lâu đã muốn trở thành rể họ Lưu.
Tùy theo năng lực của từng lãnh thổ mà sở hữu số lượng các pháo đài khác nhau. Song Giang có 4 pháo đài là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Ngoài 3 vị lãnh chúa kia, Mộc Trà là lãnh chúa pháo đài Chu Tước. Những vị lãnh chúa kia tuy là thức tỉnh giả cấp 3 nhưng sức mạnh của họ vượt xa những người cùng cấp còn lại, chỉ thua kém thành chủ và đại tiểu thư mà thôi.
Phong nói rồi tự nhiên quay đầu nhìn quanh giống như tên trộm. Chợt y đưa tay quàng vào eo Yến Hoa, định kéo vào lòng. Cô ả nhẹ nhàng di chuyển tấm thân ngọc ngà, đẩy tay y ra, thở dài: “Đừng anh, Nam vừa mới…”
Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến Giác Thanh đang ngồi thiền chợt mở to mắt.
Ở cách đó không xa, Vũ đứng trong căn hộ của mình, gã đang đứng giữa căn phòng khi trước là của gia đình Nam. Trong lòng gã đau đớn, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa tràn về. Không ngờ cha mẹ phải khóc con. Gã bị cấm dời khỏi Song Giang nhưng nhờ đường hầm bí mật nên có thể trốn ra ngoài bất cứ lúc nào mình muốn.
“Quân Tiên Phong ủng hộ đại tiểu thư” đoàn phó quân tiên phong Elly liếc Trịnh Vĩnh, ánh mắt như muốn nói “Ta biết hết những việc bẩn thỉu của ngươi đó” khiến y bỗng nhiên cảm thấy nhột.
Mộc Trà hơi chấn động trước lời kể của lão béo nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh để nghe.
Mộc Trà im lặng khiến Elly sốt ruột: “Đại tiểu thư xin cho chỉ thị”.
“Cho gặp Lưu An”
Võ Đoàn Hoàng Anh, lãnh chúa pháo đài Bạch Hổ chia sẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đồng ý!”
Phong ngập ngừng.
“À, ừ…chuyện kia. Em đừng lo lắng. Anh sẽ nghĩ cách cho thằng Vinh”.
“Nên mọi người mới cho hắn vào kén ngủ?”
Ánh mắt Phong chuyển sang một trạng thái khác, trừng trừng nhìn xuống đường. Yến Hoa khẽ liếc thái độ rồi thở dài.
“Pháo đài Thanh Long ủng hộ đại tiểu thư”
Nhưng mọi người cũng lập tức hiểu rằng ý tứ của việc hợp nhất này nghĩa là như thế nào. Nếu muốn hợp nhất thì chỉ duy một người đạt được điều kiện nắm cả 2 vùng lãnh thổ. Mọi chú ý đổ dồn về phía Yến Hoa.
Gã thở dài buồn bã rồi bước ra ngoài ban công, nơi Nam hay ngồi h·út t·huốc. Vũ vô thức nhìn xuống nền, cố tìm những đ·ầu l·ọc thuốc lá, những tàn thuốc mà Nam hay vứt ra đó rồi khiến bà Nga mỗi lần quét dọn là lại càu nhàu.
Lão béo thở dài, trong đầu lộn xộn các ký ức, các thông tin, các câu chuyện. Biết kể như thế nào.
Long lại muốn g·iết người ư? Mộc Trà không tin. Long của ngày trước không phải là kẻ tham lam hay có bất cứ vọng tưởng gì.
“Thú vị đấy, nhưng mà pháo đài Thanh Long cũng vậy” Công Phúc vén một bên tóc trắng hướng về phía lão bà kia mỉm cười nói.
Phong nghiến răng.
Ngay lúc đó, Elly hớt hải chạy đến, thì thầm:
“Lúc nãy ba có nói chuyện với em. Ông nói đã có cách. Cái chính là anh có muốn làm không”
Nhìn Mộc Trà đang trầm ngâm nghĩ ngợi, con mắt lão béo đột nhiên rực sáng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn…
Mộc Trà quỳ trước l·inh c·ữu, một thân áo tang, trên đầu đội mũ tang, tâm trạng nàng lúc này rối bời. Mộc Trà cảm thấy có lỗi lớn đối với c·ái c·hết của cha. Giá như lúc đó nàng tham chiến cùng, có lẽ Nam vẫn còn sống. Nhưng vì sao nàng lại phải tham chiến? Chẳng có lý do nào để nàng xuống tay với Long, mối tình đầu và cũng là duy nhất cho tới thời điểm này.
“Chuyện của Long là thế nào? Ông và ba nói rằng anh ấy đ·ã c·hết, không qua được mũi tiêm thứ 5”.
Hai vị lãnh chúa nói vậy, thái độ Yến Hoa có vẻ khó chịu. Lão béo ngồi sau hình như cũng mấy vui vẻ nhưng cố gắng thể hiện thái độ không quan tâm đến vấn đề của Song Giang.
Tên lính đưa cho Giác Thanh một tấm thẻ, dặn:
***
“Ba ơi!” Mộc Trà lí nhí, nước mắt rơi lã chã, nắm tay siết chặt.
Yến Hoa nói, khuôn mặt ánh lên sự hận thù.
“Trần thành chủ cũng là người nhà. Bao năm nay thành Yên Hòa và Song Giang đã coi nhau như ruột thịt” Thành Phong trả lời, có vẻ muốn nói đỡ cho lão béo.
Lão béo làm một bộ mặt đau thương, chờ đợi câu hỏi
Lão béo lắc đầu thở dài.
“Sao! Sao lại về?”
Từ phía sau cô, một bóng người cao lớn bước tới, im lặng rồi tiến đến đứng sát với Yên Hoa.
Yến Hoa nói.
“Em cũng không tin được nhưng Long và Trà, chúng vốn đã có tình cảm với nhau. Hơn nữa lý do mà cha em và Nam phải xuống tay với thằng con hoang đó chính là vì nó muốn đạp hết lên tất cả. Đạp hết tất cả, nó muốn g·iết em, g·iết thằng Vinh, bố nó và…Nam, là vì con Trà” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ cất tiếng gọi lớn.
Yến Hoa đứng lặng im trên sân thượng, nhìn xuống phía dưới. Thành Song Giang im lìm trong màn đêm, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt trải xuống. Yến Hoa tuy trên thân mặc tang phục nhưng vẫn làm tôn lên những đường cong c·hết người. Mái tóc dài và mượt như tơ của cô ta được cuốn lên cao, khoe rõ chiếc cổ trắng muốt.
“Này cô bé, ngày xưa bố vợ của vua được gọi là quốc trượng đó nhé. Sau Đại Hủy Diệt thì các thành chủ cũng được coi là vua một cõi rồi, ta đây so với quốc trượng thì không khác nhau là mấy. Song Giang được như ngày nay cũng có phần của ta đó”
***
Những vị trí cấp cao còn lại, một số ít thì ủng hộ Thành Vinh còn phần lớn đều ngả về phe Mộc Trà. Có thể thấy, những vị ủng hộ Thành Vinh hầu hết đều nắm các chức vụ không phải trực tiếp tác chiến bên ngoài thành. Còn lại những người ủng hộ Mộc Trà hầu như đã kinh qua bao nhiêu trận chiến đấu ác liệt với Thành Nam trước đây và sau này là Mộc Trà.
“Lão vẫn không đổi ý đâu, pháo đài Huyền Vũ chỉ ủng hổ một người duy nhất là Mộc Trà” Vương Bá Hạ nắm cây trượng, nhấc lên khỏi mặt đất rồi gõ kịch một cái xuống nền, đáp lại.
“Nga!”
“Phó thành chủ xin cho hỏi, đây là cuộc họp nội bộ Song Giang, vì sao người ngoài lại được tham dự?”
“Được rồi, anh sẽ để quân Vệ Thành điều tra.”
“Cái gì!” Vương Bá Hạ trợn mắt, gõ gậy cộp một cái xuống nền.
“Đại tiểu thư đi nghỉ đi, ngày mai còn đưa tiễn thành chủ”
Trịnh Vĩnh ngồi phía xa, lên tiếng ủng hộ.
“Không! Em không phải đi đâu cả. Đây là nhà của em. Nếu đúng như em nói, thì tội của con bé không thể tha được. Chuyện này anh sẽ cho người điều tra và xử lý. Đây thật sự là một tội lớn”
“Em đừng đau buồn quá, con người sống c·hết đều có số mệnh cả”
Bóng áo trắng quay người rồi biến mất như sương khói…
Không khí chợt nhiên trùng xuồng, Elly đảo mắt xung quanh, thấy các nhân vật tiếng tăm khác cũng có vẻ xuôi với phương án này thì thở dài. Cô linh cảm mọi chuyện không hề dễ dàng nếu để qua đám tang. Nhưng không thể làm gì hơn được.
“ Ài, thật ra là trước khi đưa vào kén ngủ, chúng ta đã phải phong bế lại sức mạnh của y. Phương pháp này là do Tần Mục nghĩ ra. Kết quả thì như con thấy đó”
Yến Hoa và lão béo mặt xanh xao, những tiếng hô biểu quyết khiến lỗ tai họ bùng nhùng.
Lão béo đứng lên, thong thả đáp. Lời của lão vừa nói ra đã khiến nhiều nhân vật trong nghị phòng xao động. Hợp nhất 2 lãnh thổ, tài nguyên tăng lên, địa vị cũng thêm phần cao hơn với các lãnh thổ còn lại.
Vũ định trèo lên lan can ngồi thì chợt nheo mắt nhìn về phía tòa nhà phía xa, cách một vài con phố. Gã gai người, miệng lắp bắp: “Nga…!”
“Pháo đài Huyền Vũ, cũng toàn lực ủng hộ đại tiểu thư!” bà lão lãnh chúa pháo đài Huyền Vũ, Vương Bá Hạ trên tay cầm một cây đại trượng đầu rồng, mái tóc bạc trắng được vấn cao lên, trang sức đi kèm toàn hàng cực phẩm khiến bà tỏa ra một loại khí phách không thể coi thường. Bà lão mặc một chiếc áo dài màu tím, một nửa bên trái thêu hình long quy oai phong lẫm liệt.
Người đàn ông kia chính là Thành Phong, phó thành chủ Song Giang, anh trai Thành Nam.
Mộc Trà nghi hoặc.
“Hoàng Anh tôi rất lấy làm đau buồn và xin được chia sẻ nỗi đau này với gia đình phu nhân”
“Cha em kể lúc chiến đấu với thằng con hoang đó, Trà không hề tham gia. Nó cứ đứng nhìn mọi người bị t·ấn c·ông. Khi Nam túm được thằng con hoang đó và những người của Global Shield chuẩn bị kết liểu hắn, con bé đã xông vào t·ấn c·ông bọn họ khiến cho bố nó bị g·iết”
“Không phải chuyện của Nam”
“Hắn không có ở đây, có chuyện gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ đứng đó, im lặng, trong lòng bao nhiêu thứ lộn xộn, rối bời. Hình bóng đó lại xuất hiện ngay trước mắt gã. Là “Nga” hay là ai khác?
Chương 26: Trước đám tang
Vương Bá Hạ nắm lấy long trượng, đứng thẳng lưng, nhìn về phía Thành Phong rồi Yến Hoa và lão béo bằng ánh mắt khác lạ rồi nhếch mép cười. Cả ba người như bị chiếu tướng, vội quay mặt đi chỗ khác. Bà già này liền đó chống gậy cồm cộp, dời khỏi phòng nghị sự.
“Dĩ nhiên anh muốn làm chứ. Lúc trước Nam có hỏi ý kiến anh về việc này, anh đã nói muốn thằng Vinh kế nghiệp. Dù thế nào thì nó…cũng là huyết mạch của họ Lưu”
“Để sau khi an táng thành chủ đã”
Nghe vậy, Phong vội vàng rút tay lại, có vẻ ngượng ngùng, lí nhí nói: “Anh xin lỗi!”
“Chuyện này vốn không định kể với con nhưng mà đã đến nước này ta đành phải nói ra. Tất cả cũng là vì nó yêu con quá. Nó muốn con trở thành người phụ nữ quyền lực nhất Minh Địa. Trước hôm lên Thiên Thành, ta phát hiện ra nó có ý định sẽ tiêu diệt hết mọi người ở Yên Hòa và Song Giang trong đó có ta, cha con, em trai con và…à…mẹ kế của con.”
“Đúng vậy, tuy là đã xảy ra Đại Hủy Diệt, Đại Nam Quốc không còn nhưng chúng ta vẫn cần phải giữ lại truyền thống. Ta thấy nên để Thành Vinh nối nghiệp cha”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.