Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 45: Sát thủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Sát thủ


Đám lính chĩa s·ú·n·g về phía Vương Yến và những chỉ huy.

Triệu Vương Sơn lúc lắc cái đầu, nói.

“Dĩ nhiên là sẽ có phần của anh khi tôi hoàn thành công việc của mình rồi”

“Đại tiểu thư! Vẫn khỏe chứ”

“Đi thôi!”

“Đùng” chiếc xe thứ 2 cũng chịu chung số phận khi nhận tiếp một luồng pháp laser.

Vương Sơn xoa xoa tay.

Vương Sơn híp mắt nhìn người chỉ huy, đe dọa rồi quét mắt xung quanh.

Y ngồi yên, mắt khép hờ. Bộ quần áo da dầy cộp, phủ đầy bụi. Trên bàn là 2 thanh đoản kiếm được bọc lại cẩn thận trong một túi bằng da, để bên cạnh chai rượu có màu cánh gián. Một áo choàng lông sói màu xám được vắt phía sau ghế y ngồi.

“Còn thế nào nữa? Là thanh trừng. Thanh trừng nội bộ đó. Các người đừng nghĩ đến việc kháng cự nếu không ngày này sang năm sẽ có cỗ”

Trong một quán rượu nhỏ ở góc thành Song Giang, tiếng nhạc xập xình vang lên, xen vào những làn khói thuốc nghi ngút, một gã thanh niên khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi to dài, quặp xuống như mỏ đại bàng. Từ thái dương xuống đến mép trái là 3 vết sẹo song song với nhau, giống như bị móng vuốt của một con quái thú nào rạch xuống.

Từ trên tường thành, Triệu Vương Yến đưa tay vẫy vẫy Mộc Trà, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng.

Tay bartender bắt đầu câu chuyện, Asin chăm chú lắng nghe, tựa như tiếng nhạc xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến sự tập trung của hắn.

Triệu Vương Sơn quay người, chạy xuống phía dưới chân tường thành, đã có một đoàn người chờ sẵn.

“Sao anh không làm vụ lớn đó?”

“Bẫy gì? Ngươi bị ngáo à? Không thấy toàn quân của chúng đã bỏ chạy hết. Pháo bắn bất ngờ vậy thì lấy đâu ra thời gian mà chạy kịp?”

Asin chằm chặp nhìn tay bartender.

Tên chỉ huy đi cùng ngạc nhiên.

“Ông không sợ tôi bỏ độc vào à”

“Có việc gì mà Song Giang lại vinh hạnh tiếp đón anh Asin thế này?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Sơn hiểu ra vấn đề bèn thở dài: (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Vương Yến vừa nói vừa chạy lên cầu thang, những người chỉ huy cũng theo sát. Phía dưới, binh lính của phe cô ta đã hoàn toàn áp đảo.

“Mày định về phe với cái đứa đang bị truy nã vì tội thông đồng g·iết thành chủ à?”

“Đi đâu?”

“Làm thêm mấy nhát nữa cho yên tâm nhỉ?”

“Gã nào cơ?”

“Chốt đơn!”

Tay bartender nói rồi đứng lên khỏi ghế, mỉm cười: “Vậy nhé, giờ tôi phải đi làm đây, chúc anh may mắn”

“Cái này là tùy đại tiểu thư thôi, vật trong tay người, muốn đưa cho ai thì đưa, ta không ý kiến”

“Lựa chọn rất thông minh”

“Tôi đùa chút thôi. Tôi muốn bảy phần trăm giá trị giải thưởng mà anh kiếm được”

Xe của Vương Sơn sau cú đánh lái gấp thì không giữ được thăng bằng, lộn nhào mấy vòng trên đường rồi lăn tới trước mặt Mộc Trà.

Vương Yến tức giận định nói câu gì nhưng lại thôi, cô nàng tính quay người dời đi nhưng lập tức đã bị chặn lại. Xung quanh đông đảo binh lính, tất cả đồng loạt chĩa v·ũ k·hí vào đám người của Vương Yến.

***

Vương Sơn làm một bộ mặt tươi cười nhìn nàng, bộ dáng xum xoe.

Vương Yến và mấy người chỉ huy nhìn theo với thái độ khác lạ

Hắn kéo ghế đối diện, ngồi xuống. Thanh niên mặt sẹo ngước mắt nhìn rồi tiếp tục bốc lạc cho vào mồm nhai.

“Khốn kiếp!”

“Tôi muốn biết thêm thông tin về gã kia” Asin nói.

Những tên lính đang chĩa s·ú·n·g vào Triệu Vương Yến và những người chỉ huy của phe cô ta bỗng thấy mạng sườn bị một vật gì thúc vào. Chúng quay sang nhìn thì thấy rất nhiều đồng đội đang hướng v·ũ k·hí về phía mình.

“Ngài định đích thân mình ra ư?”

“Nào, tôi có thể giúp gì được cho anh?”

Vương Sơn đau đớn bò lên trong chiếc xe bị lật, y vồ lấy điện đàm, thét lớn.

“Anh là đồ…”

Asin lắc đầu. Nghe đối phương nói vậy, tay bartender cười xòa.

Chiếc xe tải b·ốc c·háy trơ khung bị ném mạnh về phía đoàn xe của Vương Sơn, tên lái xe đánh mạnh tay lái, chiếc SUV chòng chành né qua một bên, những chiếc đi sau không kịp tránh, lãnh trọn chiếc xe tải đang cháy đùng đùng, toàn bộ hốt hoảng tan rã đội hình. Chiếc thì lao vào vệ đường, chiếc thì đâm vào đít xe đằng trước, khung cảnh thật thê thảm.

Luồng laser xé rách không gian, phóng thẳng tới chiếc xe chỉ huy đi đầu. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, chiếc xe như bị một bàn tay vô hình, bốc khỏi mặt đất rồi rơi xuống, chổng 4 bánh lên trời, lửa bốc lên ngùn ngụt.

Mộc Trà nói rồi vươn bàn tay sắt thép về phía Vương Sơn, tóm lấy rồi nhấc bổng lên, xách hắn như xách c·h·ó. Từ phía xa, những binh lính bỏ chạy lúc trước đồng loạt xuất hiện. Elly cũng đi cùng bọn họ. Hóa ra đó là một cái bẫy. Nếu Vương Sơn ở lại trong pháo đài thì rất có thể cái giá phải trả sẽ cao hơn. Những việc này, đều do một tay Elly đạo diễn.

“Vụ này chắc phải hơn, tên này có vẻ khó nhằn, chỉ sợ anh thất bại”

“Keng”

Tay bartender ra vẻ ngơ ngác, không hiểu đối phương đang nói gì.

Mộc Trà đưa ra giải pháp của mình khiến mắt phải Vương Sơn giật giật mấy cái. Y lờ mờ đoán ra được đây vốn là một cái bẫy được thiết kế cho chính bản thân mình. Giá mà y khôn hơn một chút thì đã không gặp tình cảnh này.

“ĐCM nó! pháo laser, yểm trợ gấp!”

Asin đưa tay lên, hờ hững vẫy một cái rồi nốc cạn cốc rượu. Hắn đứng lên, choàng chiếc áo vào người, thu lại đôi đoản kiếm rồi lững thững bước về phía cửa ra vào…

Cánh cổng thép đồ sộ từ từ mở ra, đoàn xe rùng rùng chuyển động, nối đuôi nhau tiến về phía trước.

“Như cũ! Năm phần trăm”

Gã kia khựng lại, nhìn hạt lạc rồi cười ruồi, lại đặt lại về đĩa, phủi phủi tay.

“Nhốt hết bọn chúng lại. Tước hết quyền chỉ huy của chúng”

Từ trong đám lửa, Mộc Trà trong bộ chiến giáp hùng hổ bước ra.

Lúc này, từ phía đường lớn, một đoàn xe khác đang chạy tới khiến y sa sầm khuôn mặt. Đoàn xe dừng lại trước mặt Vương Sơn, từ chiếc SUV đi đầu, Vương Yến vội vã lao ra, hằm hằm nhìn người anh trai.

Những tên lính lúc trước còn đang hung hăng giờ đây đã quay ngoắt thái độ, đồng loạt hạ v·ũ k·hí.

“Tao có bảo nó g·iết đâu. Là thông đồng. Thông đồng g·iết người hiểu chưa con ngu này”

“Nào, đi ra hốt xác đại tiểu thư uy danh hiển hách nào!”

Vương Sơn hung hăng nhìn em gái.

Asin cười khẩy: “Anh vui tính thật. Anh biết tôi mà”

“Vậy thì anh hãy cho tôi thông tin về hắn”

“Phần là bao nhiêu?”

“Hướng tây à?”

“Cô Yến Hoa chắc hẳn sẽ vui lắm đây!” y huýt gió một bài hát mình yêu thích, phong thái bày ra trước mắt như một thằng trẻ trâu.

“Không!...không muốn” y lắc đầu, mồ hôi túa ra. Lúc này đâu phải thời điểm để nghĩ đến quyền lực. Đối mặt với Mộc Trà khi chưa mặc bộ giáp y còn chẳng có cửa mà ăn nổi thì hiện tại dù ăn thêm gan hùm, Vương Sơn cũng chịu c·hết.

Thanh niên nhấc chén uống cạn rượu rồi lại tiếp tục rót đầy, thò tay nhón mấy hạt lạc bỏ vào mồm nhai rốp rốp.

Cổng chính pháo đài Huyền Vũ rộng mở, Mộc Trà cứ thế xách cổ Triệu Vương Sơn bước tới. Phía sau, chiếc xe chở t·hi t·hể lãnh chúa Vương Bá Hạ cũng chầm chậm lăn bánh tiến vào.

Chương 45: Sát thủ

“Cậu làm như thế là không ổn đâu. Theo tin chúng tôi nắm được, Trần Yên Hòa là h·ung t·hủ còn chính Yến Hoa là người đã ra tay với lãnh chúa. Cậu định phục tùng kẻ thù của Song Giang sao?”

Vương Sơn cười khẩy, quay người bước về phía chiếc xe chuẩn bị sẵn.

“Số tiền này rất lớn đó. Gần bằng phần thưởng cho cái đầu của…”

“Người g·iết thành chủ không phải chị Trà”

Triệu Vương Sơn cười lên ha hả, thốt lên một câu bỉ ổi.

“Vậy ta đưa nó cho Vương Yến, ngươi nghĩ sao?”

Mấy người chỉ huy đi cùng Triệu Vương Yến căng thẳng nhìn về phía Vương Sơn.

Mộc Trà ném Long Trượng xuống trước mặt y, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn có vật này phải không?”

“Chào anh trai! Anh gặp chị Trà một lúc nhé!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh…anh dám làm thế à?”

Từ trên tường thành pháo đài, Vương Sơn lấy ống nhòm quan sát, hô lên thích thú. S·ú·n·g máy trên các vọng gác điên cuồng nã về phía đoàn chiến xa đang nằm im lìm. Một số lính bắn tỉa nhắm vào những người đang chạy trốn và bóp cò. Vài người ngã xuống, bất động.

Asin chăm chú suy nghĩ.

Tay bartender nói.

Tay bartender thò tay lấy một hạt lạc trong đĩa của gã tên là Asin kia, định cho vào mồm.

Gã bartender hỏi.

Khi đoàn xe của Vương Sơn tới gần thì bùng một cái, chiếc xe đang cháy đột nhiên bị một lực ném mạnh về phía y.

“Thôi được, bảy phần trăm. Anh sẽ nhận sau khi tiền về tay tôi” (đọc tại Qidian-VP.com)

Y đóng cửa xe rầm một cái rồi thúc giục lái xe.

“Hướng tây! Lần cuối cùng người của tôi báo là một kẻ giống hắn đã đi vào địa phận Ayutthaya cùng một nhà sư”

"Nhất đẳng huyền đai, không bằng dao phay chém lén."

Vương Yến nổi cáu.

Những chiếc phía sau phanh khựng lại, đâm vào nhau làm thành một đoàn dồn toa. Những người lính trên xe vội vàng nhẩy xuống, chạy chối c·hết về phía sau. Chỉ một thoáng, đoàn xe của Mộc Trà đã bị chặn lại, binh lính bỏ chạy hết.

“Tốt lắm!”

“Thôi, vào việc chính, mức bảy phần trăm tôi nghĩ không vấn đề gì với anh”

Asin im lặng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đôi mắt đầy diễu nhại. Y nhếch mép cười, mấy vết sẹo cũng méo mó theo.

Người lên tiếng là một vị chỉ huy đứng bên cạnh Vương Yến.

“Đúng vậy, tự tay ta phải lấy lại Long Trượng và Hổ Nha Đao. Ngoài ra còn bộ chiến giáp nữa. Không biết hình dáng của nó như thế nào?”

Những cô ả trong quán rượu ăn mặc hở hang khoe đùi trắng nõn và cặp v·ú đẫy đà, thỉnh thoảng liếc nhìn y rồi lại lả lướt mời chào, trêu đùa những gã khách khác, thỉnh thoảng rú lên cười một cách man rợ.

Nhưng nói đi nói lại, Triệu Vương Sơn từ xưa đến nay đều chỉ ăn chơi trác táng, giao du với toàn những phần tử lấy sung sướng làm tiêu chí thì làm gì có kinh nghiệm để đối phó với những người đã chinh chiến bao năm nay.

Vương Sơn nghiến răng.

Vương Sơn ngoảnh sang nói với thuộc hạ, pháo laser lập tức bồi thêm mấy cú nữa vào chiếc xe chỉ huy. Chiếc xe gần như tan nát, lửa c·háy r·ừng rực.

“Đi lên đài quan sát!”

Tay bartender cười vui, thò tay ra định bắt nhưng chợt nhớ đến điều gì liền rụt tay lại. Đối diện với sát thủ huyền thoại của Minh Địa phải vô cùng cẩn thận. Từ nãy đến giờ, tay bartender tuy cười nói hỉ hả nhưng các giác quan của hắn đang hoạt động hết công suất.

Tay bartender nói đến đây thì khựng lại, ánh mắt như điện quét nhìn xung quanh rồi thấp giọng: “Đại tiểu thư!”

Tay bartender rót chai whisky vào chiếc ly có 2 viên đá nhỏ rồi thảy về phía vị khách ngồi cuối bàn, sau đó lấy một chiếc khăn lau tay, đoạn hất hàm với đồng nghiệp ra điều trông giúp. Người này vừa lau tay vừa đi nhanh đến chỗ gã thanh niên có sẹo.

“Chuyện nào ra chuyện đó. Câu chuyện ngươi nghe là từ bọn phản loạn mà thôi. Phản bội thành chủ thì chỉ có con đường c·hết. Còn việc của mẹ ta, ta sẽ có cách, không cần ông phải lo. Bây giờ mọi chuyện ở Huyền Vũ đều nằm dưới sự quản lý của ta. Ai không phục thì bước lên”

“Quên cô ta đi, có nhiều thứ không phải cứ tiền là giải quyết được hết.”

Triệu Vương Sơn mặt tái như đít nhái, co chân đạp bung cánh cửa rồi lồm cồm bò ra. Bên ngoài, Mộc Trà trong bộ chiến giáp đã đợi sẵn.

“Bỏ v·ũ k·hí xuống hay là về với tổ tiên?”

“Nhưng đó có thể là cái bẫy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Sát thủ