Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Trước đại chiến (1)
“Dẫn đầu bọn chúng là một n·ữ q·uái vật. Ả ta cưỡi trên đầu một…con rồng!”
Long kể.
“Nếu bọn chúng t·ấn c·ông thì tôi chỉ sợ pháo đài này không trụ nổi”
“Không phải là anh làm lần đầu chứ?”
“Đáng tiếc là không có đủ nguyên liệu để làm rựa mận chứ mấy con c·h·ó này mà nấu rựa mận thì là số 1”
Andrew chờ đợi câu này của Long. Gã mỉm cười hiểu ý vị trong câu nói đó. Người bạn này của Andrew đang muốn xây dựng và bồi dưỡng lực lượng. Có câu nói này của Long, Andrew càng thêm quyết tâm sẽ đi cùng hắn.
Andrew lo lắng nói.
“Rầm!” cánh cửa đột nhiên bật mở, một người hớt hải chạy vào, giọng thảng thốt:
“Không mặc gì mà ra đây, cẩn thận kẻo ốm!”
“Trong đó có em?”
“Chuyện gì vậy?”
“Lần đầu đấy!” Long bĩu môi.
“Quân trinh sát báo về, cách đây gần 200 cây số, có một đoàn xác sống rất lớn. Hướng di chuyển là tới Kaluga”
“Đồ ăn đến rồi các em ơi!”
Long phân phó người thợ. Ông ta vâng dạ rồi sai người đem phần da đi ra ngoài. Hắn tiếp tục bước đến chỗ bếp, ngửi ngửi mùi thịt, rồi chép miệng:
Andrew vui mừng khi thấy Long đưa mảng da này lên. Trên da của ma sói có một bộ phận rất quan trọng nằm ở sau gáy. Bộ phận này có chức năng biến đổi toàn bộ màu sắc của bộ cơ thể, khiến chúng hòa với khung cảnh xung quanh, làm đối phương không thể phát hiện được.
Andrew thông báo.
Long nhìn Andrew.
“Không phải vì s·ợ c·hết à?” Long cười hì hì khiến Uyển Hương tưởng tượng lúc cô gặp hắn. Đó thực sự là một kẻ khát máu. Ngay khi Long mở cửa xe, nhìn về phía cô, Uyển Hương đã nghĩ đến một kết cục xấu. Nhưng rồi…mọi thứ đã dần thay đổi.
Long hỏi.
“Ôi, cái xứ khỉ ho này chả có mấy cái đồ đấy đâu, ở đây có đồ mà ăn là đã ngon rồi, mơ gì đến những thứ gia vị xa xỉ để nấu ăn?” Andrew lười biếng nói.
Gã cười, trả lời chắc nịch.
Andrew hơi sững người nhìn Long, y định nói gì đó, hoặc là một câu chửi thề nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ lắc đầu.
Uyền Hương nói, thanh âm có chút âu yếm.
“Anh thích làm những gì mình thích” gã nói thêm.
“Vì thích!” Uyển Hương liếc hắn, nở nụ cười tươi.
“Hên xui thôi!” Long cười lớn, đem tấm da trải lên mặt bàn, bắt đầu gọt bỏ những phần thịt và mỡ còn dính lại ở mặt sau rồi đưa cho một tay thợ, đoạn dặn dò cách làm như thể trình của hắn cao hơn người kia. Một phần thành công của Long là nhờ những cảm giác của hắn đã ở cấp 5 vì thế hắn làm việc này một cách dễ dàng.
Long chỉ vào một cục bằng bàn tay nằm dưới lớp da sau gáy con ma sói. Andrew quan sát một cách thận trọng,
Long nghiêm túc nói.
“Anh nghĩ sao?”
“Việc cắt bộ da để làm áo tàng hình rất quan trọng, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng hoàn toàn bộ phận này. Thế nên cũng có không ít người lấy được da của ma sói cấp cao nhưng hầu như đều làm hỏng cái chỗ này khi cắt”
Andrew liếc nhìn Long. Gã nói cái quái gì vậy? Lên tỉnh thức giả cấp 3 không khó. Đúng là lời nói thốt ra từ một kẻ đứng trên tất cả. Ngoài kia có biết bao nhiêu n·gười c·hết già rồi vẫn không đủ năng lực để mà thăng cấp. Hoặc cũng có những kẻ liều mạng, thử vận may, cuối cùng lại thức tỉnh nơi chín suối.
“Bọn…à em chịu được!”
Long hờ hững nói. Gã không biết vì sao? Cảm giác này là gì, Long cũng không muốn. Một sự thèm khát bản năng? Long không biết.
“Còn chỗ xương?”
“Hứ!” Uyển Hương lườm hắn một cái, không trả lời. Một cô g·ái đ·iếm được một gã đàn ông ôm vào lòng mà tim lại đập mạnh à? Đúng là chuyện nực cười. Uyển Hương cười khổ. Cái cảm giác này, cô biết nó là gì.
“Chỗ vật tư còn lại, anh đem phân phó cho những người mà anh cảm thấy xứng đáng.”
Cô không dám chắc nhưng lý trí mách bảo với Uyển Hương, người này phải ngang hàng với các vị thành chủ.
“Vậy mà đã thành công rồi!” Andrew ngạc nhiên.
Long đẩy cửa, bước vào bên trong, đẩy theo một xe đồ ăn. Trong phòng, 4 cô gái đang vừa chải tóc cho nhau vừa trò chuyện rôm rả. Thấy Long vào, họ ùa ra, tíu tít vây quanh hắn. Chỉ có mỗi Uyển Hương là ra dáng đàn chị với vẻ bình thản, không vồ vập.
Long nhìn màn hình, nhận ra ả xác sống kia. Còn con rồng, nó phải là cấp S. Đây thực sự là một tai họa.
Gã nói tiếp, trong lòng chợt tràn lên một sự cô độc.
Hắn là vậy, luôn luôn cô độc. Cô độc ngay từ khi còn bé. Được nhận nuôi, được dồn lực để trở thành một tỉnh thức giả cấp cao hắn vẫn luôn cô độc. Hơn ai hết, Long thèm khát một chút ấm áp của tình thân nhưng cứ đến lúc hắn tưởng như sắp chạm được vào hạnh phúc, nó lại tan biến đi…
“Không biết ngoài chợ có bán không?” Long gãi cằm.
“Cộc…cộc!” đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, không chờ Long hay các cô gái mời, Andrew đã lập bước bước vào. Long đang cười, liền nhìn thấy thái độ của Andrew, gã biết là có chuyện lớn, liền theo bạn đi ra ngoài.
Nói dễ thì là dễ với những người đầy đủ vật tư để mà sử dụng, bồi dưỡng. Chứ còn với những kẻ cả đời chẳng biết miếng thịt quái vật cấp A có mùi như thế nào thì thôi, chẳng bàn làm gì.
“Vậy thì anh hãy đi trước đi. Tôi còn pháo đài, các anh em, còn người dân. Tôi không đi được, ít nhất là cho đến khi biết Kaluga an toàn”
Long mở mắt tỉnh giậy vì chợt cảm thấy có cơn gió lạnh thổi vào. Chiếc giường lớn, chăn gối ngổn ngang, nhàu nhĩ, thoang thoảng mùi của nhục d·ụ·c sau một trận “đại chiến” 1 chấp 4.
“Em cũng đừng trả lời nhanh như vậy. Em sẽ không tưởng tượng được con đường mà anh sẽ đi đâu. Nhưng bất cứ lúc nào em cảm thấy mệt mỏi, có thể dừng lại”
***
Andrew không kịp nói gì với Long, quay người vội đi, bỏ lại gã một mình ở đây. Long đợi Andrew đi khỏi liền đến bên bàn bếp, thái thái, gọt gọt mấy thứ củ quả đã được chuẩn bị sẵn. Hắn thấy thích thú với việc nấu nướng…
“Ăn thịt ma sói liên tiếp trong 3 ngày, tôi nghĩ họ sẽ có thể tiến cấp được rồi! Lên cấp 3 không khó lắm” (đọc tại Qidian-VP.com)
Uyển Hương chợt hỏi. Cô mông lung nghĩ về tương lai, khi người đàn ông này trở thành một vị thành chủ thì sao? Liệu anh ta có chấp nhận quá khứ nhơ nhớp của người đàn bà bên cạnh mình? Danh tiếng của Uyển Hương đã vượt qua cả biên giới Tân Hoa Hạ… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ăn nhiều vào. Ăn nhiều thì mới trở thành tỉnh thức giả cấp 3 được”.
“Sao em lại chọn đi theo anh?”
“Có chuyện lớn rồi!”
“Có!”
“Việc gì vậy?”
“Bây giờ vào đi ngủ để anh còn làm việc!” Long kéo Uyển Hương đối diện với mình, hung hăng ngậm đôi môi đỏ mọng như táo chín của nàng, ngấu nghiến rồi bế thốc cô lên, tấm áo choàng lông rơi xuống đất…
“Một chiếc áo choàng huyền thoại nữa sắp ra đời?’
“Rồng ư?” Long ngạc nhiên. Thế giới này có rồng à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu một mình chạy đi cùng các nàng thì là điều dễ dàng nhưng làm vậy có nhẫn tâm không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Long hỏi lại.
“Sau một hồi cẩn thận cắt, một tấm da đã được Long nhấc lên, vẻ vui mừng hiện lên trên khuôn mặt hắn:
“Hồi ở Song Giang, tôi có quen một ông già chuyên làm trang phục da từ quái vật, ông ta có kể cho tôi kinh nghiệm này”
Long cắn nhẹ vào tai cô, trìu mến nói.
“Anh làm sao mà ốm được!” gã đến bên cạnh Uyển Hương, đôi tay rắn chắc ôm cô vào lòng, hít hà mùi tóc thơm tho. Uyển Hương tự mỉm cười trong lòng, cô ta cảm thấy thật ấm áp. Long luồn tay vào áo choàng, nhẹ nhàng xoa xoa một bên đào tiên khiến Uyển Hương khẽ kêu lên “A”.
“Chỗ xương này anh cho người chế tạo thành 4 món v·ũ k·hí hợp với các nàng ấy” Long chỉ về phía xương được lọc và xử lý sạch sẽ.
“Ồ! Cảm giác này?” Giai Kỳ thốt lên khi đã ăn hết nửa bát, cô thấy trong người bốc lên một nguồn năng lượng rất lớn.
“Tôi hiểu! Anh yên tâm” Andrew gật đầu.
“Cứ phân phó cho những người trung thành với anh” Long phẩy tay.
Uyển Hương định nói “bọn em” nhưng cuộc đối thoại lúc trước đã khiến cô nghĩ lại. Cô không đại diện cho những người kia.
“Tôi đã báo cho thành chủ nhưng chưa nhận được câu trả lời. Mà dù có tiếp viện thì với số lượng như thế, phần thắng cũng rất mong manh” Andrew thông báo trong lo lắng.
“Một ngày nào đó, khi anh trở thành một cái gì đó cao cao tại thượng, được mọi người kính trọng, được tung hô, có quyền lực, liệu có chỗ cho những cô gái như em?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Andrew đứng ở phía lò lửa đang bốc lên phừng phừng. Những chiếc nồi cỡ lớn bị lửa ôm lấy từ dưới, b·ốc k·hói nghi ngút. Bên cạnh y, những tảng thịt ma sói xếp thành dãy trên bàn bếp. Bộ xương trắng ởn nằm yên một góc, đã được lọc sạch sẽ.
“Thật may mắn”
“Anh xem đi” Andrew đưa thiết bị xem video cho Long. Hình ảnh được ghi từ một máy bay trinh sát không người lái. Cả một đoàn xác sống cực kỳ đông đảo, phải đến hàng vạn con. Kèm với đó là những con quái vật đang lừng lững tiến về Kaluga.
“Trả lời đi!”
“Không xong rồi thưa ngài!”
“Em cũng thấy có cảm giác lạ” Linh Châu và Zina xác nhận, khuôn mặt hai người dần chuyển sang màu đỏ giống say rượu.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, Long cứ thế tồng ngồng đi ra ngoài. Thấy cửa mở, Uyển Hương khẽ ngoảnh mặt lại.
Những gì Long thể hiện kể từ khi cô gặp hắn đều dẫn đến một sự thật: Long là một tỉnh thức giả cấp cao, thậm chí rất cao, cao đến mức cô không tưởng tượng nổi. Chỉ cần nhìn cung cách nói chuyện và đáp ứng những yêu cầu của vị lãnh chúa pháo đài Kaluga là Uyển Hương biết được vị trí của Long.
Uyển Hương cũng thấy lạ trong người nhưng không kêu la lên như những cô gái kia. Cô ta biết Long đang muốn làm gì và những thức ăn này là gì. Uyển Hương nhớ những cuộc tiếp khách trước đây, cũng là những thực phẩm siêu hạng như thế này nhưng cô chỉ được nếm một chút mà thôi. Cho đến tận bây giờ, Uyển Hương vẫn nhớ cảm giác năng lượng chạy trong cơ thể.
“Anh nhắc làm tôi tự nhiên nhớ đến ngày xưa, chúng ta ở Song Giang, cũng ăn món thịt c·h·ó, rựa mận đúng là số 1. Nghĩ đến lại chảy nước miếng!”
Uyển Hương đã từng phục vụ một vị thành chủ. Phong thái và thứ năng lượng ông ta tỏa ra đều khá giống với Long.
Uyển Hương lắc nhẹ thân mình, nũng nịu.
Đáp lại cô là sự im lặng. Trước câu hỏi đó, Long chỉ trầm mặc nhìn ra xa, phía những rặng núi trắng xóa đầy tuyết kia.
Nhưng rồi cô cũng mặc kệ hắn, bản thân vô thức mà ngả đầu vào hắn. “Liệu một cô g·ái đ·iếm có xứng đáng sở hữu một người đàn ông như thế này? Uyển Hương tự hỏi.
Long đứng bên cạnh, nhìn Uyển Hương và các cô gái phân chia đồ ăn thì trong lòng thấy vui vẻ.
“Làm sao anh biết?”
Gã nhìn quanh, chỉ thấy Giai Kỳ, Linh Châu và Zina đang lõa lồ, chìm vào giấc ngủ. Long nhìn ra ban công, Uyển Hương khoác chiếc áo lông gấu của hắn, hờ hững ngồi trên lan can, khuôn mặt trầm tư.
Long nhìn Andrew, khuôn mặt tự dưng nghiêm túc lại.
“Đừng vội trả lời thế chứ!” Uyển Hương bẹo hắn một cái.
“Sao lại đốt tốt với em vậy?”
“Đi!”
Trăng trên cao chiếu thứ ánh sáng mờ ảo, phủ lên thân thể Uyển Hương, cơn gió lạnh thổi mái tóc cô khẽ bay trong gió. Quấn mình trong chiếc áo choàng lông thú, đôi chân dài trắng nõn, hờ hững lộ ra bên ngoài, mơn trớn.
“Ngài mau đến phòng nghị sự”
“Chỗ lông này may thêm 4 cái áo nữa cho tôi, loại dành cho nữ ấy. Mẫu mã nào đang là hot thì làm theo”
Long cười nói.
“Nếu không vì thế, anh đã không bỏ công sức để giúp các em trở thành tỉnh thức giả cấp cao. Con đường của anh đi, các em là những người đồng hành đầu tiên. Con đường này sẽ không dễ để đi, nó sẽ được trải bằng máu, rất nhiều máu. Anh chỉ sợ các em sẽ không chịu đựng được. Nhưng một khi anh đi hết con đường đó, các em sẽ đứng trên vạn người, không ai dám khinh thường bọn em nữa”
Andrew nói.
“Ừ!” Long gật đầu, dụi nhẹ vào má cô.
Nghe thông báo, Long chợt lờ mờ đoán rằng đoàn xác sống này có liên quan đến ả thây ma cưỡi sói kia.
“Chạy trốn?” Long nghĩ trong đầu. Nhưng chạy đi đâu? Pháo đài này có hàng chục nghìn người kể cả trẻ em và người lớn. Phương tiện không đủ để s·ơ t·án họ. Trước khi bị xác sống cắn c·hết, thì cái lạnh đã đưa họ về thế giới bên kia.
“Vì anh thích!”
“Tim đập mạnh vậy?”
Chương 47: Trước đại chiến (1)
Long đứng trong một căn phòng lớn với chiếc bàn gỗ to ở giữa. Bộ lông ma sói đã được gã lột ra và trải lên bàn.
“Ở lại đây anh sẽ c·hết” Long nói.
“Bằng tốc độ này, khoảng 2 ngày nữa bọn chúng mới đến được đây. Vẫn kịp cho chúng ta dời khỏi Kaluga”
“Thêm tý volka của các anh nữa thì…” Long cười vang.
Long cởi trần, mặc một chiếc quần dài, tóc hắn được buộc búi lên, trên tay là một tấm thước đo. Gã đang đo đo, vẽ vẽ lên tấm da ma sói rồi bắt đầu thận trọng cắt. Con dao hắn sử dụng để cắt tấm da là một loại đặc biệt, có thể cắt xuyên qua lớp da của quái vật cấp cao. Điểm trừ là chúng rất tốn năng lượng, bởi thế chẳng ai đem ra làm v·ũ k·hí đánh nhau cả.
“Thì c·hết thôi! Có gì mà phải sợ” Andrew thở dài.
Cả hai cứ như vậy một lúc, bỗng Uyển Hương lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.