Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Gã béo
Gã béo gửi tin nhắn rồi tựa lưng vào vách tường đổ nát, ngẩng đầu lên trời. Bao nhiêu năm lăn lộn trên đời, hắn chưa bao giờ rơi vào thảm cảnh như thế này. Là một thương gia buôn bán v·ũ k·hí khét tiếng tại đất nước này, chưa một thế lực nào dám động tới hắn, vậy mà…Gã béo cười khổ nhưng cũng lập tức lấy lại sự hưng phấn bởi một loạt hành động vừa rồi. Tên béo không ngờ mình lại có thể hành động như một diễn viên phim hành động.
"Anh nói gì cơ? Đây là công dân nước tôi, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ họ"
"Tôi hy vọng anh có thể xử lý ổn thỏa vấn đề này"
"Tôi cũng không đồng ý" phía Pháp cũng bày tỏ.
Eric đáp lời. “Nhưng tôi cần toàn quyền sử dụng lực lượng vũ trang của thành phố Song Giang này. Các quan chức của ngài, họ đã làm hỏng chuyện một lần, tôi hy vọng sẽ không có lần tiếp theo, nếu không chính đất nước của các ngài sẽ phải chịu hậu quả nặng nề”.
Nhìn thấy họng s·ú·n·g đen ngòm, không ai bảo ai đều tự giác ngồi xuống. “Anh mau dừng xe, cần bao nhiêu tiền cứ nói” - Một trung niên dáng cao gầy, đeo một cặp kính với gọng bằng vàng, khuôn mặc sắc sảo lên tiếng. Mấy người ngồi xung quanh xì xào “À, ông Trường, chủ nhà băng Đại Nam đây mà”
Gã béo đọc xong tin nhắn, thở phào một cái rồi cất điện thoại, ngả lưng ra ghế, mắt nhắm lại. Chuyến xe xuyên qua màn đêm, chạy qua các chốt canh gác một cách dễ dàng vì nó mang biển q·uân đ·ội, lại có một tờ giấy dán trước kính chắn gió, đề chữ “Bộ chỉ huy hành quân” nên chẳng ai dám chặn.
“Ông đi theo con đi, con nhớ ông” Bé Trà phụng phịu. “Ông còn phải ở với bà” Ông Vũ đáp.
"Nếu dồn hết lực lượng về Song Giang thì các khu vực còn lại lấy đâu ra nhân lực để đối phó với các tình huống khẩn cấp?" Tổng thống Mỹ đưa ra thắc mắc, lập tức mọi người rơi vào trầm lắng.
"Nếu không có bằng chứng để thuyết phục quốc hội, thưa các ngài, tôi không thể đơn phương trao quyền chỉ huy q·uân đ·ội, cảnh sát của Song Giang cho Global Shield được." ngài Thủ tướng Đại Nam Quốc lắc đầu nói.
"Đ** con mẹ nó!"
“Anh biết đấy, điều này còn phải được sự thông qua của Quốc hội, bản thân tôi không tự quyết được. Việc tạo điều kiện cho các anh triển khai lực lượng tại Song Giang, tôi đã phải nhượng bộ một số quyền lợi cho phía q·uân đ·ội rồi” - Thủ tướng bày tỏ và Eric hiểu ông ta cũng khó xử.
Nghe đến đây, Nam liền nhớ ra, người đang nói chuyện với mình thuộc top đầu trong danh sách giải cứu mà anh nhận được từ cấp trên. Tập đoàn Yên Hòa chuyên buôn bán v·ũ k·hí, thực hiện các gói thầu quân sự. Nói cách khác, gã béo là một thương gia đầy quyền lực mà không phải ai cũng có thể đắc tội được.
"Tôi cũng vậy" nước Nga cũng phản đối.
"Nước tôi cũng vậy"
"Tôi không sao!"
"Anh yên tâm, tôi cũng sẽ cố gắng để đáp ứng yêu cầu của anh. Xin anh gửi cho tôi những tài liệu cần thiết để có thể thuyết phục bên Quốc hội ra quyết định trao quyền chỉ huy lực lượng vũ trang tại Song Giang cho các anh."
"Được, vậy anh hãy triệu tập cuộc họp khẩn cấp." ông Thủ tướng đề nghị.
"Cụ không đi cùng sao?"
"Anh có ý định cho gia đình đi lánh nạn không?"
Vâng!
Roy nhìn ông Vũ rồi quay sang nhìn cô Hà, chờ câu trả lời. Cô Hà lắc đầu: “Ba tôi quyết không đi, ông muốn ở lại” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía đầu bên kia không có lập tức phản hồi lại đề nghị của Eric. Hắn cũng không sốt ruột, khuôn mặt vẫn lạnh băng. Nói cho cùng, Thủ tướng một quốc gia không phải là vua, không phải nói một câu là tiền hô hậu ủng. Quốc gia nào cũng vậy, đều có phe phái giành giật quyền lực lẫn nhau.
"Bọn tập đoàn Global Shield. Thôi dài dòng lắm, bây giờ anh cho người đón tôi ngay, tôi sẽ gửi định vị cho anh, có gì ta nói sau."
"Tôi nghĩ anh nên cầu may mắn cho họ. Có thể họ đ·ã c·hết hết rồi. Chỉ một chiếc xe này chạy được. Tôi đang trên đường ra sân bay, anh hãy thông báo lại như vậy."
***
"Tôi…"
"Đ** mẹ mày, thằng ngu! Chúng mày gây họa lớn rồi có biết không?"
Phòng họp lập tức nhao nhao lên bởi những âm thanh phản đối vang lên rần rần. Eric chán nản đưa tay bóp trán.
"Ai vậy?" Nam hỏi.
Cánh cửa đóng lại, ông Vũ chầm chậm bước vào phòng, nhìn lên ảnh vợ rồi mỉm cười, bật chiếc máy nghe nhạc lên. Giai điệu vui tươi tràn ngập không gian. Ông ngả người xuống chiếc ghế bành, nhắm mắt, chìm vào thế giới âm nhạc…
"Hãy đi khỏi thành phố này, càng nhanh càng tốt! Đem theo cả gia đình nữa."
Thật vậy, nếu rút phần lớn binh lực trên toàn cầu về Song Giang, lỡ như các khu vực khác xảy ra vấn đề thì sẽ đối phó thế nào?
"Được rồi, chúng ta thống nhất như vậy, nhân sự từ các căn cứ của Global Shield sẽ lập tức lên đường tới Song Giang. Tôi sẽ bắt đầu cho rút các nhân viên người Mỹ khỏi đây." Tổng thống Mỹ nói.
Nam mở điện thoại, nhắn tin…Anh chờ một lúc bỗng thấy từ trong ngõ, lững thững một bóng người đi ra, dáng vẻ mệt mỏi. Đó chính là gã béo. Nam vội vàng xuống xe, chạy tới đỡ gã béo.
"Tốt, tốt lắm!"
"Không sao, chúng ta sẽ huy động lực lượng Global Shield tại 3 căn cứ còn lại trên toàn cầu. Chắc cũng khoảng 20.000 người."
Ả đàn bà gào lên, khuôn mặt đầy sự kinh hoàng. Chưa bao giờ ả rơi vào tình trạng này. Những người khác trên chiếc xe này cũng vậy. Một vài gã đàn ông đứng lên, tiến về phía gã béo. Gã béo chộp lấy khẩu s·ú·n·g, chĩa xuống, quát: “Ngồi hết xuống, nếu còn muốn sống”.
"Không tệ lắm, coi như gần 1 nửa trung đoàn yêu quý anh." gã béo tấm tắc khen. Hắn biết sự vận hành của các cơ quan công quyền, để gần một nửa ủng hộ cũng phải là một tay rất khá.
Eric nói rồi tắt điện thoại, gã lập tức thông báo họp khẩn cấp đến các quốc gia thành viên của tập đoàn.
Roy đáp, có vẻ hắn cũng vẫn còn ngại sau sự kiện vừa rồi.
"Tôi đang cố hết sức đây thưa ngài"
Gã béo mỉm cười nhìn Nam, gật gật đầu rồi ngồi lên ghế sau chiếc xe. Nam nổ máy, điều khiển chiếc xe đi khỏi con ngõ, hướng về phía sân bay quân sự
Sau một hồi tranh luận gay gắt, nâng lên đặt xuống, cuối cùng tất cả đều phải nhượng bộ nhau và các nước chỉ rút những nhân vật mà họ cho là quan trọng nhất.
Nam cầm tấm danh th·iếp, gật đầu chào gã béo rồi đánh xe đi khỏi. Vừa đi, anh vừa lật mặt sau tấm danh th·iếp để xem…
Nam mơ hồ trước những lời này của tên béo, anh hiểu rằng có chuyện khủng kh·iếp đang xảy ra nhưng chuyện gì thì không rõ bởi ở vị trí của anh, thông tin đều rất hạn chế.
Rốt cục lợi ích quốc gia vẫn là trên hết, nguy cơ chung khi nó chưa xảy ra thì vẫn chỉ là nguy cơ.
Ông Vũ nắm lấy tay Roy, vỗ vỗ: “Tôi cũng già rồi, sống chẳng được mấy, nếu có an toàn thật thì để nhường chỗ cho bọn trẻ mà nếu không xảy ra chuyện gì thì vài hôm nữa lại ổn. Tôi không quen sống ở nơi khác”
Nghe gã béo nói, Nam gần như c·hết lặng nhưng cũng lập tức lấy lại bình tĩnh, liền trả lời: “Vâng, ngài cứ cho xe ra sân bay, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phương tiện”. “Tốt lắm, cảm ơn anh, tôi sẽ ghi nhớ điều này”.
Chương 7: Gã béo
Gã béo lấy túi c·ấp c·ứu mà Nam đưa cho, băng bó v·ết t·hương, thay một bộ quần áo được chuẩn bị sẵn rồi hỏi.
"Vậy tôi cho anh lời khuyên"
Ông phản đối việc trao đổi video lấy quyền chỉ huy các lực lượng tại Song Giang.
Trong phòng họp lớn tại trụ sở Global Shield
"Được, anh gửi định vị cho tôi đi, tôi sẽ cử thân tín đến đón anh"
"Tôi chính là người đã trò chuyện với ngài lúc trước đây! Tôi là Lưu Thành Nam"
Những người sống ở vùng đỏ b·ị đ·ánh thức bởi hàng loạt t·iếng n·ổ ì ùng, kèm theo nhiều ánh lửa lóe lên. Mọi người đổ ra đường xem đông nghịt, họ bàng hoàng với cảnh tượng những chiếc trực thăng vũ trang đang hung hãn nã đ·ạ·n, t·ên l·ửa xuống khu biệt thự sang trọng bậc nhất thành phố, nơi chỉ dành cho những nhân vật ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa ở đất nước này…
"Tôi biết Eric, tôi cũng đã theo dõi cuộc họp này. Chúng ta đành tiến hành công việc của mình thôi. Có lẽ chúng ta không thể ngăn chặn được ngày đó."
"Anh Hòa! Sao rồi, anh đang ở đâu?"
"Cái này…"
Thành Nam cố gắng liên lạc với đội tác chiến nhưng không thành công. Anh ta lại tiếp tục thực hiện lần tiếp theo. Lần này, có người mở bộ đàm.
Cũng đúng lúc này, viên phi công sau vài giây bất ngờ thì y giữ ổn định lại chiếc trực thăng rồi ngón tay siết cò. Khẩu GIAT 30 sáng lòa, nhả những viên đ·ạ·n 30 mm thẳng về phía chiếc xe 45 chỗ. Chỉ trong thoáng chốc, cả chiếc xe bùng cháy cuồn cuộn, lao thẳng vào một căn nhà gần đó, khói lửa nhanh chóng bốc lên dữ dội.
“Ok, mẹ con em tạm thời ở lại chỗ Phượng ít hôm…Sao cơ, ba không đi theo à…Thôi vậy, ba đã quyết thì không thể thay đổi được đâu. Hy vọng là không sao cả” Nam vừa lái chiếc SUV biển q·uân đ·ội, vừa nói chuyện với vợ.
"Nhưng thưa cụ…"
Roy nói xong, mấy binh sỹ kia lập tức tiền vào, mang đồ đạc mà Hà chuẩn bị sẵn rồi đem xuống chiếc xe đặc chủng đang chờ sẵn dưới sảnh.
Nam trả lời rồi chìm vào suy tư. Trong đơn vị của anh có được bao nhiêu sỹ quan, binh lính là thuộc hạ thân tín? Nam bỗng nhớ lại cuộc điện thoại của người thầy bộ trưởng, giọng ông ta văng vẳng hiện về : “Cậu bí mật đi đón ông Hoà, đưa thẳng ra sân bay quân sự, sẽ có người đón. Đây là nhiệm vụ đặc biệt, tôi chỉ tin tưởng mình cậu ở Song Giang”...Để giữ vị trí như hiện nay, Nam hiểu rằng không chỉ có năng lực mà cong là các mối quan hệ phe cánh phức tạp.
"Vâng thưa ngài, tôi chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra tại đó. Tôi không liên lạc được với các thuộc cấp"
"Bọn họ đều nhiễm virus và đã biến đổi, đó là cách duy nhất để ngăn chặn d·ịch b·ệnh thưa ngài Thủ tướng. Nếu d·ịch b·ệnh bùng phát, tôi e là không chỉ vài cá nhân đâu mà cả đất nước này sẽ chìm trong t·hảm h·ọa. Ngài không muốn đánh đổi chứ? "
"Tôi không nói thuộc hạ kiểu đó. Ý tôi là những chiến hữu sẵn sàng chiến đấu cùng anh ấy. Ví dụ như có một sự kiện khủng kh·iếp xảy ra khiến chính quyền bị t·ê l·iệt, các anh buộc phải chiến đấu cùng nhau…"
"Sao anh không hỏi tôi chuyện gì đang diễn ra?" Gã béo cố nhắm mắt nghỉ một lúc nhưng không được, bèn phá vỡ sự im lặng.
"Tôi không đồng ý việc đưa ra những video tuyệt mật như thế này. Phải biết là nếu chúng rò rỉ ra ngoài thì sẽ tạo nên một cuộc khủng hoảng truyền thông toàn cầu" Thủ tướng Anh nói qua màn hình.
Chiếc xe dừng lại ở chân máy bay, một người đến mở cửa cho gã béo. Trước khi xuống xe, gã béo đưa cho Nam một tấm danh th·iếp rồi nói:
Đầu dây bên kia im lặng, hình như đang suy nghĩ, tính toán điều gì đó.
"À, hóa ra là anh!"
"Các anh làm cái quái gì vậy? Tại sao lại sử dụng vũ lực? Những người các anh bắn vào đó, toàn là tinh hoa của nước chúng tôi. Các anh giải thích như thế nào đây?"
***
Phía bên kia im lặng, Abdalla cũng hiểu rằng với vị trí của Nam không thể quyết được những chuyện như vậy, anh ta chỉ thừa hành. Abdalla thở dài: “Anh có dừng được chiếc xe đã chạy khỏi đó không?”
Đến một ngõ nhỏ, Nam điều khiển xe chạy chậm rồi dừng hẳn trước một con ngõ tối tăm, sâu hun hút. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thưa cụ, tôi được cô Phượng nhờ đón cụ và gia đình tới trụ sở của tập đoàn."
Một giọng nói sang sảng vang lên bên kia. Nghe giọng nói có thể đoán đây là một trung niên hung bạo
“Mày bị ngu à? Mày định đọ tiền với tao?” - Gã béo gằn dọng, chỉnh họng s·ú·n·g hướng về phía tay chủ nhà băng. “Không không, anh cứ bình tĩnh”. Tay chủ nhà băng hốt hoảng ngồi thụp xuống.
Eric tắt máy, bấm nút trên điện thoại bàn: “Bắt đầu phương án Tường Thành”
Nam tắt bộ đàm, vô lực ngồi xuống ghế. Đầu óc trống rỗng, chợt anh nhìn điện thoại, vẫn là số máy của gã chỉ huy tập đoàn Global Shield. Nam ấn nghe, bật loa ngoài.
"Anh mau dừng xe không chúng ta c·hết hết cả bây giờ!"
Hà quay người nói vọng vào trong: “Đi thôi con, người ta đến rồi”. Bé Mộc Trà và ông Vũ đứng lên, đi ra phía cửa. Bé Trà và cô Hà đều mặc quần áo tươm tất, duy chỉ có ông Vũ là vẫn mặc bộ quần áo ở nhà.
"Các anh là chỉ huy chiến dịch này đúng không?"
"Anh đưa con dâu và cháu tôi đi đi, tôi còn phải ở lại hương khói cho bà nhà tôi."
"À ra vậy!"
"Anh nói đi!"
Gã béo lăn lộn vài vòng trên mặt đường, rồi nhanh chóng bò lên, chui vào một con ngõ nhỏ trước khi cả khu phố sáng bừng lên vì đ·ám c·háy. Gã thở hồng hộc như trâu, ngồi tựa vào mảng tường ẩm mốc, toàn thân đau nhức, máu chảy ra ở nhức vết rách trên quần áo.
“Anh à, Phượng đã cho người đến đón mẹ con em về trụ sở của tập đoàn” Hà thông báo qua điện thoại khi đang ngồi trên chiếc xe đặc chủng, chạy ào ào trên đường vằng.
“Tôi hy vọng anh sẽ cố hết sức để giải quyết vấn đề tại Song Giang”. Thủ tướng nói thêm trước khi cuộc trò chuyện này kết thúc.
Viên phi công bất ngờ khi thấy buồng lái rung lên, đ·ạ·n ghim vào lớp vỏ ngoài, vào kính buồng lái, kêu lên những tiếng điếc tai thì giật mình khiến chiếc trực thăng loạng choạng. Ngay khi chiếc trực thăng chao đảo, gã béo nhanh như cắt bấm nút mở cửa. Cánh cửa chiếc xe 45 chỗ bật mở, gã béo ôm khẩu AK lao ra khỏi xe.
"Tôi rất mến cậu, nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi mong cậu và anh em tính toán thật kỹ và nếu có thể thì hãy tới địa chỉ tôi ghi sau danh th·iếp, tôi luôn chào đón cậu và anh em."
Thủ tướng Đại Nam Quốc im lặng trước đề nghị của phía Pháp. Suy nghĩ một hồi, ông ta gật đầu: “Vậy chúng tôi sẽ bảo vệ vòng ngoài thành phố”
Eric lặng người. Các quốc gia đồng loạt s·ơ t·án người dân của họ khỏi Song Giang, điều này sẽ khiến chiến dịch này phá sản hoàn toàn. Nó sẽ tạo nên làn sóng tháo chạy quy mô lớn bởi những nhân viên này đều có bạn bè thân thiết tại Song Giang, họ sẽ tìm mọi cách, nhờ vả các mối quan hệ để có một tấm vé đi khỏi thành phố.
Tuy nói rằng Global Shield có sự “góp cổ phần” của rất nhiều quốc gia, trong đó có những siêu cường như Mỹ, Trung Quốc nhưng việc nội bộ của từng đất nước thì tập đoàn khó có thể can thiệp sâu hơn.
Tôi là Hòa, Chủ tịch Tập đoàn Yên Hòa, tôi chơi rất thân với Bộ trưởng quốc phòng.
Gật gật đầu, ông Vũ khom người, ôm lấy cháu gái, vỗ nhẹ vào lưng: “Con phải nghe lời mọi người nhé, đừng nghịch ngợm lung tung, hết dịch lại về với ông”
Một loạt các ý nghĩ xẹt qua óc, gã cẩn thận tính toán rồi lấy điện thoại, gọi cho vợ, thông báo: “Nghe tôi nói đây, cô hãy làm theo những gì tôi dặn…”
Căn cứ không quân hiện ra trước mắt. Mấy gã quân cảnh thấy xe của Nam tiến đến thì vội vàng mở barie, chắc hẳn đã có chỉ thị. Nam điều khiển xe thẳng ra đường băng, đã có một chiếc máy bay tư nhân đỗ sẵn, xung quanh là binh lính có vũ trang.
Ngài có b·ị t·hương ở đâu không?
"Tôi đã quyết rồi, chốc nữa tôi sẽ nhắn cho Phượng" ông Vũ cười nói.
"Còn phương án nữa, lực lượng vũ trang của Song Giang sẽ rút khỏi thành phố, nhường lại cho Global Shield." phía Trung Quốc đề nghị.
"Theo những gì tôi suy đoán dựa trên cả trực giác và thông tin tình báo thì sự kiện đang xảy ra ở Song Giang sẽ thúc đẩy một tiến trình mới của loài người. Những vấn đề về trât tự, đạo đức sẽ sụp đổ…nhưng tôi hy vọng là mình sai." gã béo tựa đầu vào kính, trầm ngâm nói.
"Vâng thưa bà, tôi hiểu!"
"Cụ có biết tình hình hiện tại rất nguy hiểm hay không?" Roy cố thuyết phục.
"Còn nữa, thưa ngài Thủ tướng, mong ngài hãy chuẩn bị tâm lý vì nếu chúng ta phải sử dụng đến phương án cuối thì sẽ rất thảm khốc nhưng đây là vì đại cục."
"Bộ trưởng là thầy giáo của tôi hồi còn học trong trường đặc nhiệm."
Gã béo chửi thề khi nghe tiếng động cơ trực thăng vang lên. Chiếc Eurocopter Tiger mang đầy v·ũ k·hí vọt qua đầu xe 45 chỗ mà gã béo đang cầm lái. Nó lượn vài vòng rồi quay lại, phi công điều khiển trực thăng bay lùi, theo hướng di chuyển của chiếc xe khách. Gã béo chằm chặp nhìn chiếc trực thăng trước mặt, quan sát rõ cả khẩu pháo GIAT 30 gắn trước mũi trực thăng đang di chuyển, hướng thẳng vào mình.
"Ngài yên tâm, đây là nhiệm vụ của tôi. Tôi sẽ cố hết sức để giải quyết vấn đề này. Chào ngài."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ triệu tập ngay cuộc họp trong hôm nay."
Tiếng chuông cửa vang lên, cô Hà nhanh chóng chạy ra mở cửa. Bên ngoài là Roy cùng 2 người lính.
Nam im lặng nghe gã tài phiệt v·ũ k·hí này nói, anh biết lão không hề chém gió một chút nào mà dù câu chuyện của lão có bốc phét đi nữa thì anh vẫn phải hùa vào hay chí ít là lắng nghe và đồng thuận bởi những nhân vật như thế này đều không thể coi thường. Như một vị tỷ phú nào đó đã nói, khi có tiền, có quyền, mọi lời bạn nói đều là chân lý.
Roy đắn đo một hồi, biết không thể nào thuyết phục được ông Vũ, gã nắm chặt tay ông, gật đầu: “Vậy chúc cụ mạnh khỏe, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cụ cứ yên tâm, gia đình cụ sẽ được bảo vệ an toàn”.
Tiếng chửi bới vang lên. Nam bình thản chấp nhận. Dường như anh biết nhiệm vụ này đã gây ra họa lớn, ảnh hưởng sinh mạng của nhiều người: Các binh sỹ dưới quyền, những nhân vật mà có mơ anh cũng không động vào được”. Để cho Abdalla chửi bới một hồi, Nam đáp lại:
Tôi vẫn ở Song Giang, mẹ kiếp, các anh làm ăn k·iểu c·hó gì vậy? Chúng nó đang định g·iết tôi đây?
Nam liếc nhìn gương chiếu hậu rồi đáp: “Nghe ngài nói vậy, tôi đã đưa vợ con sang gửi nhờ người em gái. Ở đó an toàn hơn chỗ tôi”. Nam trả lời, cố cắt gọt những thông tin quan trọng như Phượng đang làm tại Global Shield và cả nhà anh hiện đang ở trụ sở tập đoàn này. Nam nghĩ tốt nhất là không nên nói bởi gã thương gia quyền lực này vừa suýt c·hết bởi người của Global Shield.
"Dạ, chuyện đó có cao tầng lo, tôi chỉ thừa hành mệnh lệnh, không dám hỏi nhiều."
"Nếu tính tất cả thì những người sẵn sàng chiến đấu cùng tôi vào khoảng 1000 người, bao gồm cả hậu cần hỗ trợ và chiến đấu" Nam thông báo con số mà anh ước tính.
Mọi người trong xe bắt đầu sợ hãi và la hét, yêu cầu gã béo dừng xe. Gã béo liếc nhìn bên cạnh, một khẩu AKM của người lính lái xe bỏ lại.
"Tôi hiểu ý của ngài"
"Hiện anh đang làm gì?" gã béo tiếp tục hỏi
"Tôi rất tiếc, bạn của tôi!" Nam đáp.
"Tôi đang là chỉ huy của lực lượng chống khủng bố"
"Dạ cũng cỡ trung đoàn" Nam đáp.
"Ta đi thôi!"
"Chúng tôi không đủ quân số thưa ngài Chủ tịch" Eric nhún vai. Binh lính dưới quyền anh ta chỉ vào khoảng vài trăm người.
"Thuộc hạ của anh có nhiều không?" gã béo đổi sang chủ đề khác.
Gã béo đột nhiên phì cười: “Sắp tới sẽ chẳng có nơi nào an toàn cả”...”Chỉ có mạnh mới sống!”...Gã tắt cười, ánh mắt sắc lẹm nhìn ra cửa sổ xe, ánh đèn đường hắt vào tấm kính, soi rõ khuôn mặt đầy vẻ bí hiểm của tên béo.
Eric tắt thiết bị liên lạc, rót một cốc nước rồi cởi chiếc áo vest, ném mạnh xuống nền nhà, hét lên. Gã uống một hơi hết sạch cốc nước, kéo trong ngăn bàn ra một chiếc điện thoại, loại liên lạc vệ tinh to đùng, kéo anten rồi bấm máy. Eric chưa kịp nói gì thì phía đầu kia vang lên một giọng nữ đẹp lạ lùng
"Đứa nào? Đứa nào dám?" trung niên bên đầu kia quát lớn.
Ngay lập tức, Trung Quốc, Anh, Pháp cùng những quốc gia khác cũng đưa ra thông báo: “Vậy chúng tôi cũng sẽ tiến hành di tản nhân viên khỏi Song Giang”.
Eric lạnh lùng đáp “Vậy tôi không làm khó ngài nữa. Tương lai của quốc gia này đành phó mặc cho số phận”
Eric khựng người lại, anh nheo mắt nhìn về phía màn hình của Mỹ: “Rút nhân viên sao?”.
"Hiện tại vấn đề ở Song Giang là nổi cộm nhất, tôi đồng ý với phương án để Global Shield tiếp quản thành phố này. Ngài thủ tướng nghĩ sao?"
"Không được! Các ngài không được rút bất cứ ai khỏi Song Giang." Eric lạnh lùng thông báo.
"Cái này…chắc chúng ta phải tổ chức một cuộc họp để thống nhất với các nước khác vì đây là tài liệu tuyệt mật, bản thân tôi cũng không tự quyết được."
Eric bỗng trở nên lúng túng trước lời đề nghị của ông Thủ tướng. Những tài liệu về virus này là tuyệt mật, không phổ biến ra cho bất cứ ai không thuộc cao tầng của Global Shield. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn gật gù..rồi liếc điện thoại, tin nhắn được gửi tới bộ trưởng với nội dung “Nam là thế nào?”. Chỉ 30 giây sau, một hội thoại từ bên kia được phản hồi cho gã “Trung thành, biết nghe lời, có thể sử dụng được”.
"Là anh à?"
Đầu bên kia nói, đúng là giọng của gã béo. Hắn vừa nói vừa điều khiển chiếc xe 45 chỗ lao đi vun v·út trong màn đêm. Các hành khách phía sau, ngồi im lặng, chú ý tới gã.
"Xin lỗi Abdalla, chuyện này tôi không quyết được, tôi chỉ là người thừa hành." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi…"
"Đúng, tôi cúng phải bảo vệ công dân nước mình."
Áp chế xong đám người sau lưng, gã béo cho xe chạy chậm lại rồi bất ngờ chĩa khẩu AK về phía kính xe, hướng tới chiếc trực thăng đang ở khá gần. Gã siết cò. Một tràng t·iếng n·ổ vang lên, kính xe bị những viên đ·ạ·n 7,62 mm đục thủng thành những lỗ tròn. Trên nền trời đêm, những vạch lửa vẽ vào hư vô nhiều đường thẳng tắp, chúng va vào kính lái của chiếc trực thăng, va vào lớp kim loại bên ngoài, bắn tóe ra những tia lửa.
Lúc này trên đường phố, gã béo cố lê tấm thân nặng nề của mình qua các con hẻm. Mồ hôi túa ra, thấm vào các v·ết t·hương khiến gã nhăn nhó vì đau và xót. Vừa đi vừa bám vào tường, gã cứ lẩm bẩm chửi rủa không thôi. Cô ả hoa hậu người tình của gã có lẽ đã tan xác trong chiếc xe rồi. Gã tiếc. Sau lưng gã, tiếng còi hú của cảnh sát, chữa cháy vang lên. Gã cũng không dám chắc lực lượng đó là của Song Giang hay là tập đoàn Global Shield nên cứ thế âm thầm dời đi. Nếu xông ra cầu cứu, chẳng may gặp phải người của tập đoàn, gã chắc chắn c·hết như cô người tình hoa hậu kia.
Thông tin lực lượng tác chiến Global Shield t·ấn c·ông những nhân vật quan trọng tại khu biệt thự phía bắc thành phố nhanh chóng đến tai thượng tầng tại trung ương. Ngay lập tức, ngài Thủ tướng trực tiếp gọi điện cho Eric. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh là thế nào với ngài bộ trưởng?"
Ngồi phịch xuống dưới cột đèn trong một con hẻm vắng vẻ, gã thở nặng nhọc. Ngồi một lát cho lại sức, gã béo lôi điện thoại, bấm số gọi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.