Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 6: Giải cứu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Giải cứu


Giám đốc công an trấn an khi thấy giọng điệu ông Chủ tịch không còn giữ được bình tĩnh. Tư lệnh quân khu trầm ngâm rồi nói:

"Cái gì thế?"

Những người lính chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị những bóng người kia ôm chầm lấy, vật ra nền đất. Liền đó là tiếng hét thất thanh của họ vang trong đêm tối.

Ả đàn bà liếc xéo gã, giọng đầy lả lơi: "Giờ còn nghĩ tới chuyện đó, đồ d·â·m dê"

"Sao chú không xuống giúp đồng đội?"

Phía đầu dây bên kia, Nam chỉ nghe tiếng la hét, tiếng chửi thề. Linh tính mách bảo anh có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên, là Abdalla gọi. Nam không muốn nghe.

"Còn mỗi gia đình ông Hoàng nữa, nhưng không liên lạc được. Tôi đã cho người đến, sẽ di chuyển trong mấy phút nữa thưa sếp."

"Chúng ta phải làm việc này à?"

"Tôi đang cứu các người đó! "

"Cục cưng yên tâm là chắc chắn chúng ta sẽ được đưa khỏi Song Giang trong hôm nay."

"Như vậy là ép chúng ta rồi, một bên là các quan chức cấp cao, một bên là tập đoàn Global Shield mà tập đoàn này cũng thực sự không động đến được. Bây giờ đưa người vào, tôi chỉ sợ xảy ra xung đột mà lính vũ trang của họ thì…"

Người lính không bấm chuông nữa, anh cất tiếng gọi.

Thành Phong nhấc máy, gọi cho em trai: “Lộ rồi em, rút ngay đi”. Đầu bên kia vang tiếng: “Vâng!”.

Người chỉ huy tác chiến ra lệnh. Lập tức mấy chục binh sỹ vội vã leo lên xe đặc chủng, hú còi ầm ĩ rồi lao về phía khu biệt thự

"Bỏ đi, bỏ đi, điều lực lượng về ngay khu biệt thự VIP, gọi thêm không quân nữa. Không được để bất cứ ai đi khỏi đó." Abdalla thét lớn trong điện thoại.

"Anh bình tĩnh nào!"

Mấy biệt thự xung quanh cũng có người đổ ra, sau khi chìa mã code trên điện thoại cho binh sỹ thì leo lên những chiếc xe 45 chỗ đang đỗ bên đường. Chắc chắn mỗi người bọn họ đã có sự chuẩn bị kỹ càng.

Giọng Thành Nam vang lên ở đầu bên kia

"Sắp hết giờ rồi, chắc họ không ở nhà, chúng ta rút thôi!" một người đồng đội lên tiếng.

"Yêu cầu ngài ngồi xuống, giữ trật tự!" người lính lái xe đứng lên, nói với gã béo.

***

"Đi ngay, chúng ta bị lộ rồi, họ đang quay trở lại" Thành Nam giục

Người chỉ huy phân phó cho cấp dưới. Lập tức 4 người chạy nhanh về phía căn biệt thự số 9 ở cách đó hơn trăm mét.

"Hay họ bị cướp trói lại? Phong tỏa như thế này, dễ xảy ra mấy vụ này." người lính khác nói.

"Cái gì cơ? Làm loạn à?"

"Nhìn danh sách này cũng phải đến mấy trăm người. Chúng ta đã có lệnh giới nghiêm, ai ở đâu thì ở yên đó, nếu bây giờ đưa lực lượng đến để đón người, chỉ sợ gây ra dư luận không tốt."

Tên béo chồm dậy mặc quần áo, ả đàn bà vén rèm nhìn ra ngoài. Phía ngoài, dưới ánh đèn đường, 3 chiếc xe loại 45 chỗ nối đuôi nhau dừng bên lề đường, lại thêm mấy chiếc xe đặc chủng chở theo mười mấy binh sỹ có vũ trang.

Người chỉ huy cảnh sát Song Giang thấy phần lớn binh sỹ Global Shield bỏ đi thì ngạc nhiên, gọi với theo, đoạn lẩn ra sau, gọi qua bộ đàm: “Báo cáo, hình như họ phát hiện ra và đang quay về khu biệt thự.

Nhiều người ngồi trên xe 45 chỗ nhào ra kính, nhìn xuống vỉa hè, chứng kiến khung cảnh vật lộn kia, không khỏi sợ hãi. Tay béo lỉnh khỏi đám đông, bước lên gần chỗ lái xe, ra lệnh: “Nổ máy đi ngay nếu không muốn c·h·ế·t!”.

"Cái gì thế?"

"Có chuyện gì ở đó vậy? Trả lời đi…trả lời đi…!!”

Ông Chủ tịch nói, có vẻ cũng rất bất mãn nhưng đây là sự nhờ vả từ bên trên, làm sao có thể nói ra một câu “Không” được? Chủ tịch vừa nói xong, ông giám đốc công an lại dè bỉu:

"Tình hình thế nào, báo cáo đi"

Cầm danh sách trong tay, vị tư lệnh quân khu phe phẩy, hùa theo:

Gã béo nhếch mép cười rồi đặt điếu xì gà xuống, nhìn về phía ả kia, ngắm nhìn cặp mông to tròn, rắn chắc đang ngúng nguẩy chĩa về phía mình. Máu nóng đột nhiên bừng lên, gã híp mắt nói vọng tới:

Tư lệnh Tô Minh vừa nói vừa liếc sang nhìn Giám đốc công an.

Giám đốc công an thành phố cùng tư lệnh quân khu Song Giang đang đứng trước bàn làm việc của người đứng đầu thành phố. Cả hai đều nhìn tờ giấy trên tay rồi lại nhìn về phía ông Chủ tịch.

"Bác Hoàng! Bác Hoàng ơi!"

"Này đi đi các anh lính, còn bắt chúng tôi đợi đến bao giờ?" tay béo kéo kính xe, thò cổ ra giục

"Trong danh sách thì những người ở khu biệt thự dành cho giới siêu giàu và tài phiệt phía bắc thành phố đã chiếm phân nửa rồi. Tất cả họ đều ở trong vùng đỏ, chúng ta không có quyền hạn tại khu vực đó mà là lực lượng tác chiến của tập đoàn Global Shield."

"Hình như có người ở trong." người lính lẩm bẩm.

Kinh nghiệm tác chiến của Abdalla lập tức mách bảo anh, đó là một cú lừa. Mới lúc trước, Thành Nam đã gọi điện xin đón những yếu nhân ở khu biệt thự siêu VIP trong vùng đỏ nhưng không được sự đồng ý. Liền ngay sau đó, có cảnh sát ra gây sự.

"Hiện giờ có 2 cách. Cách đầu tiên là cậu cấp dưới của tôi có quan hệ cũng gọi là thân thiết với chỉ huy lực lượng tác chiến của Global Shield, tôi có thể nhờ cậu ta gọi để họ “mắt nhắm mắt mở” cho ta đón người…"

"Tình hình thế nào?"

"Bao giờ bọn nó mới đến?" ả quay đầu nhìn gã béo, giọng có vẻ rất sốt ruột

Tên béo nhếch mép, đạp ga, chiếc xe 45 chỗ lao đi bỏ lại phía sau mớ lộn xộn đang ngày càng lan rộng.

Dứt lời, một anh lính đã bước tới, đưa tay kéo tay nắm cửa. Nó không khóa. Uỳnh…cánh cửa như có một lực, bật tung ra, đập vào mặt người lính khiến anh ngã lăn ra đất, choáng váng. Những người còn lại bất ngờ, chỉ kịp lùi về sau.

Tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Song Giang.

Tên béo lấy hết sức, đạp mạnh người lái xe khỏi cửa rồi nhanh chóng ấn nút đóng. Gã ngồi phịch xuống ghế lái, vặn chìa khóa. Chiếc xe 45 chỗ rung lên, xịt một luồng khói khỏi ống bô. Tên béo đạp côn, vào số rồi đánh tay lái, chiếc xe rùng rùng chuyển động. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cách thứ 2 thì bên đặc nhiệm cảnh sát và quân đội sẽ phối hợp với nhau tiến hành một chiến dịch giải cứu bí mật. Tôi và anh Hoàng sẽ cùng bàn bạc về chiến dịch này."

Tên béo cười rú lên, đoạn đứng giậy, nhào về phía ả đàn bà…Ngoài đường, 4 chiếc Humvee có logo Global Shield rú còi báo động ầm ỹ, lao nhanh trên đường…Anh ả quấn lấy nhau, lăn lộn trên sàn.

Ngay khi cả 4 người lính quay người định đi thì nghe một tiếng rầm. Dường như có gì đó va vào cửa khiến nó rung lên. Lại rầm rầm rầm mấy tiếng, cánh cửa gỗ lim tiếp tục hứng chịu chấn động.

"Chúng ta phải dùng đến phương án thứ 2 rồi."

"Ơ này! Này, sao thế?"

Rống…! Một tiếng gào sởn gai ốc vang lên khiến vị chỉ huy ở cách đó không xa giật mình. Từ trong nhà 4 bóng người vọt ra, xông tới những người lính.

"Các anh mau mở cửa."

Vị Giám đốc công an đứng giậy, đội chiếc mũ kê pi lên đầu rồi cùng với tư lệnh Minh bước ra khỏi phòng làm việc. Ngài Chủ tịch thành phố nhìn theo 2 người ra khỏi, lẩm bẩm: “Chúc may mắn” rồi ngồi phịch xuống ghế, thở dài, nhìn ra cửa sổ, trời tối đen như mực.

Một người đeo kính, mái tóc hoa râm, trên người mặc một bộ đồ hàng hiệu đắt tiền ngồi ghế đầu, cất tiếng hỏi một binh sỹ.

Khu biệt thự cao cấp tại vùng đỏ

"Ối mẹ ơi!"

Mọi người trên xe xôn xao, nhìn gã béo một cách sợ hãi.

"Còn chờ gì mà chưa đi?"

Vâng! Cảnh sát Song Giang đang ở xung quanh đây đông lắm, họ nói chúng ta về vùng đỏ ngay, vùng vàng do họ quản lý mà chúng ta có đi khỏi vùng đỏ đâu?

"Vâng sếp, em nghe rồi!"

Tiếng chuông cửa vang lên mấy hồi, cánh cửa gỗ lim vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở cửa.

"Chú em bình tĩnh nghe lời anh đi, rồi anh sẽ thưởng cho chú. " gã béo vừa nói vừa nhìn qua cửa kính, mấy người lính đã bị quật xuống đất, la hét thảm thiết. Những người lính xung quanh không dám nổ s·ú·n·g bởi đây là những đối tượng họ không động vào được, dù chỉ là một sợi tóc. Họ chỉ biết kéo những người này ra khỏi đồng đội.

Gã béo gợi ý. Người lính lái xe lưỡng lự rồi bước ra cửa xe, ngó xuống. Khung cảnh trước mắt khiến anh ta sợ hãi. Đồng đội của anh ta, người thì bị cắn loang lổ máu, kẻ thì đang cố vật những người lên cơn điên kia. Bỗng anh ta thấy đau ở lưng như bị ai đó đá mạnh, toàn thân rơi khỏi xe, đổ ập xuống đường. Chỉ nghe thấy một tiếng “Cút” phát ra phía sau lưng.

"Vậy nên tôi mới mời 2 anh tới đây để bàn giải pháp. Những người này, thực sự chúng ta không động vào được, nếu từ chối, các anh biết chúng ta sẽ ra sao rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Giám đốc công an đưa tay bóp trán, thở dài:

"Hai bên đang chĩa s·ú·n·g vào nhau. Tôi đã điều lực lượng ở các khu vực khác tới đây tiếp ứng, đề phòng có biến rồi, thưa chỉ huy."

Thành Nam lấy bộ đàm, gọi cho đội thực thi hiện đang có mặt tại khu biệt thự

"Đến rồi!"

"Cậu đang làm gì đó? Có tiện nghe điện thoại không?"

Chừng vài phút sau, gã đàn ông to béo đổ ập xuống sàn, thở hồng hộc như trâu. Ả đàn bà nhặt quần lót, lộn lại rồi mặc vào, lườm: “Nhanh vậy, cái đồ yếu đuối!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư lệnh Minh liền đó bắt đầu kể câu chuyện của mình cho Thành Nam nghe. Sau khi trình bày xong, Thành Nam hứa sẽ gọi điện cho Abdalla để trao đổi. Cả 3 vị lãnh đạo Song Giang lại ngây ngốc ngồi một lúc, chờ đợi điện thoại từ Thành Nam. Chuông điện thoại reo, những ánh mắt khấp khởi hy vọng nhìn về phía Tô Minh. Nhưng một tin buồn được thông báo cho bọn họ, Abdalla từ chối hoàn toàn lời đề nghị từ phía Nam. Tắt điện thoại, tướng Minh nhìn Giám đốc công an, thở dài:

***

"Chuyện quái gì xảy ra thế?"

"Đợi chút đã, gia đình người này rất quan trọng." người chỉ huy sốt ruột trả lời

"Vậy à!?"

"Trong nhà đèn vẫn sáng mà" một người lính lẩm bẩm.

Gã lại cười lên ha hả…rồi chợt cả 2 đều im lặng hướng ra phía cửa khi có tiếng động cơ dừng lại. Rất nhiều tiếng động cơ.

Binh sỹ trả lời rồi bước xuống xe, nhìn vị chỉ huy đang đứng đó, có vẻ sốt ruột. Người chỉ huy liên tục bấm điện thoại gọi nhưng có vẻ đầu bên kia không bắt máy.

"Chúng ta đi thôi sếp, ở lâu bên kia phát hiện thì mệt"

Tư lệnh quân khu Song Giang gạt đi phương án của ông Chủ tịch. Không khí trầm lắng diễn ra khá lâu, cả 3 người đều rơi vào những suy tính của riêng mình. Họ hiểu tầm quan trọng của công việc “riêng” này. Nói là việc riêng nhưng sự thành bại đều ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của họ. Thời gian trôi qua, ông Chủ tịch sốt ruột mà lên tiếng:

Phía ngoài cửa, 2 chiếc vali lớn được đặt ở đó còn bên cửa sổ lớn, một ả đàn bà thỉnh thoảng lại kéo rèm, nhòm ra ngoài. Ả đàn bà da trắng như trứng gà, mái tóc nhuộm đỏ, khuôn mặt xinh như hoa hậu đi kèm với thân hình nóng bỏng và chiều cao vượt chuẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vẫn còn 1 người nữa"

Phía cuối phố, 3 chiếc trực thăng vũ trang ầm ầm bay tới, phá nát không gian yên tĩnh của vùng đỏ.

"Nếu chúng ta không làm được việc này thì e là cũng chẳng còn ghế mà ngồi. Các anh xem có thể cử lực lượng đặc biệt, bí mật vào đem họ đi hay không?" Chủ tịch thành phố thở dài, đề xuất phương án.

"Vâng, em đang ở trụ sở trung đoàn, sếp cứ nói đi"

"Biết làm sao đây, họ đều là những quan chức cấp cao của chính phủ, toàn những nhân vật ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa trực tiếp nhờ vả. Tôi thực sự không thể từ chối được."

Tại khu biệt thự, tay chỉ huy đang vật lộn với một trung niên tầm 50 tuổi, dáng người cao lớn. Người trung niên mắt trắng dã, vô hồn, miệng đỏ lòm máu đang cố xông tới cắn xé điên cuồng. Xung quanh cũng có mấy người trạng thái y hệt người trung niên, đang tấn công những người lính đứng dưới đường khiến họ vất vả chống đỡ.

"Đội 5,6,7 lập tức lên đường đến khu biệt thự. Báo cho các đội đang đến lập tức quay lại khu đó, yêu cầu hỗ trợ trực thăng vũ trang!"

"Tắc con..khỉ! Đang phong tỏa mà tắc cái nỗi gì? "

"Vội cái gì chứ? Chắc…tắc đường nên bọn nó đến muộn"

"Điều này là không thể, để đón vài trăm người thì cần có một đoàn xe hùng hậu. Trong khu vực đỏ hiện nay được giám sát chặt bằng máy bay không người lái, họ sẽ phát hiện bất cứ sự xâm nhập nào."

Chương 6: Giải cứu

"Còn cách thứ 2?" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dạ…vâng…ơ cái quái…chặn nó lại!”...”

"Rốt cục là không có phương án gì phải không? Vậy tốt, để tôi nhắn lại là bên cảnh sát và quân đội bó tay."

Gã trung niên to béo ngồi trên chiếc ghế bành, dáng vẻ rất hưởng thụ. Thỉnh thoảng gã đưa điếu xì gà lên môi, bập bập mấy cái khiến lớp mỡ hai bên má rung lên rồi nhả khỏi khỏi miệng khiến chúng quẩn quanh trong không gian.

Chỉ huy Abdalla vừa nói vừa đắn đo. Ông ta bóp trán rồi đôi mắt trợn trừng lên, quát lớn qua điện thoại: “Đ** mẹ nó! Mắc lừa rồi! Thông báo các đơn vị lập tức trở về khu biệt thự cao cấp ngay!”

Thiếu tướng Trương Hoàng, Giám đốc công an chán nản đưa ra câu hỏi. Tư lệnh quân khu Song Giang, Trung tướng Tô Minh dường như cũng cùng chung câu hỏi với ông Giám đốc sở cảnh sát, đưa mắt nhìn về phía chủ tịch thành phố. Nhìn qua thì có thể thấy quan hệ của 3 người này rất khăng khít

"Cậu dẫn 3 người đến biệt thự số 9 xem sao, nhanh nhé!"

Tay thuộc hạ báo cáo qua bộ đàm với chỉ huy Abdalla.

"À, tôi có việc này nhờ cậu..."

Nghe thấy có giải pháp, ông Chủ tịch mắt sáng như sao, vội hỏi.

"Tranh thủ bọn nó chưa đến, ta làm cái nhỉ?"

Điện thoại của gã béo rung lên, gã vội chạy đến bấm nghe, đầu bên kia cất tiếng: “Dạ chào ông Hòa, chúng tôi đến đón ông, xin ông nhanh chóng ra xe số 1”. “Được!” - Gã béo nói rồi bỏ điện thoại vào túi, nhanh chóng di chuyển ra phía cửa, kéo vali. Ả đàn bà đi theo đằng sau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Giải cứu