Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 9: Tai họa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tai họa


Giọng ông lắp bắp. Đã bao lâu ông chưa nghe giọng nói này? Giọng nói của tuổi 20. Bao ký ức cả cũ, cả mới hiện lên trong tâm trí ông Vũ. Ông mơ hồ nhìn thấy bà lúc còn trẻ, lần đầu gặp gỡ. Bà mỉm cười rạng rỡ, xinh như đóa hoa thường xuân trong sớm mai: “Chào anh!”

"Cụ Vũ!"

"Chuyện gì vậy?"

“Hà..Hà ơi…em ơi…con ơi!!!” Ở đầu bên này, Nam nghe những tiếng chân chạy rầm rập cùng tiếng hò hét thì lòng quặn đau. Anh gào khóc như một đứa trẻ.

"Phòng của Josh em thấy có tiếng động lớn như kiểu muốn phá cửa."

“Grao!” Josh há miệng kêu lên một tiếng kinh dị rồi lao theo. “Á..á…á..zombie đuổi, chạy đi anh em ơi, đừng để b·ị b·ắt được, ai b·ị b·ắt là cũng biến thành zombie đó”.

"Ai cơ?"

"Vậy sao không đưa mẹ con em đi theo?" Hà chất vấn.

"Cụ ơi, nhanh lên, trực thăng còn phải đi."

"Em! Em đây!" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Wooa!” Bọn trẻ con đồng thanh hô lên khi thấy Josh đứng sừng sững ở cửa phòng, làn da tái mét, đôi mắt mờ đục không còn rõ con ngươi. Mồm Josh khô và xám ngoét, bọt mép sùi ra 2 bên.

"Được rồi!" ông Vũ chậm rãi đi tới bàn thờ, thò tay lên lấy di ảnh của bà.

Từng đoàn xe quân sự, thiết giáp của q·uân đ·ội và cảnh sát Song Giang ùn ùn kéo nhau dời khỏi thành phố. Họ sẽ được tái bố trí phòng thủ tại các đầu cầu ra vào thành phố, nhường lại Song Giang cho lực lượng của Tập đoàn Global Shield theo thỏa thuận. Tại một số chốt phòng thủ, q·uân đ·ội đã lập phòng tuyến kiên cố, chiến đấu với lũ xác sống, cố ngăn cho chúng không tiến ra ngoài. Để đảm bảo thông tin, internet tại Song Giang đã bị cắt, chỉ còn cung cấp điện, nước và liên lạc viễn thông cơ bản.

Bọn trẻ con hét lên sung sướng, rầm rập chạy quanh nhà, Josh điên cuồng lao theo…

"Vâng, thấy bọn trẻ con bảo bị sốt nằm trong phòng! Tiếng vừa rồi là tiếng đập cửa từ trong phòng Josh"

"Nga…Nga!" ông thốt lên, choáng váng như muốn ngã quỵ xuống.

Đúng lúc đó, cửa phòng Josh rung lên như bị ai đó đập phá. Hà dừng lại, bước ra nhìn cánh cửa. Bọn trẻ con đang chơi xung quanh cũng dừng cả lại.

Cô vừa dứt lời thì đã hét lên đau đớn, cánh tay cô bị Josh ngoạm một miếng, máu bắn tung tóe.

Hà thông báo.

"Anh ổn, hiện đang ở ngoại ô, bọn anh được lệnh rút khỏi thành phố"

Ông Vũ đứng lên, nhìn Roy, nhìn ảnh vợ rồi khẽ gật đầu. Thôi thì về gần con cháu vậy. Ông thầm nghĩ.

Bọn trẻ con sợ hãi, vội chạy tóe ra, mở cửa, hét váng lên cầu cứu. Cả thằng Petr và con bé Trà đều ngây ra như phỗng. Bé Trà lồm cồm bò lên, nước mắt lã chã: “Mẹ.. mẹ ơi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy chuông điện thoại reo, Hà vội nhấc máy.

“Cộc..cộc…cộc!” Ông khựng lại khi nghe tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ai?" ông lại hỏi.

"Cậu đợi tôi lấy chút đồ đã."

Ý thức của Hà bắt đầu mất dần, Josh vẫn điên cuồng cắn xé cánh tay cô. Hà thấy gương mặt chồng, hình ảnh bé Trà từ khi sinh ra cho đến lúc lẫm chẫm biết đi…Mọi ký ức trong cô tràn về, rõ ràng, mạch lạc…Hà muốn vươn tay ra, nắm lấy chúng khi những hình ảnh ấy mờ dần đi. Rồi chợt cô cảm thấy có một sức mạnh nào nó rất kinh khủng đang dần xâm chiếm lấy mình, ý thức của cô từ từ tan biến, bóng tối dần nuốt chửng lấy Hà.

"Vâng, mong cụ nhanh lên, tiếng động mạnh như vậy sẽ thu hút bọn xác sống."

Roy gào to khi đoán biết được ý định của ông Vũ: Ra mở cửa. Roy tháo vội chiếc móc, rồi lao về phía ông Vũ, anh ta muốn ngăn chặn việc làm ngu ngốc kia.

“Uỵch!” một tiếng - Thân hình của Josh ngã nhào về một bên vì bị Hà xông tới huých ngã. Hà chồm lên người Josh, ôm chặt gã, hét lên: “Các con, chạy đi, chạy ra ngoài tìm người giúp!”

Hà cố sức hét lên, nghiêm túc dọa nó chạy đi. Cô biết rằng nếu không chạy, đứa con của cô sẽ gặp nguy hiểm.

"Em, em Nga đây! Anh mở cửa cho em!"

"Mẹ bảo.. .chạy.. đi! Chạy ngay đi không mẹ cho mấy roi bây giờ!!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh cửa bật mở, một luồng ánh sáng và không khí tươi mát của hoa cỏ tràn vào khiến ông Vũ cảm thấy sảng khoái tinh thần. Một bóng người nhỏ bé, mái tóc đen dài ngang hông, mặc một bộ váy trắng tinh hở vai. Hai cánh tay khẳng khiu, trắng muốt hờ hững và khuôn mặt trìu mến nhìn ông: “Anh à!”

Nam thấy có tiếng động rầm rầm bèn hỏi.

"Chú Josh đóng giả làm zombie kìa!" Mộc Trà hô lên thích thú.

Đôi mắt già nua, đã mờ đục của ông nhìn lên ảnh vợ, khẽ mỉm cười. Điều tiếc nuối nhất của ông, đó là không thể đem đến cho vợ một cuộc sống giàu có và sung sướng. “Xin lỗi bà! Nếu có kiếp sau, tôi sẽ cố gắng hơn” ông lắc lắc đầu với nụ cười.

Chương 9: Tai họa

"Josh đang ốm phải không?"

“Chạy đi con!” Hà gào lên, cố nén đau siết chặt tứ chi, khóa Josh lại.

Bên cạnh trung tâm chỉ huy, quân cảng Song Giang cũng được Global Shield cải tạo thành một pháo đài kiên cố nhằm đảm bảo nguồn tiếp tế cho chiến dịch lớn tại thành phố này. Hàng hóa, thuốc men, đ·ạ·n dược sẽ được vận chuyển bằng đường biển tới quân cảng và cung cấp cho thành phố. Hạm đội của Global Shield có mặt tại Song Giang bao gồm 4 tàu khu trục và 1 tàu sân bay.

Josh đang điên cuồng cắn toạc cánh tay Hà đến mức hở cả xương trắng ởn thì bỗng nhiên dừng lại vì cảm nhận được một mùi quen thuộc.

“Rầm…rầm”...

Nhưng Roy không kịp, anh mất quá nhiều thời gian để tháo chiếc móc sắt nối với dây kéo từ trực thăng. Ngay khi anh lao vào phòng, xông về phía cửa ra vào, khóa cửa đã được bàn tay già nua của ông Vũ kéo xuống. “Cạch” một tiếng..

“Uỳnh!” Cảnh cửa như có một lực rất mạnh, bật tung ra đập thẳng vào Hà đang chạy tới khiến cô choáng váng, ngã ra một góc, ngất xỉu.

"Em ở đó sẽ an toàn, bọn anh cũng chưa biết ra sao, nhiều anh em đã hy sinh" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trung tâm chỉ huy hiện tại được đặt ở trụ sở tập đoàn Global Shield. Xung quanh tòa nhà của tập đoàn, một bức tường container đã được dựng lên, cao sừng sững. Trên những bức tường này, những tháp pháo UT30MK2 đã được lắp đặt. Đây là tháp pháo cực kỳ hiện đại, được cung cấp bởi Israel. Ngoài những tháp pháo UT30MK2, nhiều khẩu khẩu M134 Minigun cũng được gắn tại các chốt chiến đấu bên trên bức tường.

"Mẹ!" bé Trà mếu máo.

Đúng lúc này, hàng ngàn tiếng rống từ dưới đất vọng lên, kèm theo đó là tiếng động cơ đinh tai. Cây cỏ, rèm cửa xung quanh bay phần phật. Một chiếc black hawk bay là là giữa hai dãy nhà, cánh cửa mở ra, một người lính to cao, đu dây xuống ban công nhà ông Vũ.

Bé Trà òa khóc, chạy ra ngoài. Vừa chạy, nó vừa kêu lên: “Ba ơi…ông ơi…!”

Roy đứng ở ngoài ban công, vẻ mặt khó hiểu khi nhìn thấy ông Vũ cứ ngoái ra cửa.

"Là bà nó thật ư?" ông Vũ run rẩy hỏi, toàn thân rung lên dữ dội, nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ. Một cách vô thức, ông từ từ đi ra phía cửa.

Ngay lúc này, đôi mắt Hà đột ngột mở to, đã không còn lòng đen, chỉ một màu trắng đục. “Ngao” Hà kêu lên rồi rất nhanh bò dậy. Josh rú lên rồi cũng lập tức đứng thẳng, lao ra phía ngoài cửa. Cô Hà cũng điên cuồng theo sau...

"Tôi đến đưa cụ đi khỏi đây. Mong cụ đi theo tôi, ở đây cực kỳ nguy hiểm."

Với việc bố trí chiến lược như vậy, lãnh đạo Global Shield tin rằng, họ sẽ nhanh chóng dập tắt đại dịch tại Song Giang trong một chiến dịch được đặt tên là CoviZ.

***

“ Chạy đi!” thằng Petr gào lên thích thú, co cẳng chạy về phía bọn trẻ con.

"Ối mẹ ơi!" Roy giống như bị sét đánh, anh ta khựng lại, kinh hoàng nhìn người con gái xinh đẹp đứng trước cửa ra vào kia. Roy loạng choạng ngã ngồi xuống, lông tóc dựng ngược. Ký ức kinh hoàng tràn về. Bản năng sinh tồn thôi thúc Roy quay đầu bỏ chạy ra phía ban công, khuôn mặt tái đi. Anh chộp lấy sợi dây, quên cả nhiệm vụ của mình. “Kéo lên, kéo tôi lên, đưa tôi ra khỏi nơi c·hết tiệt này!”...

Ông hô lên, trên mặt có nét ngạc nhiên vì theo những gì ông nghĩ, bên ngoài chỉ toàn là xác sống nhưng lại có tiếng gõ cửa rất lịch sự.

"Gì ghê vậy?" Hà ngạc nhiên. Cô không tưởng tượng được những gì đang diễn ra ngoài kia. Hà chỉ nghĩ sự việc đơn giản là giống với thời kỳ c·ách l·y ngày trước

Lúc này, Nam được các đồng đội đưa về tuyến sau. Vụ nổ lựu đ·ạ·n khiến anh b·ị t·hương ở một vài chỗ nhưng không nghiêm trọng lắm. Nén đau, anh vội vàng gọi cho Abdalla, nhờ anh ta có thể điều người đến cứu ông Vũ đang bị kẹt trong thành phố. Sau đó anh gọi cho vợ con tại trụ sở Global Shield.

Lại “Cộc…cộc…cộc!”

Josh gầm lên man rợ, há mồm cắn xuống bé Trà. Con bé thét lên kinh hoàng.

“Nhớ ghi trong cuộc đời, chớ có quên…khi ta 20”...Ông Vũ thắp nén hương cho vợ rồi ngả người ra chiếc ghế bành, nhắm mắt thưởng thức nhạc phẩm quen thuộc của mình. Ông lại chìm vào quá khứ, chìm vào thời trai trẻ ngày xưa. Người ta bảo, khi về già, người ta sẽ sống với quá khứ. Phía bên dưới, những xác sống vật vờ đi lại thành từng đoàn đông đảo, thỉnh thoảng ngước lên phía căn hộ của ông Vũ, gào lên thê lương khi nghe tiếng nhạc.

"Con đâu em?"

“Ối!” bé Mộc Trà bị Josh vồ lấy, vật ra sàn. Con bé lúc đầu còn cười đùa nhưng khi cả thân hình bị ông chú đè lên thì đau đớn khóc váng lên. Josh chộp lấy bé Trà là nó giãy dụa, gào khóc. Cả bọn trẻ con đứng khựng lại, xem ra không giống một trò chơi lắm. Thằng Petr nhìn bố nó hung ác hơn ngày thường thì kêu lên: “Ba…ba…không chơi nữa!”

Hôm nay ông rất vui vì thằng Phong vừa nhắn tin là đã ổn và được đưa về tuyến sau. Như vậy các con cháu ông đều an toàn, không còn gì vui hơn. Ông Vũ tự thưởng cho mình bát mỳ tôm có trứng. Ông không rõ khi nào mình sẽ biến thành một trong số những thứ kinh tởm ở dưới kia nhưng dù thế nào, ông sẽ đón nhận nó một cách bình thản, không sợ hãi. “Sao chúng ta phải chạy trốn số phận khi mặc định nó đã là như thế?” ông Vũ nghĩ.

Nam tái mặt, lập tức gào lớn qua điện thoại: “ĐỪNG CÓ MỞ CỬA!”. Hà giật mình, ngước lên nhìn, thằng Petr đã thò tay vặn nắm cửa. Một cách vô thức, Hà thông qua Nam cảm nhận được một sự nguy hiểm vô hình, cô lập tức lao tới phía cánh cửa, vươn tay ra chặn đứa cháu.

Lúc này, hàng nghìn xác sống từ khắp các phố quanh đó rầm rập chạy về phía chiếc trực thăng đang lắc lư giữ thăng bằng không trung. Ở 2 bên tòa nhà, những xác sống bị nhốt trong các căn hộ cũng điên cuồng đập rầm rầm vào các ô kính, chúng muốn lao khỏi đó, xông tới chiếc trực thăng.

Ông Vũ giật mình khi thấy người lính đu vào cửa sổ nhà mình. Ông nhanh chóng bình tĩnh lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Là Roy.

Ánh chiều tà rực đỏ một màu như máu, thành phố Song Giang bức bách bị kẹp giữa 2 con sông lớn ở phía Bắc và Nam. Muốn đi khỏi Song Giang thì chỉ vượt qua những cây cầu vượt sông nằm ở 2 phía của thành phố hoặc hướng ra biển.

Chúng nó đang chơi ngoài phòng..

Ông Vũ nghe giọng nói quen thuộc ấy, toàn thân ông run lên, đầu óc quay cuồng. Ông nhìn bức ảnh vợ rồi lại nhìn ra cửa.

"Anh à, anh có ổn không? Anh đang ở đâu?"

Petr, con trai Josh buông con robot đồ chơi xuống, lững thững đi về phía cửa, miệng lầm bầm: “Ba…ba..!”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tai họa