Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Con Quỷ Phía Bắc
Đám c·ướp r·ối l·oạn, rồi lần lượt bỏ chạy trước khi b·ị b·ắt.
Nhưng với thể lực, sức mạnh được hệ thống trao tặng cùng tinh thần quả cảm của chính bản thân mình, Long Anh tránh né linh hoạt, ra đòn dứt khoát.
Cũng từ đây họ biết tên nhau, cô gái được hắn cứu tên là Nguyễn Quỳnh Nga, một cô gái trẻ lớn hơn hắn 3 tuổi, vừa mới lên đại học không lâu.
Sau đó, trải qua một hồi đơn giản dò xét, Vương Long Anh được đưa lên cáng cứu thương, của chiếc xe c·ấp c·ứu vừa mới chạy tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lại vô cùng bình thản, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười điềm đạm.
Trên đường đi, ba người cùng nhau trò chuyện.
Lên xe, cả ba được đưa vào bệnh viện c·ấp c·ứu và kiểm tra v·ết t·hương.
Câu nói đùa nhẹ khiến Yến Nhi bật cười một tiếng, rồi khẽ đấm vào vai hắn.
"Anh hứa mà... Anh sẽ ổn, miễn là em an toàn."
Vừa dứt lời, hắn buông tay cô ra, cởi phăng trước áo sơ mi ném sang một bên và lao vào đám c·ướp như một ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái khẽ vuốt tóc, đôi mắt lướt qua đám thuộc hạ.
Long Anh hơi sững người, rồi mỉm cười gật đầu: “Được thôi, Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị cho tận thế.”
Hắn đấm ngã một tên, đá bay v·ũ k·hí của tên khác, rồi quay người hạ gục thêm hai tên nữa.
Đó chính là ông trùm nổi tiếng khét tiếng trong giới kinh doanh ngầm của khu vực phía Bắc, kẻ mà báo chí, giang hồ đều gọi bằng biệt danh “Quỷ Phía Bắc”.
Ngay lúc ấy, trong túi quần Long Anh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô ngừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Anh cười mệt mỏi nhưng ấm áp, khẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Câu trả lời khiêm tốn ấy khiến mấy người đàn ông lớn tuổi hơi sững lại.
Yến Nhi vừa chạy đến, thở dốc trong lo lắng, lao đến ôm chầm lấy Long Anh đang ngồi dựa vào tường, mồ hôi và máu hòa lẫn trên trán.
Cả ba người vô cùng tự nhiên mà trò chuyện như những người bạn.
Cảm xúc trong lòng Long Anh bỗng trở nên phức tạp.
Trong cuộc trò chuyện này, cả hai bên đều đánh giá đại khái được con người bề ngoài của nhau là như thế nào.
"Anh ngốc quá... Anh có sao không?" Cô nghẹn ngào hỏi, mắt rưng rưng.
Cô đấm vào ngực anh trai một cái: “Anh b·ị t·hương còn không nghiêm túc… Đáng ghét.”
Khi người đàn ông mặc vest dứt lời, trao cho Vương Long Anh danh th·iếp cùng lời cảm tạ trịnh trọng từ phía ông chủ Nguyễn Thanh Quang.
Cuối cùng, chính hắn là người phá vỡ sự im lặng: “Em đứng đây làm gì? Ban đêm muỗi dữ lắm đó.”
Yến Nhi thở phào nhẹ nhõm, còn Long Anh thì lại tò mò liếc nhìn cô gái mình vừa cứu.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Long Anh chỉ hướng về Yến Nhi, người con gái duy nhất anh muốn bảo vệ, dù phải đối mặt với cả thế giới.
Hai anh em nhìn nhau trong vài giây, không ai nói một lời.
Yến Nhi khẽ cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Em biết... nhưng mà... lần sau đừng một mình xông vào như vậy nữa.”
Cái tên Nguyễn Thanh Quang không phải xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một hồi lâu sau khi Long Anh và Yến Nhi đã đi xa, Quỳnh Nga mới từ từ đứng dậy.
Cô gái cứ lặng im từ khi rời bệnh viện, chẳng nói lời nào.
Hắn quay sang Yến Nhi, giọng khẽ nhưng dứt khoát: “Nhà có chút chuyện gấp. Mình đi thôi.”
Dưới ánh đèn vàng, gương mặt cô bé có chút nghiêm nghị, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
“Tôi chỉ làm điều nên làm thôi. Gặp người g·ặp n·ạn thì ra tay giúp đỡ, không phân biệt thân phận hay địa vị. Làm người, quan trọng nhất vẫn là lương tâm.”
Cậu nhìn màn hình, khẽ nhíu mày khi thấy dòng chữ “Kim Trang" – "Em gái” nhấp nháy.
Trong hẻm tối, Vương Long Anh đối mặt với hơn mười kẻ to lớn, mỗi tên đều có gậy gộc hoặc hung khí trong tay.
Những người đàn ông mặc vest khẽ cúi đầu nhận lệnh, rồi lặng lẽ rút lui.
Khi hắn vừa về đến cổng nhà mình, ánh mắt hắn lập tức bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, Vương Kim Trang, em gái hắn, đang khoanh tay đứng trước cửa như chờ đợi từ lâu.
Nhưng đối diện với thế lực hàng đầu của toà thành thị này.
Câu nói của hắn mang theo nụ cười trêu chọc, khiến Kim Trang bật cười giữa nước mắt.
Cậu bước ra góc hành lang để nghe máy.
Bên cạnh họ, cô gái được cứu nắm chặt tay Long Anh, nói lời cảm ơn chân thành.
Đúng lúc này.
Giọng của Kim Trang vang lên đầy lo lắng, như thể cô bé đang muốn lao đến bệnh viện ngay lập tức.
Ánh mắt cô dần lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Ánh mắt Yến Nhi nhìn Long Anh đầy phức tạp, như vừa trách, vừa thương, lại vừa sợ hãi điều gì đó mơ hồ.
“Giữ kín mọi chuyện xảy ra tối nay” Cô nói, giọng không cao nhưng đầy uy lực.
Về phía hai cô gái, cũng không chút do dự lên xe cùng hắn.
Vẻ yếu đuối và run rẩy trước đó giờ đây tan biến, thay vào đó là khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh của một đại tiểu thư sinh ra trong thế lực khét tiếng.
Nhưng vì số lượng chúng quá đông, và trong lúc sơ hở, một tên đánh lén khiến Long Anh trúng một cú đập vào vai.
Đứng trước cổng nhà cô, hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt Yến Nhi, nhẹ giọng nói:
Không ngờ, cô gái tưởng như yếu đuối ấy, Nguyễn Quỳnh Nga, lại là con gái ruột của người đàn ông đó.
Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là muốn lảng tránh cuộc nói chuyện.
Long Anh đưa mắt nhìn về phía trong phòng bệnh, nơi Đoàn Yến Nhi đang đứng lặng lẽ dựa vào cửa, cố tỏ ra bình thản nhưng không giấu được ánh mắt lo lắng nhìn theo hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cuộc đụng độ với đám côn đồ, không ngờ lại kéo theo một mối liên kết đầy bất ngờ và tiềm ẩn như vậy.
Chương 17: Con Quỷ Phía Bắc
Cậu khẽ liếc nhìn Yến Nhi, người vẫn luôn sát cánh bên mình, rồi quay sang nhìn Quỳnh Nga, người con gái mang theo một bí mật chưa hé lộ...
Ánh mắt hắn sáng rực lên, như ngọn lửa cháy rực giữa vòng vây bóng tối.
Nhờ khoảnh khắc r·ối l·oạn, cô lấy hết can đảm bỏ chạy về phía sau lưng Long Anh, thoát khỏi vòng vây.
Long Anh giật mình.
Tiếng Yến Nhi gọi tên hắn vang lên phía sau, đầy lo lắng và nghẹn ngào, nhưng đôi chân cô vẫn chạy thật nhanh, nước mắt rơi vì vừa sợ hãi vừa tin tưởng.
Nhưng rồi cô cũng nghiêm mặt lại, như đã hiểu rõ tình hình.
Một bên khác.
Hắn bật cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Được rồi. Lần sau nếu có, thì sẽ để em đi cùng.”
Dường như có điều gì đó kỳ lạ từ ánh mắt và cách hành xử của Quỳnh Nga.
“Chỉ là v·ết t·hương nhẹ thôi. Sau này em sẽ thấy, có khi anh còn gặp chuyện ghê hơn nhiều. Ba năm nữa… là thời đại tận thế rồi. Mấy v·ết t·hương kiểu này… còn là nhẹ đấy.”
Long Anh khựng lại vài giây, rồi khẽ thở dài, xoa đầu em gái, nói nhỏ:
Sau khi dặn cô vào nhà nghỉ ngơi, hắn quay lưng rời đi, lặng lẽ bước trên con đường lát đá dưới ánh trăng mờ.
Giọng cô nghiêm túc đến bất ngờ: “Vậy thì… anh không được một mình nữa. Sáng mai, cả hai chúng ta phải cùng luyện tập. Em không thể để anh một mình được.”
“…Điều tra cho tôi về người tên Vương Long Anh này. Thân phận, gia đình, quá khứ, tất cả. Tôi muốn biết mọi thứ về cậu ta.”
“Vương Long Anh… cậu thú vị thật đấy.”
Kim Trang không đáp, chỉ nhìn anh trai chằm chằm.
Một cơn đau nhói ập tới, máu rịn ra nơi cánh tay trần, nhưng hắn nghiến răng chịu đựng, không lùi bước.
Một trong số họ bước tới, cúi đầu chào Long Anh và giới thiệu ngắn gọn:
Qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi của hai bên, hắn phát giác được một điểm lạ thường.
“Không được để lọt ra ngoài nửa chữ. Ngoài ra…”
Hắn lập tức hiểu ngay, chắc chắn Yến Nhi đã bí mật báo cho em gái mình.
Khi hắn vừa định nói tiếp, cô bé đột nhiên chạy lại, ôm chầm lấy hắn thật chặt, vùi mặt vào ngực hắn.
"Cậu Long Anh, tôi là trợ lý của ông Nguyễn Thanh Quang, bố của Quỳnh Nga. Ông chủ muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới cậu vì đã cứu con gái của ông."
“Anh hai! Em vừa nghe tin anh nhập viện! Anh b·ị t·hương ở đâu? Có nặng không?”
Mà như thể đáp lại câu hỏi cần câu trả lời của hắn.
Còn lại một mình giữa không gian yên tĩnh, Quỳnh Nga khẽ nhìn ra phía xa, nơi mà Long Anh đã rời đi.
Gió đêm lùa qua hành lang bệnh viện.
Cô gái bị bao vây lúc này đang sững người nhìn Long Anh, ánh mắt hoảng sợ dần hóa thành kinh ngạc rồi cảm phục.
Hiểm nguy vừa mới qua thôi, nhưng cô gái trẻ này lại điềm tĩnh đến lạ thường, hoàn toàn không giống người vừa trải qua hiểm nguy.
Không đợi ai phản ứng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Yến Nhi, kéo cô rời khỏi bệnh viện, để lại phía sau là ánh mắt ngơ ngác của đám người mặc vest, còn chưa kịp phản ứng.
“Em nghe Yến Nhi nói rồi… Anh b·ị t·hương… Em sợ lắm… Anh biết không?” Giọng cô bé nghẹn ngào, run run.
Cười nhẹ, hắn trấn an: “Không sao đâu, anh chỉ trầy xước một chút thôi, em đừng lo. Ở nhà ngoan, không có gì nghiêm trọng cả.”
Một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, lại có thể đánh bại cả đám côn đồ, còn giữ được phong thái bình tĩnh và khí chất đĩnh đạc như vậy, đúng là không thể xem thường.
Tính từ lúc núp sau hắn cho đến bây giờ, ngoại trừ tiếng hét thất thanh cùng cảm giác hoang mang bộc phát lúc ban đầu, thì từ khi xe cảnh sát tới, cho đến lúc này đây, hắn không hề thấy một sự bối rối cùng sợ hãi nào xuất hiện trên khuôn mặt cô gái này.
Trong đêm ấy, giữa tiếng còi hú của cảnh sát và những ánh mắt kinh ngạc từ người dân xung quanh, Vương Long Anh trở thành một người hùng đáng kính.
Một lúc sau.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, ánh đèn chớp nháy đỏ xanh loang vào con hẻm tối.
Sau khi cả hai về đến khu phố quen thuộc, nơi ánh đèn đường đã bắt đầu hắt lên chút sương mờ của đêm khuya, Vương Long Anh vẫn nắm chặt tay Yến Nhi.
Người đàn ông này còn hỏi xem hắn muốn được cảm tạ như nào.
Tại bệnh viện, khi mọi chuyện dần ổn định, bác sĩ thông báo v·ết t·hương của Long Anh chỉ là trầy xước và bầm tím nhẹ, không nghiêm trọng.
“Anh ổn mà. Thật đấy. Không cần lo quá đâu.”
Cúp máy xong, hắn trở lại, nhưng không tiếp tục nói chuyện với đám người của Nguyễn Thanh Quang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.