Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Thư Viện Thành Phố
Sau khi thay đồ, ăn nhẹ bữa sáng, họ rời khỏi nhà trong khí trời se lạnh buổi sáng, hướng về thư viện lớn nhất thành phố.
Ngồi xuống giường, hắn không lật tức nghỉ ngơi mà bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, về những gì đã xảy ra từ đầu đến giờ: Hệ thống, cuộc chạm trán với bọn côn đồ, Quỳnh Nga và thân phận thật của cô, rồi đến ánh mắt của những người đàn ông mặc vest.
Còn Kim Trang, thì sau quay lại nhìn anh trai một lúc lâu, như thể muốn chắc chắn rằng hắn thật sự ổn, cũng mới trở về phòng của mình.
Trong lúc đợi xe tới, hắn nghiêng người, hạ giọng nói với em gái:
Kim Trang nhắm mắt lại, nghiêng đầu tận hưởng cảm giác được anh xoa đầu, khẽ cười ngọt ngào: “Anh mà sợ ma thì em sẽ bảo vệ cho anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hương thơm lan tỏa khắp không gian.
Hắn khẽ nhếch môi cười bất lực, gật đầu nhẹ:
Sáng hôm sau
“Tại em lo cho anh mà. Em không yên tâm, nên mới sang ngủ cạnh để chắc chắn rằng sáng dậy anh vẫn còn sống.”
Ánh mắt hai anh em giao nhau.
Một cảm giác ấm áp, mềm mại đang nằm sát bên.
Phòng Long Anh
“Anh hứa rồi đấy nhé. Không được trốn.”
Hắn xua tay, định từ chối: (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Trang kể lại chuyện ở nhà, chuyện trường lớp, rồi xen kẽ vài câu than vãn vì lo lắng cho hắn suốt từ lúc nghe tin tới giờ.
Kim Trang mím môi cười, không che giấu:
Kim Trang chớp mắt, khẽ nở một nụ cười trong veo, nhẹ nhàng cất tiếng:
Thế nhưng, khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh mắt của Kim Trang, ánh mắt dịu dàng pha lẫn một chút kiên quyết, cùng chút trìu mến của đứa em gái nhỏ luôn quan tâm anh trai từng chút một.
Lúc này, Long Anh nhìn đồng hồ rồi quyết định:
Bên cạnh anh trai, cuối cùng cô cũng tìm lại được cảm giác an toàn, và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Từ khu phố đến đường quốc lộ vốn chỉ mất mười lăm phút, nay phải mất hơn ba mươi phút vì kẹt xe nghiêm trọng.
Hắn ngồi dậy, xoa trán, rồi quay sang nhìn cô bé vẫn còn lười biếng rúc trong chăn:
Dù chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng đối với Long Anh, đó là mùi vị của nhà, của sự ấm áp.
Cứ vậy, nửa tiếng đồng hồ sau, hắn mới tạm thoát ra khỏi suy nghĩ rối ren trong đầu.
Hai anh em, một người là kẻ mạnh mẽ về thể chất, người còn lại sở hữu bộ óc thiên tài và tiềm năng hiếm thấy nhìn nhau gật đầu.
“Trang, nhớ kỹ. Khi ra ngoài, tuyệt đối không được nhắc đến hệ thống, không được tùy tiện thể hiện năng lực. Người có hệ thống sớm như mình là cực kỳ hiếm. Nếu để lộ, chắc chắn sẽ bị nhắm tới.”
Hắn đành chịu thua, ngồi dậy cười cười:
Kim Trang khẽ nhắm mắt, tim vẫn đập nhanh, nhưng nhịp thở dần ổn định.
Cả hai đứng dậy, chia tay nhau ở chân cầu thang, hắn thì trở lại gian phòng quen thuộc.
Long Anh nhướng mày, thật sự hứng thú:
Căn phòng của hắn vẫn vậy, đơn sơ, sạch sẽ và yên tĩnh.
Chỉ một lúc sau, căn bếp nhỏ vang lên tiếng lách cách quen thuộc.
Chiếc giường không rộng, hai anh em nằm gần sát bên nhau.
Phải mất thêm gần một tiếng nữa, họ mới đến được khu trung tâm thành phố.
Đêm ấy, dưới ánh trăng lặng lẽ ngoài cửa sổ, hai anh em, mỗi người với một gánh nặng và quyết tâm riêng, ngủ cạnh nhau như thuở còn bé, mà chẳng hề hay biết: Từ ngày mai, cả thế giới sẽ dần thay đổi. Không, nói đúng hơn là họ phải thay đổi, thay đổi để có thể thích nghi với thời đại mạt thế sắp tới.
Nói rồi, hắn yêu cầu xuống xe.
“Em… ngủ ở đây thật đấy à?”
“Được rồi được rồi. Nhưng nói trước, em mà mệt thì đừng khóc nhé.”
Hai anh em dắt tay nhau vào nhà trong im lặng, bước qua ngưỡng cửa gỗ cũ kỹ vốn đã quen thuộc từ thuở nhỏ.
“À đúng rồi! Mau dậy đi anh! Hôm nay mình phải bắt đầu luyện tập như đã hứa đó!”
Ngủ để giữ lại nhịp sống, để cảm nhận sự bình thường, hoặc đơn giản chỉ vì hắn muốn ngủ.
Sau đó, hắn tắm rửa nhanh, thay đồ, rồi lên giường nằm xuống.
Cả hai phá lên cười, bầu không khí trở nên dễ chịu và ấm áp hơn bao giờ hết.
Trong một thoáng, tim hắn khựng lại.
Trong bóng tối, ánh trăng chiếu nhẹ qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của hắn.
Vừa đi, họ vừa trò chuyện về những công thức thuốc mới mà Kim Trang dự định nghiên cứu.
Hắn xoa đầu cô bé một cái, giọng nửa cưng chiều nửa trách móc: “Lo thì cũng vừa phải thôi chứ. Còn lén sang ngủ cạnh anh. Lỡ anh tưởng ma thì sao?”
Còn Long Anh thì chỉ cười, gắp đồ ăn cho em gái như để trấn an cô bé.
“Hai anh em mình xuống xe đi bộ thôi. Cũng gần tới nơi rồi, đứng đây chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Anh hai muốn ăn gì không? Để em nấu bữa khuya nhé?”
Kim Trang gật đầu nghiêm túc, đôi mắt sáng lên sự cẩn trọng:
Vương Long Anh là người tỉnh dậy đầu tiên.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh người bà đã mất của họ hiện lên trong tâm trí.
Khi đến một ngã tư khá rộng, đèn giao thông đang đỏ, hai người đứng chờ.
Chiếc xe màu bạc vừa đã tới, cả hai nhanh chóng lên xe.
Hôm nay là ngày lễ lớn, đường phố đông đúc bất thường.
Kim Trang đứng yên một lát, rồi rón rén bước tới.
Bên kia đường, một bóng người già nua lọt vào tầm mắt họ, một bà lão gầy gò, tay chống gậy, lưng hơi còng, chậm rãi bước từng bước qua đường.
Vương Long Anh ngáp một cái, kéo chăn định trùm lại:
Long Anh nửa muốn bật cười, nửa muốn thở dài.
Kim Trang tháo giày đi lên trước, vừa bước vào bếp vừa quay lại hỏi:
Chương 18: Thư Viện Thành Phố
Hắn mở mắt, trong đầu vẫn còn mơ hồ, nhưng ngay sau đó... ánh mắt hắn bắt gặp mái tóc dài, đen mượt rối nhẹ, tỏa hương quen thuộc đang phủ trên gối cạnh mình.
Khi hai anh em rời khỏi nhà, bầu trời buổi sáng vẫn còn mờ sương.
Tài xế gật đầu, hai anh em trả tiền rồi xuống xe.
“Mới sáng sớm mà…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chào buổi sáng, anh hai.”
Hai anh em ngồi bên chiếc bàn ăn cũ kỹ, nơi mặt gỗ đã bong tróc theo thời gian. Họ vừa ăn vừa trò chuyện một cách vô cùng thoải mái.
Dù đã tắt đèn từ lâu, cô bé vẫn không thể yên lòng.
Câu nói khiến Long Anh không biết nên cười hay mắng.
Kim Trang lườm yêu anh trai:
Mặc dù hiện tại, nhờ vào hệ thống, hắn đã có thể kích hoạt trạng thái tinh thần bất toại, không cần ngủ cũng không thấy mệt như các nhân vật trong tiểu thuyết tu tiên hay võ hiệp, nhưng hắn vẫn chọn cách đi vào giấc ngủ.
Long Anh rút điện thoại, đặt một chuyến xe đến trung tâm thành phố.
Đó sẽ là điểm khởi đầu, nơi cả hai muốn thử nghiệm xem tri thức có thật sự giúp năng lực của Kim Trang tiến hóa, và liệu hai người, một cặp anh em, một thể chất một trí tuệ, có thể phối hợp để đi xa tới đâu trong kỷ nguyên tận thế sắp tới.
“Không sớm nữa đâu!”
“Được rồi, tùy em.”
Không khí dường như ngừng trôi trong vài giây ngắn ngủi.
Cả hai khoác trên mình những bộ đồ đơn giản, mang theo ba lô gọn nhẹ, chuẩn bị cho một ngày khám phá tri thức và hơn hết, là để khai thác tiềm năng ẩn giấu trong thiên phú của Kim Trang.
Một tô mì trứng với xúc xích chiên giòn cùng một đĩa rau sống đơn giản được bày ra bàn.
“Em hiểu rồi, anh yên tâm.”
Đường phố đông đúc, người người chen chúc đi lại vì dịp lễ, nhưng nhờ đoạn này gần khu hành chính, nên có phần vắng vẻ hơn.
Trong không gian ấm áp và hơi mờ của ánh đèn vàng nhạt, mọi thứ dường như dịu lại, nhẹ nhàng đến lạ sau một đêm đầy biến động.
“Tiến hóa nhờ tri thức? Em không nói thì anh quên mất đấy. Vậy thì như này đi. Mình thử đến thư viện xem sao. Biết đâu có thể giúp năng lực của em phát triển mạnh hơn.”
Hai anh em ngồi yên trong xe, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa kính, bàn về kế hoạch sau này, về việc Kim Trang cần học những gì để tiến hóa thiên phú chế thuốc.
Sau vài phút trò chuyện lặt vặt, Kim Trang đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực lên:
Trong khi đó, tại căn phòng bên cạnh, Kim Trang trằn trọc lăn qua lăn lại.
Khi bữa ăn khuya kết thúc, trời đã gần sáng.
“Kim Trang?”
Cuối cùng, sau nhiều giây trằn trọc không ngủ được, cô bé lặng lẽ bước ra khỏi phòng, lén mở cửa phòng của Long Anh.
Ánh nắng sớm nhẹ nhàng rọi qua khe cửa sổ, len lỏi vào căn phòng nhỏ, phủ lên hai thân người đang nằm sát cạnh nhau trên chiếc giường gỗ cũ kỹ.
Mọi thứ như một cơn sóng lớn vừa ập tới.
Những ngày được bà nấu cơm, ru ngủ, những câu chuyện cổ tích quen thuộc… tất cả ùa về như thước phim tua chậm.
Kim Trang kéo mạnh chăn, làm hắn suýt lăn khỏi giường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết là do xúc động, lo lắng hay đơn giản là cảm giác muốn được gần gũi, cô bé nhẹ nhàng chui vào chăn, nằm cạnh hắn.
Hình ảnh anh trai b·ị t·hương, máu thấm nơi vai, ánh mắt đầy mệt mỏi... cứ lởn vởn trong đầu.
“Em không có sức mạnh nghịch thiên như anh, nhưng em có trí tuệ. Em có thể điều chế thuốc, thuốc hồi phục, thuốc tăng cường, thuốc kháng độc… đủ cả. Mà anh cũng biết rồi đấy, hệ thống của em cho phép tiến hóa khả năng chế tạo thông qua tri thức mà.”
Long Anh ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt bình tĩnh nhưng không dấu được sự mệt mỏi
Nhưng khi xe chỉ còn cách thư viện vài con phố, lại gặp phải một điểm ùn tắc khác.
Nhưng rồi, một âm thanh dữ dội phá vỡ dòng hồi tưởng ấy.
Giọng cô bé rộn ràng, đầy háo hức, còn Long Anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu hay bật cười trước những ý tưởng kỳ quái của em gái.
Cảm giác ngái ngủ còn vương trong cơ thể, hắn xoay người định trở dậy, nhưng lập tức, hắn cảm thấy có điều gì đó… không đúng.
Vì với hắn, giấc ngủ là thứ gắn liền với con người.
“Không cần đâu. Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”
Từng đoàn xe nối đuôi nhau, tiếng còi vang lên không ngớt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.