Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Từ trong bóng tối, Trần Quang bước ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong một giây lát, cả hai tên đồng bọn b·ị đ·ánh gục.
Vương Long Anh khẽ nhíu mày, một cảm giác xấu hiện lên trong lòng.
Hai tên đàn em của Trần Quang nằm sóng soài, rên rỉ trong đau đớn, không còn sức chiến đấu.
Hắn biết hắn đã rơi vào đường cùng, nhưng bàn tay cầm dao vẫn chưa buông.
“Bỏ dao xuống, Quang.” Hắn nói, giọng trầm và rít từng chữ.
Và để khẳng định cho sự chân thực của tin nhắn này, một hình ảnh vừa vặn được gửi tới.
Chỉ còn lại Trần Quang đang đứng, nhưng giờ đây hắn đã không còn vẻ ngầu lòi ban đầu, chỉ còn lại bộ dáng thảm hại đến cực điểm.
Hắn đang cần một thứ gì đó giúp mình vào lúc này.
Không khí như đóng băng tại thời khắc này.
“MÀY BUỘC TAO, LÀ DO MÀY BUỘC TAO!!”
Bất ngờ thay, khi hắn vừa đến nơi, thì ngay bên trong xưởng, có tiếng bước chân vọng lại.
Trần Quang khựng lại, gương mặt tái dần, bàn tay run lên từng đợt, mồ hôi nhỏ giọt từ cằm hắn xuống dao.
Nhìn bức ảnh thể hiện rõ sự khổ sở của người yêu, Long Anh cảm giác như trái tim bị ai đó bóp nghẹt.
Mặc dù trên người không mang theo bất cứ vật dụng gì, nhưng tay hắn lại đang nắm chặt, có thể tại bất cứ tình huống nào, móc ra Sương Cốt Binh Liềm để t·ấn c·ông.
Nhận thấy Yến Nhi còn sống, Vương Long Anh thở phào, nhưng sau đó khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của người yêu, cảm giác vốn đã đè nén của hắn lại một lần nữa bị đẩy lên cao.
Mà nằm trong tay hắn, Yến Nhi thở dốc, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng loạn.
Tiếng loa phóng thanh vang lên chói tai, đèn pin từ đâu đó chĩa thẳng vào mặt Trần Quang.
Một tên cao lêu nghêu, xăm trổ đầy người, tên còn lại lùn, đầu trọc, miệng ngậm điếu thuốc.
“Tao đã từng nhịn, vì không muốn ai bị tổn thương. Tao từng im, vì không muốn gây chuyện.”
Nếu hắn không làm gì, tên điên kia hoàn toàn có thể ra tay vì sợ mất hết.
Long Anh đứng đấy, máu của kẻ địch vẫn còn vương trên lưỡi liềm, ánh mắt rực lửa như quỷ dữ đội lốt người, hắn nói:
Hắn có thể nhịn, nhưng giờ méo nhịn được nữa rồi, hắn phải g·iết bọn c·h·ó c·hết trước mắt.
Tiếng dao cùng lưỡi liềm va nhau loảng xoảng lúc ban đầu đã không biết biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại một không khí c·hết chóc.
Xoẹt!
Lưỡi liềm cùng lưỡi dao chạm nhau trong ánh lửa của thù hận.
“Đây là bạn tao. Cũng đang ‘thèm’ như tao. Mà mày biết đấy ai chả có lúc muốn thử cảm giác làm ‘chuyện lớn’ ở nơi vắng vẻ.”
"Tốt nhất là mày đừng có động vào cô ấy đi, nếu không....".
“Tao đổi ý rồi, mày làm tao tức vì thái độ lồi lõm đó đấy, nhưng mà tao vẫn là người tốt, nên tao cho mày hai lựa chọn: Một là mày quỳ xuống, để bọn tao ‘chơi’ con nhỏ kia ngay trước mặt mày. Hai là mày chống lại và c·hết, không kịp cứu nó.”
Vương Long Anh thầm lẩm bẩm, âm thanh chợt tắt lại.
Và ở giữa khung cảnh đổ nát, dưới ánh sáng chập chờn của đèn pin, Vương Long Anh ôm chặt lấy Yến Nhi, người con gái hắn yêu.
“Mày làm thằng em tao bị đình chỉ. Làm nhà tao mất mặt. Làm cô Trịnh bị giáng chức. Mày nghĩ tao để yên được à?”
Ngay khi lời nói này nói ra, tên lùn trọc bên cạnh liền hiểu ý đại ca của mình.
Áo rách bươm, khóe môi rỉ máu, tay trái bị trúng một nhát liềm sâu đến tận xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng tôi đang đến. Giữ máy. Cô không được vào trong.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn quay ngoắt lại, lao về phía Yến Nhi, người vẫn đang bị trói, ánh mắt bắt đầu dần tỉnh sau tác dụng của thuốc.
Một cánh cửa sắt phía sau bị đạp tung.
“...Tao sẽ để mày nhìn thấy cảnh cô ta bị nát dưới tay tao.”
Tiếng giày dồn dập, tiếng kim loại lên đ·ạ·n lách cách vang lên
Hai tên đàn em bị còng tay lôi ra ngoài như rác rưởi.
Hắn tiến lên một bước, ánh mắt như thiêu đốt:
Cụ thể hơn là ở một góc xa phía ngoài khu nhà, Kim Trang, người đã lén gắn thiết bị định vị vào balo anh trai, đang bám theo hướng tín hiệu, thở hổn hển chạy qua từng đoạn đường tối.
Cố nén cảm xúc đang tại biên giới bùng nổ của mình, hắn chất vấn:
"Khoảng 17h30 chiều nay, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác dài, đứng cạnh trụ điện ở góc hẻm đường nhà chị Yến Nhi. Hắn xuất hiện trong năm khung hình khác nhau, góc chụp nào cũng cho thấy hắn đang hướng về phía nhà chị ấy." Giọng em gái vang lên.
Cùng lúc đó, tại trên màn hình laptop một tin nhắn xuất hiện.
Trong khoảnh khắc ấy, gió như ngừng thổi.
Một lúc sau, khi đã tìm được thông tìn cần thiết, cô liền nhấc mấy gọi cho anh.
Nhưng Trần Quang có thể dừng lại sao?
“Mày đến nhanh đấy. Tao thích người có tình cảm như mày đấy.”
Con dao rơi xuống, Yến Nhi cũng theo quán tính mà bị đẩy ra, gục đầu xuống đất rồi ngất đi.
Đoàn Yến Nhi, người yêu hắn bị trói tay sau lưng, miệng dán băng keo, ánh mắt hoảng loạn, nền phía sau là bức tường vôi cũ nát, rõ ràng cô đã b·ị b·ắt cóc, và nơi b·ắt c·óc là một khu vực đã bị bỏ hoang từ lâu.
Hắn chỉ có thể mong tên trước mắt dừng lại.
ẦM!
"Không em phải đến. Em không thể để anh một mình..."
Cô cũng đã lờ mờ nhận thức được tình hình, nhưng cuối cùng Trần Quang vẫn là nhanh hơn một bước.
"Không rõ lắm nhưng có một khung hình duy nhất bắt được mặt nghiêng của hắn, em đang xử lý làm rõ."
Chỉ thấy tên lùn trọc ấy tiến lên, tay đã sờ vào cổ áo của Yến Nhi, trong khi tên cao thì cười ha hả, lôi trong túi ra một cuộn băng keo mới, chuẩn bị dán thêm miệng cô bé cho "chắc ăn".
Nếu hắn t·ấn c·ông, một giây dao động cũng đủ để Yến Nhi bị tổn thương.
Chưa cần vài giây đồng hồ, đầu dây bên kia liền đã kết nối.
Long Anh nắm chặt tay, nhưng không đáp lại lời nói của hắn
“Một bước nữa thôi! Tao cắt cổ nó ngay! RỒI CHÚNG TA CÙNG C·H·Ế·T!!”
“TAO KHÔNG THUA!!” Quang gào lên.
"Muốn cô ta an toàn, đến khu nhà bỏ hoang số 23, cuối đường Ple Ple, một mình."
Cùng lúc này, tại một nơi khác.
Đi qua mặt đất đổ nát, hắn dần tiến tới mục tiêu chỉ định.
Chương 24: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Một không khí nồng mùi sắt gỉ và mồ hôi, hoà lẫn mùi máu tươi tràn ra từ những kẻ đã bị hạ gục.
“Giờ tao muốn mày quỳ xuống. Xin lỗi. Rồi cút khỏi cái trường đó. Vứt lại con nhỏ này, để lại điện thoại. Nếu không…”
“Nhưng giờ tao đếch quan tâm nữa.”
Đáp án là không thể nào.
Vương Long Anh thấy vậy, lập tức dừng lại.
"Rầm!"
Một bước sai, Yến Nhi sẽ bị tổn thương, đó là điều hắn không thể chấp nhận.
Lần này là một số lạ, một con số hắn không hề biết.
“Chỉ là chưa tỉnh hẳn thôi. Mày biết đấy, thuốc ngủ tốt mà.”
Cú v·a c·hạm khiến cả hai lăn ra sàn, máu bắn lên bức tường rêu mốc.
Mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay siết chuôi dao đến bật máu.
---
“MÀY nghĩ mày là ai hả? Mày có người chống lưng? Mày giỏi đánh nhau? Vậy thì sao?! Tao không thua! Tao KHÔNG THUA!!”
Long Anh vốn còn đang hơi uể oải nghe vậy, hắn liền lập tức áp tai vào điện thoại để nghe sát hơn.
Nắm chặt chiếc điện thoại, từng đường gân nổi lên trên bàn tay, hắn gào thét trong lòng.
Một cú chém ngọt vào cánh tay tên lùn khiến hắn rú lên như lợn bị chọc tiết.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cả người hắn bùng nổ, phóng tới ba tên trước mặt với tốc độ kinh hồn.
"Mặt mũi?" Vương Long Anh nhíu mày hỏi.
Đó từng là xưởng dệt cũ, giờ chỉ còn là khung xương đổ nát.
“Mày dám...”
Lưỡi liềm lóe lên dưới ánh trăng, toả ra sát khí kinh khủng.
Tên cao lùi lại, hoảng hốt, nhưng chưa kịp rút ra bất kỳ vật gì thì bị một cú đạp ngang vào đầu gối “rắc” hắn gào lên rồi ngã vật xuống đất.
Khu nhà hoang số 23 nằm lặng lẽ cuối một con đường không đèn, cây cối mọc um tùm, gió rít từng cơn qua các khe tường nứt nẻ.
“Mày không cần biết nó từ đâu mà ra. Mày chỉ cần biết, hôm nay Tao muốn chúng mày sống không bằng c·hết".
Long Anh đứng yên đó, cả người căng ra như dây đàn, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Và rồi…
Long Anh vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt hắn giờ đây hoàn toàn thay đổi. Không còn chỉ đơn thuần là sự giận dữ, mà giờ còn là sát ý.
Con dao găm của Trần Quang kề sát vào cổ cô, chỉ cách một đường cắt, là có thể lấy mạng cô.
Đôi mắt Vương Long Anh lật tức chố ra khi nhìn thấy bức ảnh này.
Trời đã tối hẳn.
Hắn nhìn thấy gì, hắn vậy mà thấy được ảnh của Yến Nhi, nhưng lần này không phải là bức ảnh chụp lén như lúc trước, mà là ảnh chụp từ cự ly gần.
Trong đầu Long Anh lúc này, mọi kịch bản xấu nhất vụt qua.
“Mày thua rồi. Mày biết mà.”
Giọng hắn trầm như vang lên từ đáy địa ngục:
Thông qua bức ảnh, Vương Long Anh dễ dàng thấy được tình trạng hiện tại của cô.
“Yên tâm. Tao chưa động vào cô ta đâu. Nhưng mà mày phải hiểu, có những thứ không thể để yên.”
Vương Long Anh xuất hiện ở đây, như một bóng ma thầm lặng.
Một giờ sau cuộc gọi của Vương Long Anh, căn phòng của Kim Trang sáng rực ánh màn hình máy tính.
Nhìn hành động cùng lời nói kia, máu trong người Vương Long Anh dồn hết lên đầu, bàn tay siết chặt đến nỗi móng tay gần như cắm vào da thịt, nhưng hắn vẫn nhịn, vì giờ còn chưa phải lúc.
Trần Quang sao có thể chịu được lời tuyên bố như vậy, hắn gào lên, lao tới với tất cả cơn điên của hắn.
“Con mẹ mày, mày rút cái liềm kia từ đâu ra vậy, thằng c·h·ó?!”
Từ trong bóng tối, hai gã đàn ông khác bước ra.
Hắn dù có đang điên, cũng biết gì phải ưu tiên lên hàng đầu, và đó chính là người yêu của hắn.
Vừa đi, trong đầu hắn hiện ra hàng chục phương án phản ứng, né tránh, triệt hạ.
Rồi một giọng nói vang lên:
Dù đang điên tiết, nhưng hắn vẫn đi một mình, đúng theo yêu cầu của tên c·h·ó c·hết kia.
Mặc dù tức giận là thế, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh hết sức để suy nghĩ.
"Mày động vào người yêu tao, mày đã suy nghĩ đến hậu quả".
Trong tai nghe của cô, giọng một cảnh sát trực tổng đài vang lên:
Quay lại khu nhà hoang, cuộc hỗn chiến ác liệt giữa hai bên đã dần bước vào hồi kết.
Và đúng lúc ấy, như thể đáp lại lời cầu nguyện của hắn, một âm thanh to lớn vang lên.
"Anh xin lỗi".
Cạch!
Trên người hắn cũng có v·ết m·áu, nhưng máu đó không phải của hắn, mà là của kẻ đối diện kia.
Nhưng đối diện với lời đe doạ ấy, Trần Quang nở một nụ cười, một nụ cười ghê tởm đến cực hạn.
Không khí nặng trĩu như bị đè xuống bởi hàng tấn đá.
Một bóng người lao thẳng vào hắn với tốc độ không tưởng, người này chính là Long Anh.
Phập!
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Nhưng dẫu trong tình cảnh ấy, ánh mắt hắn vẫn tràn ngập hận thù và sự điên cuồng.
Tình huống đang ở ngưỡng bùng nổ, hắn không thể mạo hiểm nhưng cũng không thể đứng yên.
Về phần, Vương Long Anh thì lạc khác hoàn toàn, hắn vẫn đứng đó, vững như cột đá giữa bão.
Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ nứt vỡ của khu xưởng hoang, rọi lên khuôn mặt Vương Long Anh, lạnh băng, vô cảm, như một khối đá đang tích tụ cơn cuồng nộ sắp bùng nổ.
"Anh hai, em tìm thấy rồi." Giọng cô vang lên trong điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ĐỨNG YÊN!! CẢNH SÁT ĐÂY!! BỎ VŨ KHÍ XUỐNG!!”
“Con hàng của mày cũng ngon đấy, nhưng…”
Nắm chặt Sương Cốt Binh Liềm trên tay, từng bước, từng bước bước tới như một vị tử thần, khiến Trần Quang lùi lại theo bản năng.
Thậm chí vì để tận hưởng hơn cảm xúc trà đạp người khác, hăn chợt có chủ ý khác:
Nhưng cô không hét lên một lời mà cô nhìn thẳng vào Long Anh, như van xin và cũng như tin tưởng hắn sẽ cứu được cô.
Vương Long Anh gầm lên: “BUÔNG CÔ ẤY RA!!”
Trần Quang vốn đang mất tập trung, ngay lật tức bị lời nói này hét cho choáng váng.
"Ồ, vẻ mặt này bướng đấy, tao thích" Hắn nói, liếm môi.
“Mày…” Trần Quang rít lên, mắt đảo liên tục, rõ ràng hắn đang cố tìm đường thoát.
Nói rồi, hắn vung tay.
Lực lượng cảnh sát cũng vừa lúc ập tới, trấn áp Trần Quang đang gào lên điên dại.
Máu bắn ra, cả cơ thể nằm quằn quại ra đất vì đau đớn
Hắn giơ thanh sắt đập xuống đất, tóe ra tia lửa nhỏ.
15 phút sau.
Ánh mắt hắn như một con thú vừa bắt được mồi, tay còn cầm một thanh sắt rỉ sét, mà sau lưng hắn, Yến Nhi bị trói vào một cây cột, đầu gục xuống, mắt mờ nước.
Gã chầm chậm tiến tới, ánh mắt như muốn nhìn xuyên tâm trí Vương Long Anh, sau đó hắn lại chợt tắt cười mà nói:
“Giới thiệu chút” Trần Quang nói.
"Hậu quả, mày đang nói cái gì vậy?" Hắn cười khuẩy, rồi chợt nghĩ đến gì đó, làm bộ trêu tức mà nói:
Nhưng Kim Trang chỉ siết chặt thiết bị liên lạc, gạt tai nghe xuống.
“Lùi lại!” Trần Quang hét lớn, tay hắn run lên vì đau, nhưng vẫn giữ dao chắc chắn.
Từ kho vật phẩm, Long Anh rút ra Sương Cốt Binh Liềm mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Hắn lảo đảo một bước, rồi đột ngột quay phắt dao về phía Yến Nhi, định kết thúc tất cả.
Và rồi, khi hắn mở tin nhắn ấy ra, cảm giác đó đã trở thành hiện thực.
Nói rồi, thằng loằn này còn cố ý nhẹ vuốt má Yến Nhi, để thể hiện sự biến thái của mình.
Sau đó, bất kể âm thanh vang lên như thế nào của em gái, Vương Long Anh đều mặc kệ, mà như một thằng điên lao ra khỏi nhà.
Hắn dừng lại, chỉ tay về phía Long Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
10 phút sau.
Tuy trên người đã có v·ết t·hương, nhưng hắn vẫn đứng, trái ngược với bộ dáng thảm hại lúc này của kẻ thù.
"Mày tức à? Tao chưa làm gì cả mà đã vậy rồi? Thế để tao cho mày xem thứ đáng tức hơn nhé."
Nhìn hai tên bạn đang quằn quại, ánh mắt Trần Quang thoáng hiện lên sự dao động sợ hãi, rồi lại như nhớ tới điều gì, hắn vội vã rút từ túi quần sau ra một con dao găm, và hét:
“Mày dám động vào người của tao, thì tao sẽ cho mày biết thế nào là kết thúc.”
Đôi mắt cô bé chăm chú nhìn vào giao diện hệ thống giá·m s·át mà bản thân tự tạo ra, dựa trên dữ liệu bản đồ và camera an ninh công cộng, quanh khu vực trường học và nhà Đoàn Yến Nhi.
Phập!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.