Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Lật Kèo
“Tao đoán mày yêu đứa này lắm đúng không?”
Hắn tự hỏi, tại sao cô Trịnh lại bất công như vậy, hắn cần một đáp án để nhẹ lòng.
Ông đứng phắt dậy, mặt xanh như tàu lá:
“Có thể sẽ đình chỉ học một tuần để làm rõ.”
Một tin nhắn hiển thị:
Cô mặc chiếc váy trắng quen thuộc, xách cặp đi một mình, bên cạnh không có một ai.
Nhưng, mọi chuyện thực sự sẽ êm đẹp như hắn muốn sao?
Và rồi, một bí mật có phần đen tối hiện ra.
Bởi hắn biết, hắn xứng đáng.
Một bên, Vương Kim Trang cũng thấy tin nhắn này, con bé khẽ nhíu mày rồi ra cho hắn một chủ ý hay.
Người đó không là ai khác ngoài Đoàn Yến Nhi, người yêu của hắn, người đang đi trên đường về nhà của mình.
Tối hôm đó, của một ngày mưa như tầm tã của một tuần sau, khi hắn đang ngồi trong phòng soạn kế hoạch luyện tập cho tuần mới, điện thoại hắn chợt rung lên.
Và đã như thế, thì có thể coi thằng Trần Quan là một thằng ất ơ là được, quan tâm làm gì nó cho nặng đầu.
Có thể nói, hắn là một tên đầu gấu chính hiệu, cũng là một tên máu liều nhiều hơn máu não, thích ẩ·u đ·ả và giải quyết mọi chuyện bằng b·ạo l·ực
Tin tức này vừa ra, cả trường như nổ tung.
Nói về mối quan hệ của hai người này, có thể lí giải như sau, mẹ của thằng Quân là em họ của chồng cô Trịnh, và không chỉ là họ hàng, gia đình bên mẹ của cô từng được nhà họ Trần giúp đỡ rất nhiều trong chuyện tài chính.
Trong ánh mắt hắn, không hề có một chút sự dao động nào, dù biết rõ phía trước là vũng bùn mà hắn sắp bị kéo vào.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn ấn mở tin nhắn, để xem xem thằng ất nào đó đang trở trò quỷ gì/
Sau khi rời khỏi phòng kỷ luật, với tư cách một người được “Tạm xem xét lại sự việc” Vương Long Anh được dẫn đến một phòng tiếp khách khá trang trọng, nơi có một người đàn ông mặc vest đen đang chờ sẵn, người này cũng chính là trợ lý của Nguyễn Thanh Quang.
"Đồng thời, cô Trịnh, giám thị trực tiếp xử lý vụ việc, bị tạm đình chỉ công tác để kiểm điểm về hành vi thiếu công bằng trong đánh giá và xử lý học sinh."
Bởi Nguyễn Thanh Quang - Ông trùm nhà họ Nguyễn, là gười có cô con gái được hắn cứu trong vụ c·ướp tối hôm trước, và không chỉ như vậy mà mẹ ông, cũng là bà lão suýt bị t·ai n·ạn, là người hắn cứu hôm qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Giọng cô bé phía đầu dây bên kia có chút lo lắng:
Thật sự là nực cười là đến cực điểm.
Tim Long Anh bỗng siết lại trong một nhịp, theo bản năng, hắn bật người dậy, tay nắm chặt điện thoại đến mức các khớp tay trắng bệch.
“Mày thử không xuất hiện, tao sẽ cho mày biết ‘mất người mình thương’ nó đau như thế nào.”
Vài ngày sau, trong khi sóng gió tưởng như đã lắng xuống, một thông báo chính thức được dán trước bảng thông tin của trường:
Và rõ ràng, tên Trần Quang này có đầy đủ những phẩm chất trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả phòng ngơ ngác nhìn cô Trịnh đang luống cuống đặt máy xuống rồi, lại nhấc máy lên lại như thể không tin vào tai mình.
Đi vào toà nhà giáo viên, bước qua một cánh cửa dài dẫn tới hành lang nối tới phòng kỉ luật, Vương Long Anh bước đến đây, nhưng trong lòng lại chẳng được vui.
Thông qua vài thao tác nghiệp vụ từ việc dò thông tin từ tin nhắn, cuối cùng người Hacker kia truy ra được cho hắn: Mày Biết Bố Mày Là Ai Không? Hay còn gọi là Trần Quang, là anh ruột của Trần Minh Quân, một kẻ từng có tiền án, tiền sự về hành vi cố ý g·ây t·hương t·ích, hiện đang nằm trong diện “giá·m s·át đặc biệt” của công an địa phương.
Xem ra, người nhà họ Nguyễn này đã động tay động chân vào chuyện này rồi. Quả không hổ danh là một trong những đại gia tộc đứng hàng đầu mà.
"Đảm bảo vài ngày nữa, ngài sẽ nhận được tin tức hài lòng".
Cô Trịnh đứng trước điện thoại bàn, chau mày vài giây, bà ta liền nhấc máy:
Cánh cửa phòng kỷ luật khẽ mở.
Hắn không xui xẻo đến mức gặp phải loại người như vậy chứ? Vương Long Anh thầm nghĩ.
Thầy giáo kia chen vào.
Long Anh khẽ ngẩng đầu lên với đôi mắt rực sáng.
Người đại diện ban giám hiệu, ông Quang Hưng, trợn tròn mắt.
“Ông chủ đã biết hết mọi chuyện. Mọi việc… đã có người xử lý. Cậu có thể yên tâm giao lại chuyện này cho chúng tôi”
Và rồi, trong một lần vô tình nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa hai giáo viên trong khu hành lang vắng, hắn biết được sự thật:
Hắn đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận, nhưng nỗi cay đắng ấy vẫn như một m·ũi d·ao xoáy vào ngực.
Trong khoảnh khắc đó, Long Anh bỗng chợt hiểu, tại sao thằng Trần Minh Quân kia lại bố láo như vậy, hoá ra là không chỉ có giáo viên chống lưng, mà còn có thằng anh đầu gấu bảo kê à.
"Nếu như hắn có thân phận cao quý, chắc chắn sẽ không bao giờ phải đối diện với tình huống này, nhưng đời thì làm gì có chữ nếu như".
Từng bước chân của Vương Long Anh bước ra, nện xuống nền gạch như thể hiện hết thảy sự bất mãn của mình.
Bởi hắn biết, nếu hắn đi quá đà, kẻ chịu thiệt sẽ không chỉ là hắn mà còn có thể là cả Yến Nhi.
Rengggg!!!
Một tuần trôi qua, Vương Long Anh người đã gần như quên đi mọi chuyện, bất ngờ nhận được tin giữ.
Khi hắn bắt đầu hỏi thăm, đào sâu thông tin, vì sao cô Trịnh lại bảo vệ bọn lớp 11A4 quá mức như vậy?
Hắn biết, dù có nói gì lúc này, thì lời của hắn cũng chẳng ai tin.
Ba ngày sau, khi đang trên đường về nhà cùng em gái Kim Trang, hắn nhận được một tin nhắn lạ:
“Mày là thằng đánh em tao phải không? Được lắm. Gặp nhau đi, tao muốn thử xem thằng loằn đánh em tao có bản lĩnh gì?.”
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cục diện xoay chuyển.
Đình chỉ học? Vì bảo vệ bạn khỏi b·ị đ·ánh hội đồng?
Vương Long Anh thở dài ngáo ngán mà nhìn trời rồi thì thầm.
Nhưng đối diện với bản cáo trạng này, Long Anh vẫn ngồi đó, một lời cũng không nói ra, như thể chuyện này chả liên quan gì đến mình.
Có một điều khiến hắn bất khoăn và bất an từ tên côn đồ này, bởi hắn hiểu, tuy chỉ là số ít, nhưng vẫn có những kẻ chỉ gửi một lời cảnh cáo, không nhắn thêm, không gọi lại, cũng không manh động làm ra bất cứ hành động gì, rồi chỉ như một tiếng sét, bùng nên mạnh mẽ rồi lại bỗng dưng tắt ngấm, thường là những kẻ nguy hiểm nhất.
Hắn cứ đinh linh như vậy, cho đến khi.
Từ vị trí của một "kẻ bị kết tội" hắn giờ lại trở thành “người hùng” được gia tộc lớn nhất khu vực chú ý.
Ngay sau đó, như thể để khẳng định suy nghĩ ấy của hắn, một loạt âm thanh vang lên, từ điện thoại di động của thầy chủ nhiệm reo, đến máy bàn trong phòng hiệu trưởng cũng bắt đầu đổ chuông.
Và đó cũng là lý do chính, vì sao cô Trịnh cố tình dùng quyền lực để định hướng dư luận, bảo vệ Quân và đồng bọn, đồng thời đổ hết tội lỗi lên đầu hắn.
Hắn nhíu mày, thầm mắng:
Vương Long Anh có chút khó chịu lên tiếng, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh để suy nghĩ kĩ càng về chuyện này, chứ không ngay lật tức đôi co, hay trả lời bất cứ tin nhắn nào của đối phương.
Hắn ngồi đó, tay siết chặt chiếc điện thoại trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lật kèo, lật kèo.
– Ký tên: Mày Biết Bố Mày Là Ai Không?
[Từ: Nguyễn Quỳnh Nga]
Một vài giây im lặng.
Hắn đã đúng.
Một tấm ảnh chụp bằng điện thoại.
Với thân phận là một người từng đối mặt với nguy hiểm, từng đánh bại cả bọn côn đồ, hắn hiểu rõ: Mất thằng hay đe dọa bằng lời thường chưa chắc đã làm được gì.
"Ba tôi vừa biết chuyện này rồi. Ông đang giận lắm. Mấy người kia sẽ phải bị trừng phạt thích đáng, vì đã động đến ân nhân của nhà chúng tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi thấy hắn, người này cùng hắn làm một chút thủ tục xã giao, rồi đi thẳng vào vấn đề.
Tuy nhiên, chính lúc mọi chuyện tưởng đã được “dọn sạch” thì Long Anh, nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta, lại bắt đầu nổi hứng suy luận như Conan.
“Một trong số các em lớp 11A4 bị gãy tay, một em khác bị c·hấn t·hương phần mềm, tất cả đều đang điều trị ở phòng y tế.”
Mà như thể hiểu được ánh mắt mang đầy sự chễ diếu của hắn, Cô Trịnh nuốt khan một cái, cố giữ bình tĩnh, quay lại nói:
Hắn nhíu mày, cảm thấy khó chịu với tin nhắn bố láo như vậy, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ: Thẳng giở nào đây?
Bởi bọn chúng, là những kẻ dám nói và dám làm.
Ngay khi ông còn đang hoảng hốt, thì điện thoại Long Anh rung lên trong túi quần.
Nói rồi, hắn cứ vậy ung dung đứng dậy, bước ra khỏi phòng trong ánh mắt ngơ ngác của ba người, ngồi bên trong.
Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt Vương Long Anh.
“Vương Long Anh… em có thể… tạm nghỉ ở phòng hội đồng một chút. Nhà trường… sẽ xem xét lại toàn bộ sự việc... một cách công bằng hơn.”
Và rồi, lại qua một ngày nữa trôi đi, và hắn nhận được thông tin mình cần.
Nhiều kẻ từng nói xấu sau lưng, nay cũng lặng lẽ tránh né ánh nhìn của hắn.
Long Anh đảo mắt một hồi, liền ngồi vào chiếc ghế gần mình nhất, cột sống thẳng tắp. đôi mắt nhìn thẳng vào mặt cô Trịnh.
Kèm theo ảnh là một dòng nhắn ngắn ngủi:
“Hắn đã theo dõi Yến Nhi.”
Cô Trịnh dường như mất kiểm soát tình hình, lắp bắp quay sang người đại diện ban giám hiệu:
Bởi vì sao ư?
Mặc kệ sự nài nỉ của mọi người, hắn nói thẳng:
“Dạ… chủ tịch Nguyễn Thanh Quang muốn… tuyên dương học sinh?” Bà lắp bắp nói.
Từ đây, không ai dám nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt mỉa mai như trước.
Bọn họ không ai không nói không rằng, chỉ yên lặng lật tài liệu, làm cho không khí trong phòng vốn đã ngột ngạt, nay lại thêm phần nặng nè
“Một mạng lưới nâng đỡ đầy rối ren… trong một ngôi trường.”
Sau đó hắn khẽ quay đầu, nhìn Cô Trịnh mà không nói gì.
“Và nếu xác minh lại camera có trong khuôn viên không cho kết quả rõ ràng, trường sẽ gửi báo cáo lên phòng giáo d·ụ·c.”
Rồi… ánh mắt bà đột ngột thay đổi, từ sự khó chịu ban đầu nhanh chóng chuyển sang sự sững sờ đến khó hiểu.
Rồi cứ vậy, cảm xúc vốn thoải mái của hắn bị phá huỷ.
Từ góc chụp lén nhìn lên, rõ ràng đây là hình ảnh được chụp từ phía sau lưng, ở một khoảng cách gần.
Và bộ dáng của tên Trần Quang, lại vừa vặn phù hợp với toàn bộ những biểu hiện này.
Tất cả đều đã thay đổi, chỉ một cú điện thoại, chỉ một lần nói chuyện đã khiến hắn, từ một người sắp bị đình chỉ học, trở thành một tồn tại mà bất cứ ai trong trường cũng phải dè chừng, mặc dù đây chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng cũng không trở ngại điều gì.
“Trang. Ngay lật tức, mở hệ thống giá·m s·át ra cho anh. Kiểm tra lộ trình gần nhà Yến Nhi, xem có bất kỳ kẻ nào lạ mặt xuất hiện quanh khu đó hôm nay, chịu khó tìm cho anh.”
Dừng lại một chút, cô ta giả bộ đẩy kính lên rồi liếc nhìn về phía Vương Long Anh một cái, rồi lại cúi xuống đọc tiếp, bộ dáng kia, thực sự một lời khó mà nói hết.
"Vậy thi tôi xin chờ mong rồi". Vương Long Anh cười nói.
“Có người nhà họ Nguyễn đang chờ em, nếu em cứ ngồi đây là vô cùng thất lễ với người ta. Cho nên em xin phép”.
"Moẹ, thằng loằn này đúng là biết chọn thời điểm đấy"
“Chưa. Nhưng sắp.” Giọng nói của hắn tuy vẫn còn tức, nhưng lại mang cảm giác bình thản đến lạ.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn quyết định mở điện thoại ra, gọi trước cho Kim Trang:
Một tin nhắn từ số máy cũ bất ngờ xuất hiện với nội dung.
“Hắn lại còn dám chụp lén.”
“Bên ngoài có… có người của nhà họ Nguyễn đến! Họ muốn gặp học sinh Vương Long Anh! Họ nói đang chờ dưới sảnh…”
Cái tên ấy, nghe không thể nào quen thuộc hơn được đối với hắn.
Người đàn ông vỗ ngực cam đoan:
Tất cả đều đồng loạt nhìn qua, và thứ phát ra âm thanh đó, không phải cái gì khác ngoài bộ điện thoại bàn văn phòng.
Long Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng hơi cong lên.
Từ người bị đưa lên bàn kỷ luật, giờ đây Vương Long Anh trở thành người được cả trường ngưỡng mộ.
Càng nói, Vương Long Anh càng mất bình tĩnh và mất kiểm soát. Cảm giác điên cuồng bùng nổ như đang bùng nổ trong lòng, hắn giận dữ, sục sôi như một con thú bị xé toạc lồng ngực.
Hít một hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân không được manh động.
Đáp án đương nhiên là không thể rồi, có tí khổ mà đã kêu ca thì phải cho khổ nữa, khổ đến nỗi không kêu được mới thôi.
Bên trong là một bàn hội đồng nhỏ, có cô Trịnh giám thị, thầy chủ nhiệm lớp 11A4, cùng một người đại diện ban giám hiệu đang ngồi đó.
Cứ vậy, mọi chuyện lắng dần đi.
“Dựa theo lời khai của nhân chứng và thương tích học sinh lớp 11A4, ban đầu chúng tôi tạm xác nhận em là người khơi mào ẩ·u đ·ả,”
Cô Trịnh nhíu mày trước thái độ này của hắn, mang theo tâm trạng cực kì không hài lòng, cô ta bắt đầu đọc biên bản, giọng khô khốc:
Tại sao lại có những học sinh, sẵn sàng đứng ra bịa chuyện mà không hề sợ bị phát hiện như thế?
Cả ba thầy cô nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Cô Trịnh chủ động tiến tới.
"Cầu mong mọi chuyện vẫn nằm trong kiểm soát, nếu không...". Hắn không dám nghĩ nữa
Cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, hắm lẩm bẩm:
Và giờ đây, khi biết tin em mình bị đình chỉ, hắn đang nhắm đến Vương Long Anh để trả thù cho em mình.
“Trời ơi… nhà họ Nguyễn! Sao… sao lại...”
Nhưng rất nhanh, hắn đánh bật suy nghĩ này của mình ra khỏi đầu, vì dù sao, tỉ lệ Trần Quang là một kẻ nguy hiểm như vậy là quá thấp.
Hắn biết rõ, bước chân của hắn đang đưa chính bản thân mình đến nơi, có thể giáng xuống một tội ác đầy oan ức, chỉ vì mình đã dám đứng lên bảo vệ bạn, chống lại sự bất công.
Cô Trịnh có quan hệ họ hàng với phụ huynh của Trần Minh Quân, tên học sinh bị đình chỉ nặng nhất trong nhóm 11A4.
Vương Long Anh thầm nghĩ, một ý tưởng hết sức khả quan hình thành trong tâm trí hắn.
Bởi vui làm sao được chứ? Khi mà bản thân biết, mình sắp phải một bản án đầy oan sai, một bản án cấu thành dựa trên sự bất công cùng sai trái.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ muốn tìm đến kẻ đó, đập nát từng mảnh xương trên người hắn.
Như vậy, thì sao mà hắn không lo cho được.
Long Anh đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh quét qua cả căn phòng.
"Tên điên này là ai vậy?"
"Học sinh Trần Minh Quân, người bị phát hiện mang vật dụng nguy hiểm vào trường học, bị đình chỉ học tập ba tháng và phải tham gia chương trình giáo d·ụ·c lại."
“Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Bởi hắn biết. làm vậy là điều không cần thiết
“Alo, phòng kỷ luật trường THPT *** tôi Trịnh đang nghe…”
“Và hắn biết rất rõ ai là người quan trọng với mình.”
Mờ, nhưng hắn không thể nào nhầm lẫn được người trong ảnh.
---
Đấy là người khác sẽ nghĩ như vậy, nhưng đối với hắn, người suy lâu tính kĩ, lại không suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.
Tuy không nói lời nào, nhưng từ cử chỉ cùng ánh mắt của hắn, mọi chuyện đã rõ ràng.
Đó là nhờ người có kinh nghiệm trong mạng lưới internet, hay còn gọi là Hacker tra xem người này là ai.
Ông ta gọi đến đây làm gì? Cơ hội lật kèo của mình sao?
Và rồi hắn cứ mang theo tâm trạng như vậy, cho đến khi một hình ảnh hiện ra trên màn hình.
Chương 23: Lật Kèo (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em ngồi xuống đi.” Giọng cô Trịnh lạnh lùng vang lên.
"Mong sao mọi chuyện tiếp tục êm đẹp đi, thật là mệt mỏi quá à".
Nhưng rồi, hắn chợt dừng lại.
Âm thanh điện thoại vang lên từ góc bàn làm cả phòng giật mình.
Đột nhiên, một âm thanh bất ngờ vang lên, phá vỡ sự ngột ngạt đến đáng sợ của gian phòng này.
“Dạ… vâng… là… là đúng, em Vương Long Anh… hiện đang ở đây…”
Long Anh cảm thấy nực cười, rồi lắc đầu thở dài:
Ngay khoảnh khắc lời này vang lên, ánh mắt Long Anh tối lại.
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.